Trùng Sinh Chi Mệnh - Chương 1
1.
Thái tử giương mắt trừng ta, nhưng trông thấy ánh nhìn đầy hận thù của ta thì thân thể cứng đờ lại, giống như bị hù dọa.
– Giang Vu, sao ngươi nhìn Cô như thế? Nếu không phải ngươi nhất quyết đến gần Cô, Cô cũng không đẩy ngươi…
Hắn cắn răng nói, nhưng giọng điệu lại có phần chột dạ.
Kiếp trước, trong trận đấu mã cầu bỗng xuất hiện thích khách, đuổi giết hắn đến tận vách núi, toàn thân không có chỗ nào lành lặn.
Chính ta đã tìm thấy hắn, dù bị hắn căm ghét nhưng vẫn cố chấp muốn cứu hắn.
Vì vừa cõng hắn ta vừa chạy mà hai tay ta đã bị thương.
Sau khi thành hôn, hắn lại ghét bỏ khi nhìn thấy vết sẹo trên tay ta.
Hắn còn nói rằng da tay Trắc phi trắng nõn, ngón tay như ngọc ngà, so với tay của ta đẹp hơn gấp trăm ngàn lần.
Đời này, ta không phạm phải sai lầm ngu xuẩn đó nữa.
Ta đứng lên, lau nước bẩn trên mặt, cười lạnh, cúi đầu nói với hắn:
– Điện hạ đã căm ghét dân nữ đến vậy, dân nữ sẽ không làm chướng mắt ngài nữa.
Tiêu Trạch, ngươi nhìn nhé, không phải ta không muốn cứu ngươi, mà là ngươi không muốn sống nữa.
Ta hất tóc, hiên ngang quay đi.
Thái tử sửng sốt, thấp giọng gọi:
– Ngươi đi đâu vậy?
Ta quay đầu lại, cười châm chọc:
– Tất nhiên là cách xa Điện hạ, tránh cho ngài lại buồn nôn rồi… A, đúng rồi, Điện hạ hãy nhỏ giọng một chút, coi chừng thích khách vẫn ở gần đây đấy.
– Cô không có ý này!
Ta càng cố cứu hắn, hắn sẽ càng đẩy ta ra. Ta cần phải đi, hắn mới hiểu được nếu ta thực sự mặc kệ thì hắn có thể sẽ chết.
Có một số người chính là hèn hạ như vậy.
– Giang Vu, ngươi quay lại đây.
Hắn sốt ruột, động đến vết thương, đau đến hít mạnh một hơi.
Ta không quan tâm, co cẳng chạy thật nhanh.
Tiêu Trạch, ngươi hãy ở chỗ này tự sinh tự diệt đi, đời này ta sẽ không liên quan gì đến ngươi nữa.
Dựa theo trí nhớ ở kiếp trước, ta tránh được những nơi thích khách sẽ xuất hiện, băng đèo vượt núi, ra đến được đường chính để quay về kinh thành.
Quần áo rách tả tơi, đôi giày của ta cũng không biết đã quăng ở chỗ nào rồi.
Mang bộ dáng nhếch nhác, ta cố ngăn một chiếc xe ngựa lại.
Xe ngựa này nhìn qua cực kỳ giản dị, đơn sơ. Trên xe cũng chỉ có một phu xe và một lão bộc.
Chắc đây chỉ là một tiểu môn tiểu hộ.
– Lão bá, có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường được không?
Ta đứng ở đầu xe, nhìn lão bộc khẩn cầu.
Ông ta tỏ ra khó xử:
– Cái này… cần phải hỏi qua công tử nhà ta trước đã.
Ngồi bên trong khoang xe ngựa chắc hẳn là công tử nhà ông ta.
Ta nhìn quanh, nói vọng vào bên trong:
– Công tử, tiểu nữ bị lạc mất người nhà, núi hoang rừng vắng, tiểu nữ không thể một mình quay về, công tử có thể cho quá giang một đoạn đường không?
Sau một hồi im lặng, từ bên trong xe ngựa truyền ra một giọng nam cực kỳ êm tai nhưng vô cùng lãnh đạm:
– Vì sao ta phải cho một cô nương không rõ lai lịch đi nhờ?
– Ta không phải cô nương không rõ lai lịch, ta là cháu gái Bình An hầu tại kinh thành. Nếu ngài cứu ta, Bình An hầu sẽ tạ ơn trọng lễ.
Trong xe vang lên tiếng cười trầm thấp đầy chế nhạo:
– Ta nghe nói kinh thành rất để ý chuyện nam nữ đại phòng. Ngươi ngồi cùng xe với ta, chẳng phải sẽ làm tổn hại thanh danh của ngươi sao?
Hở??
Có lẽ bọn họ đến từ nơi khác, bảo sao, đường sá xa xôi, xe ngựa bị hao mòn đến vậy.
– Không sao đâu, ngài cưới ta không phải là được rồi sao?
Trời sắp tối rồi, nếu hắn không chịu giúp ta, sức của một mình ta không thể quay trở về được.
Ta dùng hết sức, nhảy lên xe ngựa.
– Ơ này, cô nương!
Lão bộc không ngăn được, chỉ đành trơ mắt nhìn ta chui vào. Mành xe vén lên, một gương mặt đẹp đẽ mà lạnh lẽo đập thẳng vào mắt ta.
Kỳ lạ, công tử của gia đình nhỏ, trông y phục đơn giản, gọn gàng sạch sẽ nhưng nghi thái(*) lại tỏa ra cảm giác quý khí bức người.
(*) gốc 儀態 – phong độ, dáng vẻ, khí chất bên ngoài.
Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, bên trong dường như ẩn chứa gió bắc thét gào, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
– Trai đơn gái chiếc ngồi cùng một xe, ngươi không sợ bị người dị nghị à?
Ta rùng mình một cái, lấy bình tĩnh ngồi xuống đối diện người kia, cười:
– Vậy ngài lập tức thành thân với ta, người ngoài sẽ chẳng có gì để nói. Công tử đẹp mắt, tiểu nữ dễ nhìn, ông trời tác hợp, ai cũng không lỗ.
Hắn liếc nhìn dáng vẻ lôi thôi của ta, lặng lẽ cười.
– Cười gì chứ? Chỉ cần rửa sạch sẽ là hợp mắt thôi.
Ta đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù của mình, bỗng có một chiếc khăn lụa trắng rơi trên gối. Còn chưa kịp nói cảm ơn hắn đã quay mặt đi, nhàn nhạt lên tiếng:
– Nhà ngươi ở đâu? Nói với Phúc bá một tiếng là được.
Thái độ này là không muốn chú ý đến ta nữa.
Người này thú vị thật đó.
Ta nhặt khăn lên lau mặt, ngó ra ngoài, nói vị trí nhà của ta cho lão bộc.
Định tiếp tục bắt chuyện với hắn, thì thấy ánh mắt của hắn sắc lạnh, vung tay lên, rèm xe bị đục một lỗ, bên ngoài vang lên tiếng cái gì đó rơi xuống.
Một lát sau, lão bộc nói:
– Công tử, đã chết.
Hắn nhắm mắt lại, đáp:
– Ừ, đi thôi, không cần lo lắng, sẽ có người đến nhặt xác.
Chết, cái gì chết cơ??
Ta ngơ ngác, tính ngó ra ngoài xem có chuyện gì, bỗng nghe hắn ngăn cản, vẫn là giọng nói bình đạm ấy:
– Tốt nhất không nên nhìn.
Chắc là nghĩ ta nhìn thấy sẽ sợ.
Nhưng ta đã thấy rõ.
Một tên mặc đồ đen, trên trán bị găm một cái phi tiêu, đã nằm yên bất động.
Sự việc xảy ra chớp nhoáng, nhưng ta đoán kẻ đuổi tới là thích khách. Ta nhìn người đang nhắm mắt dưỡng thần kia, nhủ thầm người này thật lợi hại. Nếu ta đi theo hắn, không chừng cái mạng nhỏ của ta có thể được bảo vệ.
Ta không ngó nghiêng nữa, ngồi ngay ngắn lại.
Trước khi trời tối, xe ngựa vào đến kinh thành rồi dừng trước cửa nhà ta.
Ta cúi đầu bái một cái:
– Xin công tử cho biết quý danh, ngày sau tiểu nữ đến nhà nói lời cảm tạ.
Người kia đưa tay vén rèm, nhạt giọng nói:
– Tiện tay mà thôi, trở về đi.
Chán nhỉ.
Coi bộ cuộc hôn nhân này kết không thành rồi.
– Vậy ngài khoan đi, xin chờ ở đây một lát, ta sẽ quay lại ngay.
Ta dặn hắn hai câu rồi xách váy nhảy xuống xe.
Gã sai vặt trông thấy ta, khẽ giật mình, nhìn một thoáng rồi vừa mừng vừa sợ hét toáng lên:
– Đại tiểu thư đã về! Đại tiểu thư đã về rồi!
Rất nhanh sau đó, một đoàn gia nhân, nha hoàn từ trong phủ lao ra, ôm cả chăn màn bọc ta kín từ đầu đến chân.
– Tiểu thư, ngài còn biết đường trở về, lão phu nhân đang lo muốn chết kìa.
Nhũ mẫu khóc không thành tiếng, vừa dìu ta vào trong vừa gọi:
– Lão phu nhân! Đại tiểu thư về rồi ạ!
– Kiều Kiều!(*)
(*) nữ chính tên là Giang Vu, tên này giống như tên thân mật ở nhà hay gọi. Chữ kiều cũng có nghĩa là yêu kiều, yểu điệu, xinh đẹp.
Phía trước vang lên tiếng gọi khàn khàn. Lão phu nhân Giang phủ, tổ mẫu của ta, lệ rơi đầy mặt, run rẩy chạy tới chỗ ta.
Ta chưa bao giờ thấy bà ấy khóc.
Tổ mẫu của ta lúc này nhìn chỉ như một bà lão bình thường, nhưng ngày bà còn trẻ đã xông pha chiến trường giết địch, cứu trợ tai ương, được đích thân Tiên đế tấn phong tước nữ hầu.
Bà là người phụ nữ kiên cường nhất ta từng thấy.
Ta vẫn cho rằng bà không yêu ta.
Kiếp trước, ta chán ghét bà ấy vì quản giáo ta quá nghiêm khắc, cho rằng bà chỉ thích cháu gái ngoại của bà, không thương ta, nên ta với bà luôn xa cách.
Sau này, bà ấy lại cực lực phản đối ta tiếp xúc với Tiêu Trạch, muốn gả ta cho một thư sinh nghèo.
Ta cho rằng bà ấy cố ý hại ta, trực tiếp trở mặt thành thù.
Cho đến khi ta nhảy thành ở kiếp trước, ta mới biết thư sinh nghèo kia đã trở thành trọng thần, còn Tiêu Trạch căn bản không đáng để cho ta phó thác cả đời.
Ta nhìn mái tóc bạc trắng của tổ mẫu, trong lòng ngổn ngang trăm sự cảm xúc.
Làm sao bà ấy lại không yêu ta cơ chứ? Kiếp trước đúng là mắt ta mù mới hiểu nhầm bà như vậy.
– Tổ mẫu – ta quỳ bịch một tiếng trước mặt bà, khóc nghẹn – Là Kiều Kiều sai rồi, tổ mẫu, Kiều Kiều không nên cãi lời người.
Tổ mẫu sửng sốt, vừa mừng vừa sợ ôm ta vào lòng, đôi mắt già nua đong đầy nước, cẩn thận hỏi lại ta:
– Kiều Kiều, con vừa gọi ta là gì?
– Tổ mẫu! Tổ mẫu! – ta nức nở, ôm chặt lấy bà.
Ở kiếp trước, ta không gần gũi với bà, từ sau lễ cập kê, ta chỉ gọi bà là “lão phu nhân”, không bao giờ gọi “tổ mẫu” lần nào cả.
Ta cũng không ngờ rằng hôm nay gọi bà một tiếng “tổ mẫu” lại khiến bà xúc động đến mức đó.
Thân thể đã cao tuổi run rẩy từng hồi, hai tay dùng sức ôm ta thật chặt, như muốn ta hòa tan vào cơ thể của bà.
– Đúng rồi, tổ mẫu. Con còn chưa cảm tạ người đã cứu con về đây.
Ta lau mặt, vội vàng kéo tổ mẫu vào nhà, lấy ở đầu giường một hộp hoàng kim.
Nhưng khi chạy ra đến cổng thì ngoài đó đã không còn ai nữa.
Người đó đã rời đi rồi.