Trường Ninh Ký - Chương 3
05
Ta “mời” đến khách điếm nơi Hứa Quy Viễn đang lưu
Hắn chỉ tình cờ ghé qua đây vì công việc triều chính còn thể coi là món “thu hoạch ngoài ý ” của
Xui xẻo cho mà thôi
Hứa Quy Viễn vẫn khách khí cho lui mọi tự tay rót cho một chén trà
Hắn vẫn như làm gì cũng giữ dáng vẻ hờ hững tựa như mọi chuyện xung quanh đều liên quan đến lúc nào cũng thể rút lui mà chút vướng bận
giờ đây ánh mắt phảng phất vẻ phức tạp và nhàn nhạt sự bất đắc dĩ
“Chuyện điện hạ thông đồng với địch năm đó xác minh nhiều điểm đáng nghi”
Những chứng cứ từng coi là sắt đá đã lật ngược nhưng lúc đó – vị công chúa xui xẻo – đã hỏa thiêu thành tro Hơn nữa Hứa Quy Viễn là trụ cột triều đình nên Hoài Hựu mới để lật vụ án
Giờ chết sống án oan năm đó e rằng sẽ mang tranh luận Nếu cặn kẽ truy cứu vị trí của Hứa Quy Viễn trong triều đình chắc đã giữ
Thế nhưng lời của vẫn hàm ý khuyên về
Hứa Quy Viễn vẫn làm chuyện tuyệt tình tuyệt nghĩa
Năm đó để thăng tiến đã hấp tấp kết luận vụ án khi sự thật rõ ràng chứng cứ minh bạch Sau khi chân tướng sáng tỏ hẳn cũng lương tâm giày vò
Một con thể thiện cũng chẳng ác chỉ đành lửng lơ ở giữa tự làm khó chính
Ta chắc chắn sẽ kinh thành nhưng nếu chỉ vì vài câu của Hứa Quy Viễn mà về bày một màn “chết sống ” chắc chắn sẽ khiến ít nghi ngờ động cơ của đặt tâm bão dư luận
Chuyện từ từ mà tính
Ta làm bộ như cảm thông nhẹ nhàng an ủi :
“Ngươi cần gọi là điện hạ nữa Chiêu Nghi Trưởng công chúa đã hỏa thiêu thành tro bụi mà bụi đã mọi chứng kiến rải theo gió Người đang mặt ngươi lúc chỉ là một kẻ nhàn rỗi thể thông đồng với địch cũng chẳng tạo phản gây sóng gió gì Chuyện cũ đã qua ai nhắc chẳng bằng chúng nể mặt coi như hôm nay ngươi từng gặp ”
Hứa Quy Viễn lặng im một lúc đó chậm rãi :
“Dù thế nào nữa điện hạ cũng là tỷ tỷ duy nhất của Hoàng thượng Bệ hạ luôn nhớ mong vẫn nên theo về kinh thành thì hơn”
Ta mỉm nhẹ nhàng mà sắc bén đáp :
“Tiểu Hứa đại nhân năm đó ngươi xử lý một vụ án oan kinh thiên động địa nếu trở kinh thành e rằng ngươi cũng chẳng còn đường ở nơi đó nữa”
Hàng mi như lông quạ của Hứa Quy Viễn khẽ run lên giọng trầm khàn:
“Nếu điện hạ thấy nữa sẽ tự xin rời tuyệt đối để điện hạ khó xử”
Ta chống cằm Hứa Quy Viễn hỏi:
“Ta lý do gì mà gặp ngươi chứ”
Hắn đáp:
“Ta từng nghi ngờ điện hạ nên đương nhiên điện hạ gặp ”
Ngọn đèn trong phòng phát tiếng “tách tách” ánh sáng rung rinh như chính suy nghĩ trong đầu
Dưới ánh đèn vẻ ngoài của càng thêm phong thái
Nếu vì năm đó vẻ ngoài mê hoặc cũng sẽ mấy kẻ nhỏ nhen lợi dụng cơ hội
Giờ đây Hứa Quy Viễn bày dáng vẻ do dự rụt rè như định làm ai ghê tởm đây
Cuộc trò chuyện tiếp tục e rằng sẽ biến thành buổi tự kiểm điểm cá nhân của Hứa Quy Viễn mất
Ta làm bộ biết chuyện từng hãm hại đổi đề tài hỏi:
“Nói ngươi phát hiện những thông tin là giả từ khi nào”
Ánh mắt Hứa Quy Viễn trầm xuống :
“Hách Liên Duệ tự thừa nhận Hắn và điện hạ quả thực thư từ qua nhưng nội dung chỉ là… thơ tình”
“Ta đã dùng cách giải mã từng lá thư quả nhiên chỉ là vài bài thơ tình”
“Những bài thơ khá lộ liễu”
Tay khẽ run phản bác:
“Tin đồn là tin đồn nhảm Giữa và Hách Liên Duệ trong sạch vô cùng Tổng cộng quá vài câu mà thêu dệt đủ loại chuyện trời ơi đất hỡi”
Thù hận gì lớn lao đến mức xa cách ngàn dặm vẫn bôi nhọ thanh danh của
Ta hít sâu một ánh mắt rực lửa thẳng Hứa Quy Viễn :
“Tiểu Hứa đại nhân bất kể ngươi tin nhưng từ đầu đến cuối trong lòng chỉ từng một ngươi”
Lời hứa của khiến Hứa Quy Viễn thoáng sững sờ
Nhân lúc đang mất tập trung vươn hôn lên môi
Đôi môi của tiểu Hứa đại nhân vẫn mềm mại như ngày nào
Cánh tay vòng qua lưng chúng ôm như những đôi tình nhân
Giữa nụ hôn đắm say đầu lưỡi khéo léo đẩy một viên thuốc miệng
Hứa Quy Viễn đột ngột mở to mắt
Chiêu cũ của lần tác dụng
Hắn giữ chặt cằm ngược còn làm nụ hôn thêm sâu ép nuốt viên thuốc chính định dùng cho
Hắn thả lùi một bước ánh mắt sáng quắc khẽ tự giễu:
“Ta đã biết nếu điện hạ mục đích gì tuyệt đối sẽ những lời với Điện hạ đừng trêu đùa nữa mãi sẽ tin thật đấy”
Ta thở dài:
“Lần vẫn lừa ngươi”
“Ta kẻ ngốc”
“—” đột nhiên thay đổi giọng “lần thuốc độc”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hứa Quy Viễn ném một quả bom khói đã tẩm mê dược xuống đất
“Lần là thuốc giải”
Khói mù lững lờ lan tỏa
Hứa Quy Viễn lảo đảo hai bước ngã xuống đất
Ta vẫy tay tạm biệt :
“Tạm biệt nhé tiểu Hứa đại nhân Ngủ một giấc ngon lành Tất cả những gì xảy hôm nay cứ coi như từng ”
Đại Trí đã chờ sẵn ngoài cửa
Ta vội vã rời nên thấy Hứa Quy Viễn – vốn nên đang mê man – từ từ mở mắt
Hắn chằm chằm hướng rời ánh mắt sâu thẳm
06
“Cho dù tin y thuật của cũng cần dẫn đến phá hủy danh tiếng của như thế chứ”
Thần y giọng đầy vẻ bất mãn
Là của nhất thời sơ ý để Hứa Quy Viễn lần theo dấu vết và tìm đến đảo Thần Y
Thần y là một thanh niên trẻ tuổi trông hoạt bát khi hai lúm đồng tiền nho nhỏ
Ánh mắt Hứa Quy Viễn giấu vẻ địch ý
Ta thở dài
Một khi Hứa Quy Viễn đã đến đây chuyện e rằng khó mà kết thúc êm
Ta quyết định thành thật rõ mọi chuyện
“Quy Viễn giấu gì ngươi là một kẻ yểu mệnh”
Ta kể cho câu chuyện về kẻ chỉ sống đến năm hai mươi lăm tuổi
Khi câu chuyện kết thúc khẽ thở dài:
“Xong xuôi mọi chuyện nơi triều đình chỉ tự do sống cuộc đời của chính Hai năm qua sống còn hạnh phúc hơn cả hai mươi năm cộng Tiểu Hứa đại nhân nể tình chúng từng quen biết hãy coi như từng gặp ”
“Dù thì hiện giờ cũng thể làm nên sóng gió gì nữa chẳng bằng để an yên trong giang hồ mà già ”
Hứa Quy Viễn thẳng mắt ánh mắt rời hỏi:
“Điện hạ thật sự nghĩ rằng thần sẽ tin lời ”
Hắn bước lên vài bước bóng dáng cao lớn của bao phủ bộ thân hình nhỏ bé của
“Điện hạ từ đến nay luôn giỏi tính toán lần định bày trò gì Lần lừa gạt thế nào nữa”
Giỏi tính toán
trong mắt Hứa Quy Viễn tự cho cao quý như chẳng luôn là một kẻ giảo hoạt đầy toan tính
Ta buông tay làm động tác bất đắc dĩ :
“Ta lời nào là giả”
Hứa Quy Viễn đôi mắt đỏ hoe giọng khẽ run:
“Ta tin”
Hắn suy nghĩ một lát bỗng như mất hết sức lực thân hình chùng xuống Cúi đầu nhạt :
“Hóa trong lòng điện hạ là Hách Liên Duệ Vì kẻ mặt thậm chí còn tự nguyền rủa yểu mệnh Hắn rốt cuộc gì đáng để làm như ”
Thần y lập tức giơ tay xin tha:
“Đừng như Ta là đại phu gian phu”
Ta định lên tiếng giải thích nhưng cảm giác nghẹn nơi lồng ngực dòng khí huyết như cuộn trào Thế giới mắt trở nên mơ hồ bóng bên cạnh bắt đầu rung động
Ta ngã một vòng tay ấm áp
07
Khi tỉnh ở xe ngựa
Lần xe ngựa đang đường trở về kinh thành
Đại Trí và thần y đã chờ lâu cuối cùng cũng cơ hội mở miệng đôi câu
Thần y bắt mạch cho nhíu mày:
“Không đúng… Ngươi uống thuốc bấy lâu nay theo lý mà thể phát bệnh nhanh như ”
Đại Trí dựng mày quát:
“Ta đã biết ngươi là một tên lang băm đáng tin”
Ta giữ chặt lấy Đại Trí đang kích động khẽ :
“Không phát bệnh Ta nôn máu hôn mê là do đã uống thuốc độc”
Thần y trừng to mắt:
“Ngươi điên Thuốc độc thể tùy tiện uống ”
Hắn vội vã mở chiếc hòm thuốc lấy kim bạc
“Nhận ngươi làm bệnh nhân đúng là vận rủi của Thần y như sớm muộn gì cũng mất danh vì ngươi mà thôi”
Ta giải thích:
“Tình thế cấp bách đành hành động Không phun máu Hứa Quy Viễn làm tin thực sự mắc bệnh hiểm nghèo”
Đại Trí hỏi :
“Điện hạ ngài hồ đồ Ngài hôn mê liền đưa ngài về kinh Kinh thành mấy ngài sống chứ Ngài về chẳng tự chui đầu lưới ”
Ta đáp:
“Chẳng lẽ ở ngoài bọn họ sẽ mong chết ”
Đặc biệt là Hoài Hựu – vị hoàng đế của nếu tận mắt thấy chết chắc chẳng ngủ ngon
Thôi thì cứ chiều ý một lần tự chui đầu lưới xem
Hai năm cũng xem thử giờ đã trưởng thành bao nhiêu
Đại Trí bực tức:
“Vậy còn thuốc của điện hạ thì Đơn thuốc còn tìm đủ mà”
Thần y phất tay điềm nhiên đáp:
“Không Kinh thành nhân tài địa linh điện hạ dược liệu gì đều dâng lên”
Đại Trí nhíu mày hỏi :
“Chẳng ngươi thuốc do điện hạ tự tìm mới hiệu nghiệm ”
Thần y ung dung :
“Chẳng lẽ các ngươi đường hái thuốc chút ngộ điều gì ”
“Cảnh sắc đường ”
“Đồ ăn địa phương ngon ”
“Đi hết con đường chín phần chết một phần sống tâm cảnh mở mang hơn Trải nghiệm phong phú hơn Ngươi cảm thấy sống ý nghĩa hơn ”
Đại Trí nắm chặt tay nghiến răng :
“Những thứ đó thì ích gì”
Thần y nhẹ nhàng như đang thấu tỏ mọi chuyện:
“Những thứ đó chẳng ích gì cả nhưng ít nhất chúng khiến điện hạ uổng phí sống thêm vài năm cuối cùng ”
Đại Trí tung một cước đá thần y xuống khỏi xe ngựa
Từ xe vọng lên giọng cứng cỏi của thần y:
“Không uổng sống uổng sống”