Trùng Sinh Chi Mệnh - Chương 3
4.
Ta bị tổ mẫu nhốt trong nhà tự hối lỗi, không được phép đi đâu cả.
Cho đến tận mười ngày sau, Hoàng hậu cho triệu kiến ta, nói là muốn ta tiến cung để trò chuyện.
Đương kim Hoàng hậu cũng là cháu đằng nội của tổ mẫu, nàng ấy vẫn nghĩ ta sẽ gả cho Tiêu Trạch. Tiêu Trạch cũng không phải con ruột của nàng. Dù từ nhỏ được nuôi dưới danh nghĩa Hoàng hậu, đến lớn vẫn không thân thiết gì.
Thậm chí là có chút bất mãn với nàng.
Ta ngẫm nghĩ, chắc nguyên nhân chủ yếu cũng là vì hắn chán ghét ta, càng không muốn bị Hoàng hậu sắp đặt.
Trước khi đi, tổ mẫu kín đáo đưa cho ta một hộp bánh ngọt.
– Kiều Kiều, Thái tử mấy ngày nay cũng ở trong cung, con thuận tiện đi thăm một chút, lần trước con bỏ mặc người ta mà chạy, cũng là không có đạo nghĩa, con nhận sai, tránh để người ta ghi hận.
Ta vừa nghe vừa mở hộp, thơm nức cả mũi.
Tiêu Trạch xứng sao? Hứ.
Trước kia mỗi lần tiến cung, ta đều sẽ tự mình làm bánh ngọt mang cho hắn, quay đầu cái hắn liền ném đi.
Bây giờ, hắn ta có quỳ xuống cũng đừng mong ăn đồ nhà ta nữa.
Trên đường vào cung, ta với Chiếu Bích ăn sạch sẽ hộp bánh, rồi mua bánh bột ngô loại rẻ nhất đặt vào hộp.
Tiến vào Khôn Ninh cung, bái kiến Hoàng hậu. Nàng ấy vẫn như xưa, đều lôi kéo ta trò chuyện, trong lúc nói còn có ý thăm dò xem ta còn thích Tiêu Trạch nữa hay không.
Kiếp trước, ta cứu được Tiêu Trạch, nàng ấy thuận nước đẩy thuyền, cầu Hoàng thượng ban hôn.
Kiếp này, ta bỏ Tiêu Trạch mà chạy, chuyện này toàn thành đều biết, khiến lúc này làm nàng ấy có chút khó khăn.
Ta cứ giả bộ nghe không hiểu ý tứ của nàng, nhất định ra vẻ ngây ngốc.
Rốt cục, nàng hỏi không nổi nữa, bèn cho ta lui, để ta tìm Tiêu Trạch nói chuyện.
Ta ôm hộp bánh ra ngoài ngự hoa viên chờ Tiêu Trạch, lúc tiểu thái giám đi gọi hắn, ta đứng dưới tàng cây, bị gió thổi đến ợ cả hơi.
Trên mặt đất có mấy con chim sẻ vây quanh, nhảy tới nhảy lui không biết mổ được cái gì.
Tiếng bước chân truyền đến, ta thoáng thấy Tiêu Trạch. Vóc người hắn cao lớn, mặc một bộ cẩm bào màu đen, lạnh lùng dị thường, cẩu (*) khí toát ra bức người.
(*) thường thì có quý khí, lãnh khí, nhưng nữ chính ghét quá nên chửi là cẩu khí
Thương thế có vẻ tốt lên nhanh đấy.
Ta nhấc nhấc hộp bánh, lúc định quay lại gọi hắn thì bỗng dưng đổi ý, bình thản mở nắp hộp.
– Sao ngươi lại mang loại này…
Hắn chưa dứt câu, ta lấy ra một miếng bánh ngô, bóp nát, vung cho đám chim sẻ kia.
Hắn nghẹn lại, bàn tay định đưa lên nửa chừng lúng túng siết chặt thành quyền.
Trước kia hắn cũng chẳng thích đồ vật ta mang đến. Chỉ là ngại thể diện, đều sẽ nhận lấy, cơ mà sau cùng cũng đều vứt đi thôi.
Lúc này ta để hắn tưởng bở, trong lòng vô cùng hả hê. Nhưng ta không dám cười, làm bộ như vừa mới thấy hắn, đặt hộp bánh xuống đất, thỉnh an:
– Thần nữ bái kiến Điện hạ.
– Ừ!
Hắn đáp một tiếng, lại bày ra vẻ lạnh nhạt xa cách, vênh váo tự đắc:
– Giang Vu, xem xét ngươi chủ động tới nhận sai, lần trước ngươi bỏ Cô mà chạy, chuyện đó Cô không tính toán với ngươi…
– Ai nói ta tới nhận sai?
Ta phủi vụn bánh trên tay, hờ hững nói:
– Lần trước chính ngài đuổi ta đi, ta chạy về sau đó tìm người đến cứu ngài, ta sai chỗ nào?
Tiêu Trạch bị xịt keo cứng ngắc.
Hắn vốn nghĩ rằng ta đến đây xin lỗi, ai ngờ bị ta phản đòn, trong lòng đương nhiên sẽ tức muốn chết.
– Vậy ngươi tới đây làm gì?
– Nương nương gọi ta đến.
Ta thở dài, nói tiếp:
– Là nương nương thì không từ chối được. Điện hạ, giờ ta nói thật, nương nương vẫn nghĩ ta sẽ gả cho ngài, mấy năm trước vì muốn dỗ nương nương vui vẻ nên ta cứ nhất quyết bám lấy ngài, nhưng hôm nay ta muốn sống vì bản thân, ta nghĩ không nên lãng phí thời gian nữa.
Con ngươi Tiêu Trạch co rút, không nghĩ là ta lại nói đến như vậy, sắc mặt hết trắng lại xanh, vô cùng đẹp mắt.
– Lãng phí thời gian?
Hắn ta tức giận, hồi lâu mới bình tĩnh lại, cáu kỉnh nói:
– Được, rất tốt, ta hy vọng ngươi kiên trì đến cùng. Từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt Cô nữa.
– Tuân mệnh!
Ta vui vẻ hành lễ vái chào, hứng khởi rời đi.
Đi được một lúc, chợt nhớ ra quên mất hộp bánh, bèn vòng lại lấy.
Đến góc cua, chợt nghe thái giám bên cạnh Tiêu Trạch hỏi:
– Điện hạ, Giang tiểu thư ngày xưa mặt dày bám lấy ngài, sao hôm nay lại khác thường đến thế? Giống như biến thành người khác vậy. Chẳng lẽ trước kia thật sự là giả vờ?
Đang bàn luận về ta hả?
Ta ngó nửa cái đầu ra, hóng hớt.
Thấy sắc mặt Tiêu Trạch khó coi, siết chặt nắm đấm, cười lạnh nói:
– Chẳng qua là trò vặt của con gái thôi, dùng phương thức này thu hút sự chú ý của Cô, hừ, ngươi cứ chờ xem, Cô không thèm để ý, xem nàng ta chịu được đến khi nào.
Tiểu thái giám trầm ngâm một lát, lại nói:
– Nhìn không giống đâu ạ. Nếu thật là muốn ngài chú ý, lần trước sẽ không bỏ mặc ngài mà chạy. Điện hạ, liệu có phải ngài đang tự mình đa tình không?
Được đấy, thái giám này không sợ chết, ta thích đấy.
Ta nhấc chân đi tới.
– Ôi trời ơi, quên hộp bánh rồi.
Trâm cài đầu của ta khua khoắng rổn rảng vang trời như tiếng chiêng trống, pháo nổ, ta tung tăng đi lên phía trước.
Tiêu Trạch quay đầu lại thấy ta, gương mặt tuấn tú nháy mắt đỏ lên. Hắn nhìn thoáng qua hộp bánh đặt dưới đất, lúng túng lùi lại một bước.
– Ngươi… làm sao ngươi lại vứt đồ lung tung thế hả?
Giọng nói rất lớn, nhưng khí thế không đủ.
Nghị luận sau lưng, bị người ta chọc thủng, da mặt có dày cũng sẽ khó xử.
Thái giám kia lén nhìn Tiêu Trạch, cũng đỏ mặt, ngượng nghịu quay đi.
Ta nhặt hộp bánh lên, tính đi luôn, nhưng lại quay đầu mở to mắt, hiếu kỳ hỏi Tiêu Trạch :
– Vừa nãy vô tình nghe được Điện hạ nói giả vờ(*) cái gì đó, ta nghe không rõ, giả vờ gì hả Điện hạ?
Tiêu Trạch cứng đờ, đầu óc không xoay chuyển, không biết nên tìm từ như thế nào để trả lời.
Chết cười.
Ta nhìn hộp bánh trên tay, nói:
– À, hiểu rồi, Điện hạ coi trọng cái hộp bánh này à? Muốn dùng nó để chứa(*) đồ? Cái này có gì mà ngượng, nhà ta có nhiều, nhiều lắm. Cho này!
Không đợi hắn phản ứng, ta đã nhét hộp bánh vào tay hắn.
Tiêu Trạch nhận đồ, mặt đỏ như gấc.
(*) Trong tiếng Trung, giả vờ và chứa đựng đồng âm là zhuāng (装)
Ta hành lễ, lắc mông trở về.
Đi xa, khóe mắt trông thấy Tiêu Trạch cầm hộp bánh tức giận đánh vào mông tiểu thái giám.
5.
Sau khi trở về, ta không ra khỏi cửa lần nào nữa, thành thật chờ Lâm ca ca đến.
Cùng lúc đó ta cũng nghĩ cách để nhà chúng ta có thể chuyển ra ngoại thành.
Ở kiếp trước, biên quan thất thủ, Man tộc một đường đánh thẳng vào kinh thành, trong thành không nhiều người có thể sống.
Nếu chỉ dựa vào chút sức mọn của ta, chắc chắn sẽ không chống được Man tộc, muốn thay đổi kết cục, chỉ có một cách duy nhất, đó là khuyên gia đình dọn đi.
Ca ca nhà Lâm gia sau này làm quan, được điều phái ra ngoài, gả cho hắn, có khi tránh được tai họa.
Đợi khoảng vài ngày, trước khi đợi được hắn đến kinh thành thì có người dẫn đầu một chuyến du xuân ở ngoại thành, thả diều giấy.
Ta không muốn đi, nhưng Giang Từ Nguyệt muốn đi.
Nhớ lại kiếp trước, chính là tại cuộc thi thả diều này, kế muội tỏa sáng rực rỡ, cùng Tiêu Trạch kết duyên.
Đời này, mặc dù ta không cần Tiêu Trạch, nhưng cũng không để Giang Từ Nguyệt đạt được mục đích.
Con nhỏ sau này làm Trắc phi đã khiến ta điên tiết như thế nào, ta nhớ rất rõ.
Ta sai Chiếu Bích theo dõi chặt chẽ Giang Từ Nguyệt. Khi đêm xuống, Chiếu Bích báo lại với ta, đúng là Giang Từ Nguyệt ở trong phòng làm diều giấy.
Từ khi nhập vào Giang gia, kế muội luôn cố gắng đánh bóng bản thân, chăm chỉ kết giao nữ quyến trong kinh thành. Bởi vậy tin tức của nó luôn sớm hơn ta.
– Con diều rất đẹp, đã làm được một nửa rồi, cơ mà lúc làm diều, mẹ con nhà họ không kiêng dè mồm miệng mắng người, tiểu thư, hay để em lén đốt diều của bọn họ nhé.
– Đừng, cứ để nó làm xong đi.
Bây giờ đốt thì có nghĩa lý gì đâu, phải đợi đến khi mục tiêu chỉ còn một chút nữa, ta đưa tay chặt đứt con đường của nó, thế mới thú vị.
Ta không làm phiền Giang Từ Nguyệt. Ba ngày sau đó, đến đúng ngày du xuân mới đi theo kế muội ra ngoài.
Đến hồ Mộc Lan, Giang Từ Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, chạy tới chào hỏi các tiểu thư đã kết giao.
Chiếu Bích thừa cơ lẻn vào xe ngựa của kế muội, trộm con diều trong rương ra.
Quả nhiên là diều đẹp, Giang Từ Nguyệt đúng là rất dụng tâm. Kiếp trước ta không tham gia lễ hội này nên không biết nó làm cái gì, bây giờ đúng thật là được mở mang tầm mắt.
Tiếc rằng mục đích không trong sạch, con diều có đẹp đến mấy cũng khiến người ta chán ghét.
– Chiếu Bích, lại đây, chúng ta xé chơi đi.
Chiếu Bích hơi do dự:
– Này tiếc lắm, tiểu thư, chúng ta làm vậy có phải xấu xa quá không?
– Xấu?
Ta cười:
– Các tiểu thư trong kinh thành đều nói, Giang Vu ta thân là trưởng tỷ nhưng ức hiếp kế muội, ghen tị cay nghiệt. Giang Từ Nguyệt nói với người ngoài ta xấu xa như vậy, đã không thể giải thích thì hãy để danh xứng với thực, ta sẽ xấu một cách thật thoải mái. Lại đây, xé đi!
Ta đưa cho Chiếu Bích một bên cánh diều, chuẩn bị xé thì bất chợt đằng sau vang lên một giọng nói rất ung dung, bình thản:
– Món đồ xinh đẹp như vậy, sao lại xé?
Ta dừng tay, ngạc nhiên quay đầu lại.
Quả nhiên là người kia.
Đã lâu không gặp, không ngờ lại hội ngộ tại nơi này.
Hiện giờ hắn mặc một thân hắc bào thêu hoa văn Kim Hổ, càng tôn lên vẻ tuấn tú, cao quý.
Lần trước gặp hắn trong chiếc xe ngựa cũ kỹ, còn tưởng rằng hắn xuất thân thanh bần, xem ra là ta sai rồi.
– Sao ngài lại ở đây?
– Sao ta lại không được ở đây?
Hắn nhìn con diều giấy trong tay ta, hỏi lại:
– Cái này chắc không phải của ngươi?
Hắn hỏi ta mới nhớ ra việc đang định làm là xé diều. Vừa nãy bị gián đoạn một lúc, Giang Từ Nguyệt sắp về rồi.
Thế là ta dùng hết sức xé cái roạt.
Chưa thỏa mãn, xé xong ta lại ném xuống đất, giẫm mạnh lên.
– Đúng rồi, không phải của ta.
Ta đưa con diều đã tàn tạ cho Chiếu Bích xếp xếp lại một chút rồi cất vào rương, trả lại chỗ cũ.
Ta xoa tay, hỏi hắn:
– Ngài sẽ không nói đâu, đúng không?
Hắn không trả lời.
– Ngài nhìn thấy rồi đấy, ta không phải hạng người tốt đẹp gì, có điều…
Mắt của ta hơi đảo:
– Dù sao ta cũng là vị hôn thê của ngài, đừng nói gì nhé.
Hắn bật cười, nói:
– Ngươi trở thành vị hôn thê của ta từ khi nào vậy?
– Từ khi lần đầu tiên ta chui vào xe ngựa của ngài. Sao nào? Ngài không thích à?
Hắn im lặng một chút rồi hỏi lại:
– Giang tiểu thư xinh đẹp lại là cô nương cởi mở, có ai không thích ngươi sao?
Gió xuân ấm áp, gương mặt của hắn quá mức tuấn tú khiến tim ta như lỡ một nhịp.
– Có điều, nếu như ngươi biết ta là ai, e là ngươi sẽ hối hận mà mong rút lại lời nói hôm nay đấy.
– Vậy ngài nói cho ta biết đi, ngài là ai?
Hắn không đáp, nhìn vào mắt ta, nụ cười thản nhiên trên mặt dần chuyển thành vẻ thất vọng mà ta không hiểu vì sao. Ta chờ một lúc rồi giục:
– Ngài nói đi.
Lúc này hắn mới chậm rãi đáp lời:
– Tại hạ, Tiêu Bạc Ngôn.
Dường như có tiếng sấm nổ đùng đoàng trong đầu ta, cơ thể bỗng chốc cứng đờ.
– Cửu Hoàng tử, Tiêu Bạc Ngôn?
– Đúng vậy.
Ta bỗng nhiên không biết nói gì thêm nữa.
Cửu Hoàng tử Tiêu Bạc Ngôn, mẫu thân là một phụ nữ Miêu Cương, được phong là Diễm Phi. Mười lăm năm trước, chính tay bà ấy gây ra một thảm họa vu cổ chấn kinh triều đình, hại chết vô số người.
Sau đó Diễm phi bị định tội, bị xử tử, Tiêu Bạc Ngôn cũng vì thế mà liên lụy thành tội nhân, bị ghét bỏ. Mười tuổi bị đưa tới Yến Môn, dù không bị biếm thành thứ dân nhưng đến bây giờ không có phong hào và đất phong.
Hắn nhìn phản ứng của ta, cười giễu cợt:
– Bị dọa rồi phải không? Ngươi hẳn cũng biết, ta là tội nhân, nếu gả cho ta, ngươi sẽ là tội phụ.
Phải, gả cho hắn, chính là tội phụ, cả đời sóng gió.
Giang gia là danh gia vọng tộc mấy trăm năm qua. Tới đời ta chỉ còn một mình ta là dòng chính. Nếu ta chết, vinh quang của Giang gia cũng sẽ đứt đoạn.
Ta khẽ cắn môi.
– Cái gì mà tội nhân hay không tội nhân. Ngài đừng nản chí, có lẽ một ngày nào đó hoàng ân ban xuống và mọi chuyện sẽ kết thúc. Ta… ta không có…
Hắn cười, trong mắt ánh lên những tia sáng nhỏ vụn như những mảnh băng vỡ.
– Ngươi sợ gì chứ? Yên tâm, ta biết lời ngươi nói chỉ là đùa, ta cũng không để bụng.
Hắn nói như vậy lại khiến lương tâm ta bất an.
Chiếu Bích vẫy vẫy tay với ta, nhỏ giọng nói không nên ở chỗ này quá lâu, Giang Từ Nguyệt sắp quay về.
Ta nhìn Tiêu Bạc Ngôn, quay đầu chạy mất.
Đến chỗ đám đông, ta cố xua đi chuyện xảy ra lúc nãy, lên tiếng chào mọi người.
Tất cả các tiểu thư trong kinh thành đều nhận ra ta. Chỉ là ta không thích xã giao còn Giang Từ Nguyệt lại hay qua lại với các cô nương khác, ngày ngày diễn trò một đóa hoa trắng nhỏ, khóc lóc kể lể ta ức hiếp nó, nên thái độ của mọi người đều có vẻ xa cách.
Nói vài câu khách sáo xong, người dẫn đầu đề nghị mọi người đem diều mình tự làm ra để thi đấu.
Giang Từ Nguyệt là người đầu tiên chạy về xe ngựa, kiêu hãnh đem chiếc rương ra.
– Từ Nguyệt, nhìn ngươi coi trọng thế kia, chắc chắn lần này tốn rất nhiều công phu.
– Dĩ nhiên rồi.
Tiểu thư các nhà nhao nhao mở rương, đem con diều tự làm ra.
Đến phiên Giang Từ Nguyệt, nó ôm rương nhưng không mở ra vội mà nhìn về phía ta.
– Tỷ tỷ, tỷ là người khéo tay nhất, ai cũng công nhận. Hôm nay tỷ ở đây, muội làm sao dám tranh trước mở rương chứ. Chi bằng tỷ lấy con diều ra trước cho chúng ta xem đi.
Kế muội biết ta không hề làm diều, lại cố tình dẫn lửa đốt lên người ta?
Ta nhún vai:
– Ta không làm, mà cũng không thích làm. Ta tới đây nhìn mọi người chơi thôi.
Đám người cười vang một trận, không ít người tỏ ra vẻ mặt khinh thường.
Tiếc là ta sống hai đời rồi, da mặt dày, không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ này.
– Vậy Từ Nguyệt, muội cho mọi người xem diều của muội đi.
Tất cả mọi người đều dồn chú ý đến kế muội.
Giang Từ Nguyệt ngồi xổm xuống, vẻ mặt đầy tự mãn mở rương.
Vừa nhìn vào trong rương, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Toàn rương chỉ còn mảnh vụn, con diều của kế muội chỉ còn là những mảnh giấy.
– Sao lại có thể như vậy?
Không có tiếng hét kinh hoàng như trong tưởng tượng, Giang Từ Nguyệt bối rối, nước mắt lăn dài:
– Diều của ta bị người ta xé rồi.
Kế muội nức nở, ôm mấy mảnh vụn, trông như người mẹ bị bắt mất con.
Nhìn quanh một lượt, ánh mắt kế muội dừng lại trên người ta:
– Là tỷ, nhất định là tỷ làm hư diều của muội.
Ta vội lùi lại một bước, gương mặt vô tội:
– Muội sao lại vu oan cho tỷ như thế? Muội thấy ta làm hư à?
– Ngoài tỷ làm gì còn có ai?
– Đâu thể nói chắc như vậy được. Nhỡ đâu do chính muội thấy nó không đẹp rồi làm hỏng thì sao? Muội đừng ngậm máu phun người thế chứ.
Ta vuốt nhẹ chiếc quạt giấy, thưởng thức tác phẩm của người khác.
Giang Từ Nguyệt không có diều, biến thành vật làm nền, không cam lòng nhìn các tiểu thư nhà khác náo nhiệt mà không thể làm gì được.
Kỳ lạ là không thấy Thái tử, cũng không thấy Tiêu Bạc Ngôn.
Lần du xuân này, nam nữ tách nhau ra. Nam bên phải, nữ bên trái. Lúc này bên đó đang chơi ném thẻ vào bình rượu.
Ta ngồi trên thảm cỏ, đợi cho qua hết buổi sáng nhàm chán.
Đến khi ăn trưa, mọi người tập trung lại một chỗ. Không biết Giang Từ Nguyệt nói cái gì mà mấy tiểu thư kia vây quanh con bé, muốn nhân danh chính nghĩa đòi công bằng cho nó.
Các tiểu thư đều có tài năng, lần lượt từng người viết văn thơ, ngâm lên cho tất cả cùng nghe. Nói chung là đang châm chọc ta vì ghen tị mà cay nghiệt thôi.
Ta lặng lẽ nhìn bọn họ làm trò một hồi lâu mới cầm bút, nói:
– Mọi người đã tức cảnh sinh thơ như vậy, ta cũng nên viết một bài cho hợp tình nhỉ.
Tất cả đám đông đều nhìn ta khinh miệt.
Cho đến khi ta viết xong, đứng dậy dán bài thơ lên cây.
Một đám người lắm chuyện
Miệng xấu lại nói nhiều
Đầu óc ngốc như heo
Tài năng chẳng mấy cái.
……………
– Giang, Giang Vu!