Trùng Sinh Chi Mệnh - Chương 7
10.
Ngày thứ hai sau khi ta về nhà, Tiêu Trạch tỉnh táo lại.
Vì không được ra khỏi Đông cung nên đưa thư đến.
Trên thư, ngôn từ vô cùng khẩn thiết, hối hận ngập tràn, nói hôm qua là hắn ta không đúng, hắn ta sai rồi, cầu xin ta tha thứ.
Trên thư còn nói, dù hành vi của hắn có lỗ mãng, nhưng có thể khẳng định là thật lòng.
Ta không thèm xem thêm nữa, châm lửa đốt.
Cho dù không có sự ấm ức của kiếp trước, hành vi của hắn hôm qua cũng đủ khiến ta không cách nào tha thứ nổi.
Nửa tháng sau khi chuyện này xảy ra, Tiêu Bạc Ngôn phải rời kinh.
Hoàng thượng không ưa hắn, lệnh hắn mau chóng về Miêu Cương.
Buổi sáng ngày hắn đi, ta lén đến cổng thành Nam tiễn hắn.
Nhưng lại không thấy hắn đâu cả.
Ta hỏi lính canh giữ thành, người khác mới nói cho ta biết, Cửu hoàng tử Tiêu Bạc Ngôn, đã rời đi từ cổng Bắc rồi.
– Sao lại đi cổng Bắc? Đi Miêu Cương không phải là từ cổng Nam à?
– Miêu Cương? – Binh sĩ gãi gãi đầu – Không phải là đi Yến Môn sao?
Ta sững người một lát, sau đó vội vàng chạy về phía cổng Bắc.
Chạy đến mức phổi sắp nổ tung rồi, cuối cùng cũng đuổi kịp đoàn kị binh đang chuẩn bị rời thành.
Tiêu Bạc Ngôn ngồi trên lưng ngựa, mang theo tùy tùng, đi đầu tiên.
Ta chạy như điên tới, gạt đám người ra, giữ chặt ngựa của hắn:
– Tiêu Bạc Ngôn!
Hắn sững sờ.
– Sao nàng lại tới đây?
– Bọn, bọn họ nói ngài muốn đi Yến Môn?
Hắn siết chặt dây cương.
– Đúng vậy.
– Không phải ngài nói muốn về Miêu Cương sao? Có phải họ ép buộc ngài không?
– Không, là chính ta thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép ta đi trấn thủ Yến Môn.
– Tại sao?
Bàn tay hắn nắm dây cương, rũ mắt xuống nhìn ta, dịu dàng nơi đáy mắt.
Hít sâu một hơi, nói:
– Bởi vì, nơi này còn có một người quý giá để ta bảo vệ, vì người này, ta tình nguyện trở về Yến Môn.
Ta ngây người, mãi không thốt nên lời.
– Giang Vu, nàng phải sống thật tốt, thật bình an, thật vui vẻ.
Hắn không nhìn ta nữa, nắm chặt dây cương, vung roi thúc ngựa mà đi.
– Tiêu Bạc Ngôn!
Ta đuổi theo bóng người càng lúc càng nhỏ giữa đám bụi đất tung bay mù mịt, gào thét:
– Ngài tới nơi phải gửi thư cho ta! Ngài đừng có quên ta đấy!
Không ai đáp lại.
Cát bụi đầy trời, cuối cùng ta cũng không nhìn thấy hắn nữa.
Sau khi về đến nhà, tổ mẫu nổi giận:
– A Vu! Con đi tiễn tên tội thần kia làm gì? Con làm vậy sẽ khiến cho Giang gia rước lấy thêm ngờ vực vô cớ, con có biết không hả?
Ta lặng lẽ nghe răn dạy, chờ đến khi tổ mẫu nói mệt rồi, mới quỳ xuống đất dập đầu.
– Tổ mẫu, A Vu biết sai rồi, xin tổ mẫu trách phạt.
– Lại nữa, ta phạt con làm cái gì?
Tổ mẫu rơi nước mắt, đi tới ôm ta vào lòng.
– A Vu, Giang gia chỉ còn duy nhất một mình con kế thừa huyết mạch, con còn muốn tổ mẫu thương con cỡ nào nữa? Ta mắng con cũng được, giáo huấn con cũng xong, đều là vì tương lai của con, sao con lại không nghe lời tổ mẫu?
Ta dựa ngực bà, khẽ nói:
– Con biết mà tổ mẫu, con hiểu hết mà.
– Nếu con biết thật, thì nghe lời tổ mẫu đi, những gì tổ mẫu sắp xếp chính là để con yên ổn sống một đời, được không?
– Vâng.
Ta gật đầu, ôm lấy tổ mẫu.
Ta quyết định ngoan ngoãn nghe lời tổ mẫu, cũng không tiếp tục chọc bà giận nữa, chịu sự sắp xếp của bà.
Qua ngày này, tổ mẫu lại tiếp tục sắp xếp chuyện hôn sự của ta.
Ta không biết bà đã gặp Lâm Kinh Vũ ở đâu mà biết được việc huynh ấy sắp về quê cưới cô nàng câm điếc, vừa về đến nhà liền tìm ta chất vấn.
Ta liền quỳ phịch xuống trước mặt bà.
Chỉ cần ta quỳ đủ nhanh, bà sẽ không kịp tức giận.
– Tổ mẫu đừng làm khó dễ Lâm Kinh Vũ nữa, huynh ấy có ý trung nhân rồi, tổ mẫu, người chọn mối khác đi ạ.
Lúc này, bà chỉ có thể giận dữ một hồi lâu, liền bỏ qua cho ta, lại đau đầu thật lâu, mới quyết định chọn một chàng trai tốt từ nhà khác.
Đúng thời điểm này, ta lại nhận được một phong thư đến từ phương bắc.
Bên ngoài thư ghi tên là Ngô Tiểu Giang.
Nháy mắt ta liền hiểu, đây là Tiêu Bạc Ngôn sợ thư bị người ta chặn lại nên mới dùng tên giả.
Ta mở phong thư ra, bên trong liền rơi ra mấy loại hoa cỏ mà ta chưa từng thấy qua, còn mang theo hương thơm.
Trong thư, Tiêu Bạc Ngôn miêu tả cho ta tình thế tại Yến Môn hiện ra sao, người Yến Môn ăn gì, mặc gì, thường ngày thích làm gì.
Cuối thư, hắn còn chúc ta tìm được một lang quân tốt, sau này có thành hôn thì gửi cho hắn một vò rượu.
Ta không ngờ hắn thực sự sẽ gửi thư cho mình, ôm mảnh giấy khóc thật lâu, sau đó nhanh chóng hồi âm, dặn dò bảo hắn thường xuyên gửi thư, sau đó sai người lén đưa ra ngoài.
Hắn nhận được rồi, sau này cũng thường xuyên viết thư gửi đến.
Đều là mỗi ngày hắn ăn gì, gặp cái gì, chuyện lớn chuyện nhỏ đều kể hết cho ta.
Khiến cho ta ở nơi kinh thành bình lặng nhàm chán này, có hi vọng, còn có cả lo lắng.
Khoảng thời gian bình yên này đến tháng mười liền bị phá vỡ.
Bởi vì, Man tộc tập kích Yến Môn.
Ta không rõ tình hình chiến đấu cụ thể ra sao, chỉ nghe nói, trong vòng một đêm mà thương vong vô số.
Mà Hoàng thượng lại quyết định bỏ mặc Yến Môn, rời đô xuống phía Nam.
Điều này có nghĩa là, từ nay về sau, Yến Môn sẽ lâm vào tuyệt cảnh trước có quân địch, sau không ai trợ giúp.
Ta như bị điên chạy vào nhà trong, muốn hỏi cha ta xem có thật như vậy hay không.
Đúng lúc, tất cả mọi người đều đang thu dọn đồ đạc.
Tổ mẫu giữ chặt ta lại, giậm chân thật mạnh giáo huấn:
– Kiều Kiều! Tổ mẫu gấp muốn chết rồi! Con chạy đi đâu thế hả? Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời đi trước khi mặt trời lặn.
– Tổ mẫu, triều đình thực sự sẽ xuống phía Nam sao?
Tổ mẫu thở dài.
– Triều đình an nhàn mấy chục năm, đã lâu lắm rồi không đánh trận, người biết đánh lại chẳng có mấy ai, chẳng ai có lòng tin cả, phương nam núi sông trùng điệp, dễ thủ khó công, để bảo vệ càng nhiều người, và cũng vì giải quyết tình hình trước mắt, chỉ có thể dời đô xuống phía Nam.
Ta cuống quýt:
– Vậy còn Yến Môn? Người Yến Môn thì sao? Họ làm sao bây giờ?
Khóe mắt tổ mẫu ướt, không nói gì.
Cha ta thở dài:
– Họ vì nước hi sinh, chính là quang vinh tột bậc, sẽ được người đời khắc ghi.
– Ai mà thèm cái quang vinh chó chết này chứ! Con muốn họ sống sót!
Ta gào khóc, chưa bao giờ liều lĩnh như này, lao ra ngoài.
– Kiều Kiều! Con đi đâu? Đừng nói là muốn đi tìm tên tội thần kia nhé? Kiều Kiều!
Tổ mẫu vì đuổi theo ta, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.
Ta quay lại nhìn bà, khóc lóc dập đầu với bà:
– Tổ mẫu, xin hãy tha thứ cho Kiều Kiều, lần này lại không nghe lời.
Ta đứng dậy định chạy đi, lại bị hộ vệ ngăn lại.
Thẳng tay rút đao kề vào cổ:
– Tiến thêm bước nữa ta liền tự vẫn ngay tại đây!
Tổ mẫu bị cha ta kéo lại, khóc đến sắp ngất đi.
– Kiều Kiều, bỏ xuống, con thế này là muốn mạng của tổ mẫu đấy!
– Con xin lỗi, con xin lỗi.
Hắn vì ta mà quay về Yến Môn, nếu ta cứ như vậy mà xuống phía Nam, vậy quãng đời còn lại sẽ không thể yên ổn được.
Không một ai dám tiến lên, ta chiếm một con ngựa, phi thẳng đến Yến Môn.
Ta bôn ba ngày đêm, giữa đường đổi mấy con ngựa, rốt cuộc mười ngày sau mới tới Yến Môn.
Ngựa dừng vó, ta cũng ngã xuống dưới, khó nhọc thở gấp, tưởng chừng như chết mất.
Tiểu binh tiến đến xem xét, không dám cho ta vào thành, ta chỉ có thể túm chặt lấy ống quần gã, nài nỉ:
– Ngươi báo với Tiêu Bạc Ngôn, Giang Vu cầu kiến.
Tiểu binh vội vàng chạy vào thành.
Một nén nhang sau, cổng thành mở ra, một tướng quân toàn thân đều là mùi máu tươi chạy về phía ta.
– Giang Vu!
Đôi tay hắn run rẩy, ôm chầm lấy ta, kinh ngạc cùng mừng rỡ, nhưng cũng tức giận.
– Nàng đến đây làm gì? Nàng cứ yên ổn theo họ xuống phía Nam là được rồi, còn chạy đến đây làm cái gì?!
Ta nghiến răng, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
– Tiêu Bạc Ngôn, ta đến chết cùng chàng.
Hốc mắt hắn lập tức đỏ lên.
– Ai muốn nàng cùng chết với ta?
– Nếu chàng không chịu, ta sẽ chết ngay bây giờ.
– Giang Vu, nàng bảo ta phải xử lý nàng thế nào bây giờ…
Hắn ôm ta thật chặt, khoảnh khắc giọt nước mắt nóng hổi chảy vào cổ ta, ta liền biết, ta đến là đúng rồi.
Tình thế phòng thủ của Yến Môn rất nghiêm trọng, sau nửa tháng cầm cữ, tổn thương nguyên khí rất lớn, nhưng lại không có thời gian mà chỉnh đốn.
Tiêu Bạc Ngôn nói dẫn ta đi quan khẩu.
Các binh sĩ đang tu bổ tường thành.
Mà bên ngoài cách mấy dặm, chính là chi chít lều vải của quân địch, bức ép người ta không thở nổi.
Nhưng mà, ta lại không sợ, ít nhất một kiếp này, ta có chết cũng không uổng.
Tối đó, ta ngủ trong phòng của Tiêu Bạc Ngôn.
Thời tiết đã lạnh, sau khi tắm rửa qua loa, ta run lẩy bẩy chui vào trong chăn.
Tiêu Bạc Ngôn đi vào, áo giáp cũng không thay ra, ngồi trên mặt đất cạnh giường.
– Chàng không lên à?
Hắn từ từ nhắm mắt lại, không nhìn ta.
– Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.
– Ta không ngủ.
Ta giơ chân đạp đạp hắn, học theo kiểu Giang Từ Nguyệt dỗ dành Tiêu Trạch ở kiếp trước, nũng nịu kêu:
– Bạc Ngôn ca ca, lạnh lắm, không đủ ấm ta không ngủ được.
Tiêu Bạc Ngôn khẽ thở dài, nhưng vẫn không nhìn ta mà đứng dậy định đi:
– Vậy ta mang cho nàng một chậu than.
– Đừng, than củi quý giá, như thế tiếc lắm. Bạc Ngôn ca ca, chàng nhìn xem, cái giường lớn thế này, đủ cho hai người nằm mà.
Vành tai hắn lập tức đỏ hên, hầu kết chuyển động, kìm nén không quay đầu lại:
– A Vu, nàng đừng chọc ta, ta sợ sẽ làm ra chuyện gì.
– Làm ra chuyện gì cơ?
Ta ngồi dậy, ôm lấy eo hắn.
– Ta một mình đến đây, nay đã dự định phó thác toàn bộ tính mạng của gia đình mình cho chàng. Tiêu Bạc Ngôn, chàng thật sự không hiểu sao?
Hắn đột ngột mở mắt ra, quay đầu nhìn ta, ánh mắt mãnh liệt:
– Nàng không sợ sau này sẽ hối hận sao?
– Tương lai của ta, chính là tương lai của chàng, Tiêu Bạc Ngôn, chàng không phải là muốn để cho ta bắt nạt chàng sao, lại đây, để cho ta hành hạ chàng nào.
– A Vu, nàng thật sự là một tiểu yêu tinh.
Ánh mắt của hắn rơi xuống đôi môi của ta, cuối cùng nhịn không nổi, cúi đầu xuống hôn.
Chuyện về sau thì không cần phải nói thêm nữa.
Sau đó, ta thay y phục của tiểu binh, ở trong thành tham gia hỗ trợ.
Man tộc gần như mỗi ngày đều công phá, nhưng mỗi lần đều bị chúng ta chống đỡ được.
Cho đến trung tuần tháng mười một, một đội quân ngàn người Man tộc trèo đèo lội suối, lách qua quan khẩu, đánh vào hậu phương của chúng ta, cắt đứt đường tiếp tế duy nhất của chúng ta.
Yến Môn, cuối cùng cũng trở thành một tòa thành cô độc.
Tiêu Bạc Ngôn vẫn liều chết chống cự như trước, chỉ cần Yến Môn không bị phá, đại quân của Man tộc sẽ không thể xuống phía nam, nhân dân trong nước sẽ có nhiều thời gian để di chuyển về phía Nam hơn chút.
Hắn đã từng nói, quốc gia đằng sau này không xứng đáng cho hắn bảo vệ.
Nhưng bây giờ, chỉ vì khiến ta yên lòng, hắn nói, hắn sẽ vì ta mà trấn giữ đến khắc cuối cùng, cho đến khi máu thấm đẫm tường thành.
Cuối tháng mười một, vũ khí hết, lương thảo cạn, chúng ta thực sự không cầm cự nổi nữa.
Ta đói đến mức hai mắt tối sầm, ngất xỉu trong góc tường thành.
Ta nghĩ ta sắp chết rồi.
Trong không gian hỗn độn không rõ, một âm thanh vang lên trong tâm trí ta:
– Giang Vu, tỉnh lại đi. Tỉnh lại, đừng chết như thế này.
Ta thì thào hỏi:
– Ngươi là ai?
– Ta là ai không quan trọng, Giang Vu, tỉnh lại đi, đừng chết, ngươi có thể sống lại, là do có người sám hối dưới gối Địa Quân suốt mười năm, dùng phước lành mười kiếp sau của mình để đổi lấy, đừng chết.
– Ai? Ai đổi?
Ta đột nhiên bừng tỉnh, giọng nói kia liền biết mất, suy đi nghĩ lại, ta không nhớ ra nổi đó là giọng của phụ nữ hay đàn ông nữa.
Dùng phước lành của mười kiếp sau để đổi lấy cơ hội cho ta sống lại?
Ai sẽ làm như vậy chứ?
Giọng nói kia vừa mới nói, sám hối mười năm, như vậy thì nghĩa là người kia thấy hổ thẹn với ta?
Trong đầu ta hiện ra gương mặt của Thái tử.
Không thể nào là hắn, hắn làm sao mà hối hận được chứ, hãm.
Nói chung chỉ là một giấc mơ mà thôi, ta cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, trèo lên thành lâu tìm Tiêu Bạc Ngôn.
Ngồi với hắn trên mặt đất, chịu đựng qua một đêm nữa.
Ngày hôm sau, thực sự là không thể chống đỡ nổi nữa. Chúng ta ngồi trên thành lâu, mắt thấy Man tộc lại phát động tấn công một lần nữa.
Tay hắn đã không còn sức lực nữa rồi, lúc cầm kiếm run rẩy dữ dội.
Cũng may, chúng ta không phải là muốn đi giết địch, mà là tự sát.
Để không bị rơi vào tay Man tộc chịu nhục.
– Hối hận không?
– Không hề.
Hắn cười, hôn nhẹ lên trán ta:
– A Vu, đời này có thể cùng chết với nàng, là may mắn của ta.
Hắn đưa tay lên, kề kiếm vào cổ họng, ta cũng nhặt đoản kiếm lên, cùng hắn xuống suối vàng.
Tàn dương như máu, tù và vang trời.
Ta và hắn nhìn nhau cười một tiếng, nhắm mắt lại.
Chính tại thời điểm nguy cấp này, hậu phương lại đột ngột có tiếng tiểu binh la lên:
– Tướng quân! Viện quân đến, viện quân đến!
Ta và Tiêu Bạc Ngôn mở bừng mắt ra, phút chốc không thể tin nổi, vội vàng nhìn về phía sau.
Khói bụi ngập trời, phương xa, hàng ngàn hàng vạn kỵ binh lao về hướng quan khẩu.
Ta cùng Tiêu Bạc Ngon vội vàng lao xuống thành lâu, tiến đến nghênh đón.
Kỵ binh đến gần, ta nhìn thấy người dẫn đầu là một tướng quân áo trắng uy phong lẫm liệt.
Trước mắt ta choáng váng, không thấy rõ mặt ai, cho đến khi tướng quân áo trắng kia khàn giọng hét lên:
– Kiều Kiều! Kiều Kiều!
Tổ mẫu!
Ta tưởng chừng như mình đang mơ, lảo đảo bước về phía bà.
Bà tung người xuống ngựa, lao đến bên ta, trên mặt máu tươi loang lổ, gần như không nhìn ra dung nhan nữa, chỉ có lệ nóng rửa trôi ra hai vệt trắng bệch.
Bà ôm chầm lấy ta, khóc không thành tiếng:
– Kiều Kiều, tổ mẫu tới rồi! Sao con lại gầy đến chỉ còn da bọc xương thế này? Đều tại tổ mẫu, không thể sớm xoay sở đủ binh mã, khiến cho Kiều Kiều nhà chúng ta chịu khổ rồi!
– Tổ mẫu, thật sự là người.
Ta nức nở ôm lấy bà.
– Tổ mẫu, sao người lại tới? Người tuổi cao sức yếu, sao chịu được lăn lộn thế này?
– Đúng là ta đã già, nhưng có phải con đã quên ta là ai rồi sao? Ta là nữ hầu tước đã đuổi đánh Man tộc ra khỏi ngàn dặm lãnh thổ, kể cả có già chỉ còn bộ xương khô, cũng vẫn có thể đánh trận!
Bà không nhiều lời nữa, lôi kéo ta giao cho Tiêu Bạc Ngôn:
– Chăm sóc tốt cho cháu gái ta.
Sau đó quăng mình lên ngựa, hô:
– Mở cổng thành, nghênh địch!
Tiếng hô giết rung trời chuyển đất, thương vàng ngựa sắt lướt qua, trong cát vàng, trường thương của tổ mẫu xuyên qua, không gì cản nổi.
Một trận này đánh nguyên một ngày, tổ mẫu dẫn binh một lần nữa đuổi Man tộc lùi về cả mấy trăm dặm.
Ta nghe nói, trong quân địch có lão binh, trông thấy tổ mẫu, không thể tin nổi bà đúng là nữ tướng quân trong truyền thuyết, xem như quỷ thần giáng thế, dọa đến mức bỏ vũ khí mà chạy.
Hơn ba mươi năm trước, nữ tướng quân đánh dẹp Man tộc, được xưng tụng là thần thoại.
Ngày hôm nay, thần thoại lại một lần nữa xuất hiện tại Yến Môn.