Trùng Sinh Chi Mệnh - Chương 2
2.
Trước khi xe ngựa vào thành, ta đã nhìn thấy Ngự lâm quân vào rừng tìm Thái tử giống như kiếp trước.
Sau khi trở về, ta đoán Thái tử đã được cứu, hắn không chết, e là sẽ tìm ta tính sổ.
Suy tính một lát, ta nhắm mắt lại, ngã vào lòng tổ mẫu, làm bộ hôn mê bất tỉnh.
Lúc lang trung đến xem bệnh, ta còn “mơ mơ màng màng” hô lên:
– Cứu Thái tử, nhanh cứu Thái tử…
Ba ngày sau, thích khách bị bắt trọn, quả nhiên Tiêu Trạch sai người đến hỏi tội. Ta tỏ ra mệt mỏi, giải thích với Thái tử một cách lễ phép:
– Là do Thái tử đuổi ta đi, sau khi thoát ra ngoài, vốn muốn chạy đi xin ứng cứu ngay lập tức, nhưng không ngờ cơ thể không chịu được nên bất tỉnh, ta…ta xin lỗi Thái tử điện hạ.
Người tới còn đang tính nói thêm, tổ mẫu của ta cầm cây trượng đầu rắn gõ xuống mặt đất một cái thật mạnh, mọi người đều kinh sợ, lùi lại ba bước.
– Kiều Kiều nhà ta đã đổ bệnh thành cái dạng này, thậm chí trong mơ nó vẫn cố kêu hãy cứu Thái tử, các người còn muốn gì nữa? Con bé cũng chỉ là một đứa con gái yếu ớt, cứ coi như nó không chạy thì nó ở lại làm được gì? Chẳng lẽ phải bắt nó thí mạng thì các người mới vừa ý??
– Lão phu nhân, chúng nô tài cũng chỉ là phụng…
– Phụng mệnh ai, để người đó đến nói.
– Cáo… Cáo từ!
Mấy người ở Đông Cung sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
Không trách được tổ mẫu ta ngang tàng.
Cháu gái của bà hiện giờ là đương kim Hoàng hậu, mà bà, lại được đích thân Tiên đế tấn phong tước nữ hầu, dù có là Hoàng đế hay Hoàng hậu, trước mặt bà cũng phải nhường lễ ba phần.
– Kiều Kiều đừng sợ, có tổ mẫu ở đây, ai cũng không thể bắt nạt con.
Bà xoa đầu, nhìn ta, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Đúng là chỉ khi bị bệnh, mới có thể nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của bà. Ngày thường, bà quản giáo vô cùng nghiêm khắc, có phần vô tình. Chỉ cần có một chút thất lễ, sẽ bị đánh thước vào lòng bàn tay. Kỳ thực đây mới là tốt cho ta, nếu như bà thật sự không thương ta thì bà cũng sẽ không cần để ý. Vậy mà kiếp trước ta lại không nhận ra.
Lòng ta chua xót, ôm cánh tay bà muốn ngủ.
Đột nhiên ngoài cổng truyền tới tiếng bước chân vội vã. Sau đó bóng hai người phụ nữ một đỏ một xanh bước vào.
– A Vu, Bồ Tát phù hộ, con đã bình an trở về.
Ta không cần nhìn ra cũng biết đó là kế mẫu cùng kế muội, hai kẻ quỷ sứ đáng ghét.
Hai người họ chắc đi thăm người thân mới vượt nạn trở về đây mà.
– Tỷ tỷ, tỷ không sao là tốt quá rồi.
Kế muội lấy khăn xoa cho hai mắt đỏ rực, làm ra vẻ cực kỳ lo lắng cho ta.
Kiếp trước, ta bị vẻ ngoài ngây thơ của nó lừa gạt, đối xử với mẹ con họ cực kỳ tốt.
Cho đến ngày thứ ba sau đại hôn cùng Tiêu Trạch, kế muội Giang Từ Nguyệt xuất hiện trên giường của hắn, khóc nức nở xin tỷ tỷ tha lỗi, ta mới nhìn ra khuôn mặt thật của nó.
Ta nắm chặt mép chăn, lẳng lặng nhìn bọn họ diễn trò.
Khi Giang Từ Nguyệt chạm phải ánh mắt của ta, chốc lát như bị dọa sợ, chột dạ lui xuống trốn sau lưng kế mẫu.
Cùng lúc đó có một người nữa bước vào, mang theo một làn gió mát. Đó là phụ thân của ta.
– Ta đã nói A Vu không có việc gì rồi, hai người gấp gáp thế làm gì, thúc xe không ngừng, xe ngựa cũng chạy hỏng.
Phụ thân gỡ áo choàng xuống, bái tổ mẫu một cái:
– Mẫu thân, con đã về.
Tổ mẫu gật nhẹ, đối với ông có chút bất mãn, nhưng chung quy lại vẫn không trách mắng.
Giang Từ Nguyệt nhìn ta một chút, ánh mắt chuyển hướng, há miệng định nói gì đó.
Ta đoán được.
Kiếp trước, kế muội trước mặt phụ thân giả bộ cực kỳ ngoan ngoãn, lễ phép, lại được kế mẫu xảo ngôn hợp lực châm ngòi khiến ta đối chọi với phụ thân.
Dẫn đến tình trạng trong mắt phụ thân, ta là một người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, bất trung bất hiếu, là đứa con gái ngang bướng, ngỗ ngược. Còn kế muội thì được khen là hiểu chuyện, hiếu thảo đến xót lòng, đoạt hết sự sủng ái của phụ thân.
Hôm nay ta sẽ không để nó lặp lại chiêu cũ, làm trò tiểu nhân mà thành.
– A Vu bái kiến phụ thân.
Ta mở miệng trước khi Giang Từ Nguyệt lên tiếng. Che miệng ho khan hai lần, yếu ớt từ trên giường đứng dậy, muốn hành lễ với phụ thân. Tổ mẫu vội vàng giữ ta lại:
– Kiều Kiều ngoan, con đang bệnh nặng, không cần thiết làm lễ nghi này, nhanh nằm xuống đi.
– A Vu, con cứ nằm đi.
Phụ thân ngồi cạnh giường, nhìn ta, thở dài:
– Bị bệnh thế này, lại thấy con ngoan hơn nhiều đấy.
Ta đỏ mắt, bắt lấy tay áo phụ thân, khẽ nói:
– A Vu trải qua chuyện lần này mới hiểu, lúc trước phụ thân che chở con tốt đến nhường nào. Phụ thân, A Vu sai rồi, con sẽ không tùy hứng làm càn khiến người tức giận nữa.
Giang Từ Nguyệt đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Tất nhiên nó không thể nghĩ ra, người mà luôn chống đối, ngày ngày cãi nhau với phụ thân, Giang Vu kia, sao bỗng nhiên hôm nay lại đổi tính.
Kế mẫu lén chọc chọc Giang Từ Nguyệt.
Giang Từ Nguyệt bừng tỉnh, cũng vội vàng chạy tới ngồi cạnh bên giường, cố nặn ra hai giọt nước mắt, lời lẽ vô cùng khẩn thiết:
– Tỷ tỷ, tỷ không sao rồi, thật là tốt quá. Muội cùng mẹ vừa nghe tin vội đến miếu thắp hương ngay trong đêm. Thật sự là Bồ Tát phù hộ.
Nực cười, ta phí bao nhiêu sức lực trốn ra, giờ lại thành công lao của mẹ con nhà họ.
Phụ thân nghe vậy, quay đầu nhìn kế muội, cười vui:
– Từ Nguyệt đúng thật là đứa nhỏ ngoan, mấy ngày nay thương nhớ tỷ tỷ, ăn không ngon ngủ không yên, thật sự vất vả. Hai ngày nữa, mẹ con có thể nhập tên vào gia phả. Tiến hành tế tự sẽ có nhiều chuyện cần xử lý, con cũng đừng để mệt quá, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.
A đúng rồi, kế mẫu cùng phụ thân ta đã thành thân hơn nửa năm, vẫn chưa được nhập vào gia phả.
Nhớ rõ ở kiếp trước, tại nghi thức tế tự, không biết có chuyện gì mà một chuỗi pháo đột nhiên nổ ngay bên cạnh tai của ta, hại ta sợ hãi kêu lên, hại ta thất lễ trước mặt mọi người trong gia tộc, bị người khác mắng không biết cấp bậc lễ nghĩa, khiến phụ thân mất mặt, lạnh nhạt với ta hồi lâu.
Mà cùng đứng ở đó, Giang Từ Nguyệt lại bình thản ung dung, gặp chuyện không hoảng, được đám người tán dương một thời gian dài.
Khi đó ta chỉ cho là sự cố ngoài ý muốn.
Giờ nghĩ lại, tất cả mọi chuyện làm gì đơn giản như vậy. Ta che đậy suy nghĩ của mình, tiếp tục làm một cô gái ngoan ngoãn. Ngay trong đêm bảo nha hoàn thân cận của mình theo dõi sát sao mẹ con Giang Từ Nguyệt.
Nha hoàn tên Hoa Chiếu Bích là người do một tay tổ mẫu bồi dưỡng ra, thông minh cơ trí, không gì có thể qua được mắt em ấy.
Kiếp trước, ta nghĩ em ấy được tổ mẫu phái tới để giám sát ta, đối với em ấy vô cùng lạnh lùng, đi ra ngoài cũng không đem theo. Đêm nay là lần đầu tiên ta nói chuyện tử tế với em ấy.
– Tiểu thư, em luôn cảm thấy, người giống như có chút thay đổi.
Chiếu Bích trước khi ra khỏi cửa cẩn trọng nói một câu như vậy. Ta nhìn em ấy, cười:
– Vậy em nói xem, ta thay đổi chỗ nào?
Em ấy gãi đầu:
– Em cũng không rõ, chỉ là, chắc chắn tốt hơn trước. Ấy, ý em không phải trước kia tiểu thư không tốt.
Em ấy vội vã che miệng, nhanh chóng chuồn mất.
Tất nhiên là thay đổi rồi, bản thân từng chết một lần, không thể là đại tiểu thư mù mờ thế sự như trước được.
Kiếp này, tất cả những ai tệ bạc với ta, nợ ta, hại ta đừng nghĩ sẽ có kết cục đẹp.
Quả nhiên ta đoán không sai. Ngày thứ hai, Chiếu Bích nghe ngóng được tin tức, mẹ con Giang Từ Nguyệt đúng là muốn hại ta.
3.
Ngày tế tự hôm đó, ta được người dìu tới từ đường.
Bởi vì là tiểu bối, ta với Giang Từ Nguyệt đều đứng phía sau.
Nghi thức cuối cùng chính là đốt pháo, gõ chiêng trống.
Tộc trưởng vừa đọc xong đoạn khấn cuối, ta thoáng trông thấy Giang Từ Nguyệt khẽ động tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Ta cũng cười, che miệng ho một tiếng.
Sau đó vài tiếng nổ lốp bốp vang lên, tiếp theo là tiếng kế mẫu hét chói tai.
Giang Từ Nguyệt giật mình, ngạc nhiên nhìn vào bên trong từ đường. Chẳng biết tại sao váy của kế mẫu lại có pháo nổ, tia lửa pháo cháy hỏng váy của bà ta, còn cắt qua mặt bà ta nữa.
– Ôi trời, xảy ra chuyện gì vậy?
Ta lo lắng ra mặt, chen lên trước Giang Từ Nguyệt, chạy đến trước mặt kế mẫu.
Pháo đã nổ xong, bà ta trông rất chật vật, làm bài vị bị đổ nghiêng ngả, đang ngồi trên đất khóc rống.
– Mẫu thân, người mau đứng dậy đi, trước mặt tổ tông thất lễ như thế, vậy là bất kính.
Ta lấy khăn ra vội vàng đưa cho bà ta lau mặt.
Sắc mặt người trong tộc xung quanh dần dần tệ đi.
– Giang thị, nhanh đứng dậy, chuyện này là sao đây?
Phụ thân cũng vội vàng đến đỡ bà ta, lạnh giọng khiển trách:
– Pháo này ở đâu ra?
– Là… là tỷ tỷ! – Giang Từ Nguyệt chảy nước mắt, oán hận chỉ vào ta – Vừa nãy tỷ tỷ ho một tiếng, rồi nháy mắt với người khác, sau đó pháo liền nổ.
Nhất thời, tất cả đều nhìn về phía ta.
Con nhỏ này, thật sự là hoảng quá đâm bừa à.
Ta bỗng nhiên ho khan:
– Khụ khụ… , Từ Nguyệt, muội nói thật vô lý, tỷ bệnh nặng quấn thân, ngày cũng như đêm… khụ… tất cả mọi người ở đây đều biết, lúc nãy tỷ ho cũng vì không nhịn được thôi, phát bệnh cũng đâu phải lỗi do tỷ, về phần muội nói cái gì mà nháy mắt, làm gì có chuyện như vậy.
Phụ thân ta nhíu mày, quay ra ngoài quát:
– Kẻ đốt pháo ở đâu?
– Ở đây, ở đây!
Một người đàn ông túm lấy một thiếu niên kéo tới.
Thiếu niên trông thấy phụ thân ta, vội vã xin tha:
– Thúc bá, pháo này không phải con ném, con chỉ muốn chơi trong sân thôi, ai ngờ bị một tên ăn xin nhỏ chạy tới đoạt mất mới thành đại họa.
Đứa trẻ nói rồi chỉ ra ngoài cửa.
Một đứa bé khác nhỏ con hơn so với thiếu niên vừa rồi đang núp sau cửa, nhìn vào trong cười hì hì. Thấy mọi người đang nhìn mình, nó co giò bỏ chạy.
Có người nhỏ giọng nói:
– Đùa ác vậy? Con cái nhà ai quá nghịch ngợm, người lớn cũng mặc kệ không quản gì cả.
Phụ thân nhìn Giang Từ Nguyệt một hồi, nghiêm giọng:
– Con có chuyện gì vậy? Không bằng không chứng mà lại đứng đây vu oan cho tỷ tỷ con trước mặt mọi người?
Sắc mặt Giang Từ Nguyệt tái nhợt:
– Phụ thân, con…
– Còn không mau đến đỡ mẹ con đi, chưa đủ mất mặt sao?
Phụ thân giận dữ kéo Giang thị, xin lỗi tộc trưởng, nhận lỗi với mọi người, hoàn thành nghi thức sau cùng rồi đen mặt mang chúng ta trở về.
Ông ấy tự mình đưa ta về phòng, dặn dò ta dưỡng bệnh cho tốt.
Mà Giang Từ Nguyệt, từ nay về sau sẽ khiến phụ thân nhìn vào sẽ có mấy phần không hài lòng.
Đêm đó, Chiếu Bích cho hai đứa trẻ ban ngày tiền thưởng.
Sau khi trở về, em ấy cười vô cùng hả hê:
– Quá sảng khoái luôn, tiểu thư, mẹ con Giang thị tính kế chúng ta, hừ, cho bọn họ biết ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc là như thế nào.
Chiếu Bích vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng của tổ mẫu:
– Ai ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm thóc?
Ta cùng Chiếu Bích giật mình, vội vàng quỳ xuống.
Tổ mẫu tức giận, gõ cây trượng đầu rắn một cái.
– A Vu, con thật to gan.
Tổ mẫu nhất định biết chuyện này là do ta làm.
Bà cả đời ghét ác như thù, không thích nhất là những thủ đoạn dơ bẩn, ta có muốn bao biện cũng khó.
Bởi vậy, ta thẳng thắn nâng hai tay lên:
– Tổ mẫu, A Vu sai rồi, người đánh con đi.
– Con có biết con sai ở đâu không?
– Sai ở.. sai ở chỗ không nên dùng thủ đoạn không sạch sẽ để đối phó người khác.
Vừa dứt lời, tổ mẫu liền cầm lấy roi mây, quất ta một nhát.
Bà cực kỳ tức giận, lồng ngực phập phồng.
– Con là một cô nương chưa xuất phủ đã dám làm chuyện này, nếu người ngoài biết người ta sẽ nói sao đây? Thể diện Giang gia đặt ở đâu đây?
Thể diện, thể diện, lại là thể diện. Ở kiếp trước, cũng vì thể diện Giang gia, mà cả một đời ta phải giả vờ hiền lương thục đức, làm một con rùa đen rút đầu, nghẹn ngào đến tận lúc chết.
Nhưng dù trong lòng có bất mãn, ta cũng không dám biểu lộ ra ngoài. Tổ mẫu cũng là vì tốt cho ta, kiếp này ta không thể chọc tức bà.
– Vâng, A Vu biết sai rồi. – Ta cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai.
– Xem ra, cho đến khi con thành thân, phải mài giũa tính tình của con, tránh cho con ra ngoài gây họa.
Tổ mẫu thở dài, nói:
– Con ở nhà suy ngẫm cho tốt đi. Mấy ngày nữa, tiểu tử Lâm gia ở Lương thành sẽ đến kinh thành, đó là một đứa bé ngoan. Chờ nó tới, con và nó gặp nhau một lần, xem xét thế nào.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Kiếp trước, ta sống chết cũng không muốn gặp Lâm gia ca ca kia, về sau người ta trở thành trọng thần, được điều đến nơi khác làm quan, về sau kinh thành bị công phá, hắn cũng không gặp tai họa gì.
Kiếp này, nếu như được gả cho hắn, có khi có thể mang người nhà sớm rời khỏi nơi này.
Tương lai nếu như Man tộc phá thành, một nhà của ta cũng vẫn có thể bình an.
Ta gật đầu đáp ứng:
– Vâng, A Vu biết rồi ạ.
Tổ mẫu ngẩn người, chắc là không ngờ ta tự nhiên lại nghe lời đến vậy.
– Con không lừa gạt tổ mẫu đấy chứ? Trong lòng con vẫn còn Thái tử?
– Nếu như A Vu còn vấn vương Thái tử thì ngày đó đã không bỏ lại hắn ta mà chạy một mình.
Hồi lâu, tổ mẫu gật đầu:
– Vậy thì tốt, tay con còn đau không?
Ta cười lắc đầu:
– Không đau ạ, tổ mẫu không nỡ nặng tay.
– Đáng nhẽ nên đánh nặng thêm chút nữa. Con đó, đừng gây chuyện nữa, Giang thị bên kia, tổ mẫu sẽ trị giúp con, được không?
Tổ mẫu trách cứ thêm một lúc, lại dạy dỗ Chiếu Bích thêm vài câu mới trở về phòng.