Trùng Sinh Chi Mệnh - Chương 6
8.
Về đến nhà đã tối muộn rồi.
Li kì chính là, Tiêu Trạch còn chưa rời đi.
Hắn đứng ở cổng, trò chuyện câu được câu chăng với hộ vệ nhà ta.
Rõ ràng là hắn đã bị “tiễn khách” lại không chịu rời đi.
Hộ vệ nhà ta nói đến mức khô cả miệng rồi, đã không muốn để ý đến hắn nữa.
Trông thấy ta, ánh mắt Tiêu Trạch sáng lên, sau đó lại nhìn về phía sau ta:
– Sao lại chỉ có mình ngươi trở về?
Ta khó hiểu:
– Ý của Điện hạ là gì?
Hắn cười khẩy nói:
– Không phải đã nói là ngươi đi đón Lâm biểu ca kia của ngươi sao? Gặp được chưa? Nói chuyện với Lâm biểu ca thế nào rồi? Việc hôn sự có thành không?
Những cái này đều để hắn ta biết rồi à?
Hắn đến nhà ta lâu như vậy còn chưa chịu đi, không phải là chỉ để xem trò cười của ta đấy chứ? Tên chó má này.
Ta trợn trắng mắt, tức giận nói:
– Lâm biểu ca không muốn tới, người ta phải về quê cưới ý trung nhân được chưa.
Tiêu Trạch sững sờ, rồi lại vui mừng nhướng màu:
– Ngươi thấy không, ta đã nói rồi, cái tính tình này của ngươi sẽ không ai thích được ngươi đâu!
… Vui gớm nhỉ, tên cẩu Thái tử này chính là không muốn thấy ta sống tốt đây mà!
Ta đang định mắng hắn, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói dịu dàng mềm mại:
– Điện hạ, trời nóng, dân nữ bổ dưa hấu, Điện hạ nếm thử xem?
Ta sững người, Giang Từ Nguyệt?
Chẳng phải là không cho phép nó ra khỏi tiểu viện à? Nó như này là sợ sẽ bị tùy tiện gả cho người xứng với nó nên mới đánh bạo chạy ra ngoài?
– Không ăn. – Tiêu Trạch hí hửng nhìn ta cười, líu ríu không ngừng nói. – Giang Vu, lần này ngươi định thế nào đây? Không ai cần ngươi, không ấy hay là Cô thương hại ngươi…
– Điện hạ, dưa này ngọt lắm, ngài ăn thử một miếng đi.
Tay ngọc nâng miếng dưa, đưa tới Tiêu Trạch vẫn đang nói không ngừng. Nụ cười trên mặt Tiêu Trạch lập tức biến mất.
Hắn âm trầm quay người, hỏi nó:
– Ngươi là ai?
Giang Từ Nguyệt nghĩ là Tiêu Trạch muốn quan tâm nó, cụp mắt, nhẹ giọng đáp:
– Dân nữ là cháu gái thứ hai của Bình An hầu, Giang Từ Nguyệt.
– Giang Từ Nguyệt? Bình An hầu chỉ có một người cháu gái, ngươi là cái thứ gì?
– Dân nữ…
– Không có mắt nhìn gì hết, tâm trạng tốt của Cô bị ngươi phá hủy rồi. Giang Vu, quản tốt người nhà của ngươi đi
Hắn liếc ta một cái rồi tức giận bỏ đi.
Kỳ lạ, kiếp này hắn lại không thích Giang Từ Nguyệt.
Ta hơi cúi người tiễn biệt hắn, sau đó mới quay lại, tức giận nhìn Giang Từ Nguyệt
– Ai bảo muội ra đây làm mất mặt, thật xấu hổ.
Giang Từ Nguyệt mắt đong đầy nước, khuất nhục không nói nên lời.
Giang thị lúc đấy mới chạy ra, giả bộ đạo đức mắng:
– Từ Nguyệt, ai cho con ra đây? Mau theo mẹ về, Giang gia này có quỷ, sẽ nuốt người đó.
Đương nhiên ta nghe rõ bà ta đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, chỉ là lười để ý, cũng theo đó rời đi.
Đến phòng tổ mẫu để trò chuyện, bà đang chải đầu, còn phụ thân đứng hầu một bên.
– Ôi, Kiều Kiều, các con về rồi à? Sao không thông truyền sớm một tiếng? Nhìn bộ dạng ta bây giờ…
Ta vội vàng nói:
– Tổ mẫu, Lâm ca ca có việc, không tới được.
– Sao lại không tới chứ?
– Chắc chắn là có việc gấp rồi, người đừng lo lắng.
– Vậy con thấy Lâm ca ca thế nào?
Ta tỏ vẻ thẹn thùng:
– Rất tốt ạ. Tổ mẫu, con với Lâm ca ca phải tiếp xúc từ từ. Sau này hai chúng con gặp nhau, người đừng nhúng tay vào nhé.
– Được, được, được.
Tổ mẫu rất cao hứng, vỗ vỗ tay.
Ta không vội nói tình hình thực tế cho bà ấy.
Trước đó, tổ mẫu đã cho người qua có ý ép buộc Lâm Kinh Vũ cưới ta, nếu giờ nói thật cho bà biết Lâm Kinh Vũ đã có người trong lòng, với tác phong của bà, chắc chắn bà sẽ cường ngạnh chia uyên rẽ thúy hai người đó.
Chi bằng bây giờ cứ giấu đi đã, chờ Lâm Kinh Vũ thi xong, về quê cưới cô gái nhỏ câm điếc kia đã rồi mới nói cho tổ mẫu toàn bộ sự việc.
Phụ thân đột nhiên hỏi ta:
– A Vu, lúc con đi vào có thấy Thái tử không? Ta cùng ngài ấy không có gì để nói, tiễn khách ba lần liền mà ngài ấy lề mề không muốn đi, ta không thể làm gì khác, đành để ngài ấy đứng ở cửa phủ.
Còn có chuyện này nữa cơ à.
Ta không nhịn được cười:
– Thái tử đi rồi ạ. Đại khái là Thái tử thích cây hoa hải đường trước cổng phủ nhà ta, có suy nghĩ muốn xem vài lần.
– Hôm nay Thái tử quả thật kỳ lạ.
Đang nói chuyện, một gã hộ vệ chạy vào thông báo:
– Lão gia, ở cửa nam vừa có thích khách náo loạn, đã bắt được. Bên Ti Lý báo ngài sang cùng thẩm vấn.
Phụ thân kinh hãi:
– Thích khách gì cơ?
– Cụ thể nô tài cũng không rõ, cơ mà hình như bảo là người của Man tộc.
– Kỳ lạ, Man tộc mấy chục năm nay chưa từng quấy rối triều đình ta, sao lần này lại náo loạn tới tận kinh thành?
Ta mừng thầm, không bằng nhân cơ hội này nói với phụ thân một chút, để ông ấy đề nghị triều đình tăng cường phòng bị đối với Man tộc.
Chỉ là chưa cần ta nói, tổ mẫu đã nhìn ra vấn đề.
– Man tộc mai danh ẩn tích suốt nhiều năm, nay bất ngờ xuất hiện, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn. Ngô nhi, ngày mai con vào triều, nhất định phải khẩn cầu Hoàng thượng cảnh giác, mở rộng quân đội, đề phòng Man tộc xâm chiếm.
Không hổ danh nữ hầu tước đã chinh chiến nhiều năm, ánh mắt rất tinh tường.
Phụ thân ta cười, đáp:
– Vâng, mẫu thân không phải lo, người không nói, con cũng sẽ bẩm lên trên.
Tổ mẫu gật đầu:
– Ừ, triều thần đông người, ta có thể nghĩ đến chắc chắn bọn họ cũng sẽ nghĩ đến, con đi đi.
Phụ thân bái một cái, rồi đi thẩm vấn ngay trong đêm.
9.
Phụ thân ta cũng không kịp thẩm vấn thích khách
Mấy người đó vừa vào thiên lao không lâu liền cắn độc tự sát.
Mặc dù không moi được tin tức gì, nhưng tốt xấu cũng xác định được bọn chúng là Man tộc, khiến triều đình chú ý.
Trong triều có ít người đã bắt đầu kiến nghị mở rộng binh mã, tăng cường phòng thủ Yến Môn.
Mặc dù chỉ là vài người, nhưng dù sao còn hơn không có ai.
Việc này đúng thật phải cảm tạ mấy tên thích khách đó.
Có điều, ta cũng hơi nghi ngờ, kiếp trước cũng có thích khách Man tộc vào làm loạn ở kinh thành sao? Nếu có, tại sao triều đình lại không có phản ứng gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy có lẽ kiếp trước triều đình cũng có cách đối phó, chỉ là lúc đó trong đầu ta chỉ muốn làm Thái tử phi, không để ý những việc này thôi.
Nửa tháng sau, binh mã được mở rộng rất nhiều, nhưng mãi mà không tìm được thống soái.
Triều ta an bình đã nhiều năm, đại đa số đã quên cách đánh trận.
Phụ thân gần đây rất đau đầu.
Ta cũng đau đầu theo. Trước giờ không quan tâm đến người ngoài, bây giờ những ngày này cũng bắt đầu nghe ngóng xem binh sĩ nhà ai tương đối dũng mãnh, binh sĩ nhà ai có tiền đồ, muốn tiếp xúc trực tiếp, thuyết phục bọn họ thủ hộ Yến Môn.
Chuyện này lại truyền đến tai Tiêu Trạch.
Trên đường ta về nhà, hắn tóm lấy ta, tức giận tra hỏi ta tại sao lại chạy khắp nơi quyến rũ mấy gã đàn ông thôn dã. Ta lười tranh cãi với hắn chuyện nhỏ nhặt này nên bịt tai bỏ chạy.
Vài ngày sau là sinh nhật của Hoàng hậu, trong cung tổ chức thọ yến, mời cả nhà ta.
Ta cảm thấy đây là một cơ hội.
Mặc dù gần đây triều đình có chút động tĩnh, nhưng chỉ là một chút, không đáng kể. Bây giờ Hoàng thượng giống như không tin vào thần linh, nhưng kỳ thực trong lòng vẫn rất quan tâm. Nếu không sự việc vu cổ của Diễm phi năm nào sẽ không ầm ĩ đến vậy.
Lần này ta vào cung, thay vì kể một câu chuyện nhàm chán, hãy phóng đại và tô vẽ thêm vào, biết đâu Hoàng thượng sẽ nghe ra.
Thọ yến đêm đó, ta tỉ mỉ sửa soạn thật cẩn thận, theo tổ mẫu tiến cung.
Lần này mời không chỉ có nhà chúng ta, gia quyến quan viên cấp nhị phẩm trở lên hầu như cũng đến hết.
Ta nghĩ chắc Hoàng hậu cũng nhân cơ hội này có ý tuyển Thái tử phi cho Thái tử.
Khai tiệc, ta ngồi phía trước, đằng sau bỗng truyền đến tiếng con gái thì thầm nghị luận.
– Kia là Giang Vu? Ta nghe nói ngày thường nàng ta ngang ngược càn rỡ, vô pháp vô thiên. Mấy ngày trước còn ra tay đánh người.
– Đúng thế, bây giờ ngươi mới biết à? Nàng ta rất thích bắt nạt người khác. Bây giờ nàng ta nổi danh là ác nữ kinh thành đấy. Ngươi có nhớ Giang Từ Nguyệt không? Nhiều ngày không thấy nàng ấy xuất hiện, nói không chừng có khi đã bị Giang Vu giết rồi ấy.
– Ui, nghe sợ vậy, nghe nói gần đây nàng ta đang chuẩn bị nghị thân, nhà nào cưới nàng ta coi như xui tận mạng.
Đúng là vớ vẩn.
Nghe có vẻ như là mấy bánh bèo tiểu thư bị ta đánh xong đi tạo tin đồn nhảm, xem ra cái danh ác nữ này của ta đã bị lan truyền rồi.
Ta thở dài một hơi, cúi đầu ăn hoa quả.
Tổ mẫu bên cạnh giữ tay ta lại:
– Kiều Kiều, đừng để ý người khác nói gì.
Bà nhìn ta, gương mặt tràn đầy dịu dàng từ ái:
– Bọn họ nghĩ như thế nào đều không quan trọng, tổ mẫu biết con không phải người như thế, thế là đủ rồi, cho dù không có ai chịu cưới con, cũng vẫn có tổ mẫu sẽ luôn yêu thương con.
Ta ngây người.
Người đời đều nhận định ta là kẻ không ra gì, vẫn có một người tin tưởng, làm chỗ dựa cho ta, thật may mắn làm sao.
– Vâng.
Ta nhoẻn miệng cười, ánh nước trong mắt biến mất.
Ước chừng sau nửa chén trà nhỏ, Đế Hậu đi tới.
Một đám người cung chúc Hoàng hậu thiên thu đại cát, sau đó bắt đầu vui vẻ uống rượu, cùng thay phiên gọi các nhà có con gái tham dự ra biểu diễn tài nghệ.
Ta nhìn quanh một vòng, không thấy Tiêu Bạc Ngôn đâu.
Đột nhiên kịp ý thức được, với thân phận của hắn, chắc là không được tới nơi như thế này.
Ngược lại Tiêu Trạch lại rất là rảnh, ngồi bên dưới Đế Hậu, buồn chán uống rượu, không hề thấy một chút tài nghệ gì, ánh mắt luôn ngó đăm đăm ta.
Lúc đầu ta sợ hắn sẽ tới chỉnh ta.
Nhưng hắn không hề làm vậy, sau khi uống hết hai bầu rượu, hắn biến mất luôn.
Ta ăn nhiều hoa quả, một lát sau liền có chút muốn giải quyết, liền rời đi ra ngoài.
Đi tới con đường nhỏ bên vườn hoa, bỗng nghe thấy tiếng Tiêu Trạch:
– Đừng cản Cô, Cô, còn uống được tiếp.
Tiểu thái giám bên cạnh vội kêu lên:
– Điện hạ, ngài trở về nghỉ ngơi một lát đi, cứ thế này mà ra ngoài sợ là không ổn.
– Cô là Thái tử, ai dám nói Cô không đứng đắn? Nàng ta tối nay đến nhìn cũng không thèm nhìn Cô một cái nào, ngươi dám tin không? Cô không hỏi nàng ta thì không chịu được!
Hỏi ai đấy?
Đang ngạc nhiên thì hai người kia đã nhìn thấy cái mặt ta rồi.
– Giang Vu?
Tiêu Trạch nhìn thấy ta, lảo đảo bước tới, bắt lấy cổ tay ta:
– Ngươi, ngươi chạy đến đây làm cái gì?
Ta giật bắn cả mình, vội nói:
– Ta muốn ra ngoài một chút, ngươi mau buông ta ra!
– Xuất cung? Sao lại muốn xuất cung? Cô không cho phép ngươi rời đi!
Hắn ta vội quá, đuôi mắt đỏ ửng:
– Mới có chưa tới hai canh giờ mà ngươi đã muốn đi, ngươi không muốn nhìn thấy Cô đến vậy cơ à?
Ta không hiểu hắn ta đang phát điên cái gì, cố gắng tách tay của hắn ta ra:
– Ngươi xàm cái gì vậy? Mau buông ta ra!
– Không cho đi, không được đi, Cô là Thái tử, sao ngươi có thể chống lại ý của Cô hả?
Hắn kéo ta vào lòng, như chó điên, cắn mạnh lên đầu vai ta.
Thái giám đi theo bị dọa sợ, vội vàng ngăn cản, lại bị hắn ta giơ chân đá văng ra:
– Cút, kẻ trái lệnh, chết!
Hắn sống chết nắm chặt tay ta, kéo ta ra sau hòn giả sơn.
– Buông ta ra! Buông ra!
Ta sợ quá, hoảng hồn gào thét, lại bị hắn đè lên hòn núi giả, xé rách áo ngoài.
Hắn cúi đầu, muốn hôn ta, không thèm để ý ta đang liều chết giãy giụa.
Ta không tài nào tránh thoát được, bật khóc:
– Cầu xin ngươi thả ta ra, Tiêu Trạch, ngươi đừng đụng vào ta.
– Nàng, nàng dựa vào cái gì mà dám cự tuyệt Cô?
Ánh mắt hắn điên cuồng, nước mắt vòng quanh:
– Chính nàng nói đời này không phải Cô thì không gả, sau lại đổi ý vứt bỏ Cô mà đi, nàng dựa vào cái gì? Đúng, Cô đã từng đối xử không tốt với nàng, nhưng đó là bởi vì Cô tưởng nàng là gian tế do Mẫu hậu sắp xếp, hiện giờ Cô đã biết nàng không phải rồi, Giang Vu, tại sao đột nhiên nàng đột nhiên lại không thích Cô nữa?
– Ngươi điên rồi! Buông ra, buông ra!
Ta khàn giọng kêu khóc, hắn lại càng làm mạnh tay hơn, cắn nát môi của ta.
Buồn nôn, quá kinh tởm.
Thái giám bên ngoài không dám đến gần, ta tuyệt vọng tột cùng.
Tay đột nhiên sờ được một hòn đá, cắn răng, cùng lắm thì cùng nhau chết, đã chết một lần rồi ta còn sợ cái gì nữa.
Ta vươn tay, đang muốn làm cho cá chết lưới rách.
Thái tử đột nhiên hứng một đòn đánh vào đầu, ngã lăn ra đất.
Nước mắt lăn dài, cảnh tượng trước mặt rõ ràng.
– Tiêu… Tiêu Bạc Ngôn?
Hắn cởi áo ngoài, bọc lấy ta, dìu ta rời đi, thanh âm run rẩy:
– Ta đây.
Trong cung, có chuẩn bị phòng dành riêng cho nữ quyến thay quần áo, sắc mặt hắn sa sầm, xua người ngoài đi, mang ta đi vào.
– Nàng ở đây chờ một lát, ta đi gọi nha hoàn nhà nàng tới đưa y phục cho nàng.
– Tiêu Bạc Ngôn!
Ta hoảng hốt giữ hắn lại.
– Thái tử, Thái tử có sao không? Ngài đánh hắn ta, bọn họ liệu có trị tội ngài hay không?
Hắn không quay lại, hiển nhiên là hắn cũng không rõ.
Ta nghẹn ngào hỏi hắn:
– Tại sao ngài lại muốn giúp ta?
– Bởi vì nàng gặp nạn.
Đây không phải là đáp án, lúc này đây không phải là đáp án thực sự đâu.
Ta túm lấy cánh tay hắn, nhìn thẳng hắn, nói rõ từng chữ:
– Tiêu Bạc Ngôn, ngài thích ta phải không?
Sắc mặt hắn bình tĩnh, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, sau đó, từ trong lòng phát ra một tiếng nhẹ nhàng:
– Ừ.
Quả đúng là như thế, thực sự là như thế.
Ta thật không biết giờ phút này ta có nên vui mừng hay không nữa.
– Ngài thích điều gì ở ta chứ? Ngài không nghe bên ngoài người ta nói gì hay sao? Ta chính là đứa con gái cay nghiệt độc ác nhất trên đời này!
– Ta nghe rồi.
– Ta nói cho ngài biết, những điều bọn họ nói đều là thật, ta thực sự rất xấu xa, còn thích bắt nạt người khác!
Hắn nhìn ta, dịu dàng cười một tiếng:
– Ta thích dáng vẻ nàng bắt nạt người ta.
Ta ngạc nhiên, vội nói:
– Ngài đây là… biến thái, đây là yêu đương kiểu vặn vẹo. Ngài thích bởi vì… bởi vì ta chưa bắt nạt đến ngài…
– Vậy nàng tới bắt nạt ta đi.
– Đồ điên, đồ bệnh hoạn!
Hắn cười:
– Cứ coi như ta bệnh thật đi.
Sau đó, đột nhiên hỏi:
– Mấy ngày trước vì sao nàng lại đi thu thập tin tức về các nam tử, còn hẹn bọn họ ra quán trà nói chuyện? Là đang… tự mình kén rể sao?
– Không phải đâu!
Ta vội vàng giải thích:
– Ta muốn tìm vài binh sĩ có tài có chí, thuyết phục bọn họ đi trấn giữ Yến Môn.
Hắn ngẩn người:
– Giữ Yến Môn? Đây là việc triều đình phải quan tâm, liên quan gì tới nàng đâu?
– Yên Môn chính là cửa ngõ vào kinh thành. Một khi thất thủ, quốc gia cũng không còn tồn tại, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách (*), ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.
(*)Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách: nghĩa là sự sống còn hưng thịnh hay mất mát của quốc gia là trách nhiệm của mọi người
Im lặng một lát, hắn mới nói:
– Xem ra chuyện này rất quan trọng với nàng.
– Đương nhiên rồi, nơi này chính là nhà của ta mà.
Nói xong, ta lại có chút hối hận. Ta nói với hắn những chuyện này làm gì, chỉ nói:
– Vào trong đi.
Rồi đóng cửa lại.
Sau khoảng thời gian một chén trà, Chiếu Bích cùng tổ mẫu đều chạy tới, Hoàng hậu cũng theo sau đó.
Việc này là sự cố lớn, nhưng lại không đánh động đến nhiều người.
Sự việc cứ như vậy được bí mật xử trí xong xuôi.
Thái tử thất đức, bị nhốt tại Đông cung tự suy ngẫm.
Tiêu Bạc Ngôn dù có công cứu ta, nhưng người dưới lại mạo phạm bề trên, làm Thái tử bị thương, liền bị buộc phải rời kinh, không biết khi nào được trở về.