Trọng Sinh: Tự Tay Nghiền Nát Cả Nhà Thiên Vị - Chương 4
11
Chị Hồng cũng giống tôi, đều xuất thân từ những gia đình gốc bất hạnh.
Kiếp trước, chị nhạy bén nhận ra tôi và chị là cùng một dạng người, nhiều lần khuyên tôi nhìn rõ bộ mặt thật của gia đình mình. Nhưng tôi khi ấy lại chẳng mảy may để tâm, để rồi dẫn đến bi kịch.
Sau khi trọng sinh, tôi chủ động xé toang vết thương của chính mình, trước mặt đồng nghiệp công khai quá khứ tủi nhục, từ đó tiếp cận chị Hồng, cuối cùng mới ngỏ lời xin giúp đỡ.
Khi thấy ba mẹ tôi cầm bánh kem tới làm bộ làm tịch, chị Hồng đã lo tôi sẽ bị cái gọi là “tình thân” làm cho mờ mắt.
May là tôi không vậy, và kịp thời trình bày kế hoạch livestream với chị.
Tối hôm đó, dưới sự chứng kiến của hàng trăm ngàn người xem, tôi toàn vẹn rút lui.
Không những thế, tôi còn may mắn thu về hơn mười vạn lượt theo dõi – phần lớn là những cô gái trẻ đang khốn khổ vì gia đình gốc, nhắn tin hỏi tôi làm sao để thoát khỏi hoàn cảnh như họ.
Tôi dựa trên chính kinh nghiệm của mình, mở một loạt khóa học miễn phí, và cả gói VIP trả phí riêng cho học viên nâng cao.
Lượng fan tăng vọt, tôi lại khai thác thêm một mảng nghề tay trái mới.
Sự nghiệp của tôi lên như diều gặp gió.
Còn Chu Kiều Kiều thì không được may mắn như thế.
Mỗi lần lên lớp chia sẻ trên nền tảng tự truyền thông, tôi đều lấy em gái mình làm ví dụ, dạy các cô gái cách phân biệt đâu là quan tâm thật lòng, đâu là thủ đoạn thao túng bằng tình thân.
Tôi kể lại chuyện Chu Kiều Kiều tỏ ra dễ thương với tôi, tặng tôi một cái dây buộc tóc vài nghìn, rồi sau đó dùng lý lẽ đạo đức để buộc tôi phải bỏ ra ba tháng lương mua bộ mỹ phẩm cao cấp cho nó tặng bạn học.
Chu Kiều Kiều vốn quen sống cao ngạo, lại luôn ỷ vào nhan sắc để đi quyến rũ bạn trai người khác nhằm “kiểm tra sức hấp dẫn”.
Video của tôi bị những người ghét cô ta đào ra, hình tượng “tiểu thư trắng trẻo không cần cố gắng” mà cô ta dựng bấy lâu tan tành mây khói.
Từ hôm đó, cô ta bị cả trường cô lập.
Đám con trai từng lén lút trêu hoa ghẹo nguyệt với cô ta, khi biết cô ta vì vài trăm nghìn mà đi câu kéo ông chủ quán lẩu hói đầu tuổi trung niên, liền nổi điên, mắng cô ta là “con đ* ai cũng chơi được”.
Chu Kiều Kiều là kiểu chỉ dám bắt nạt người trong nhà – đặc biệt là tôi – chứ ra ngoài thì yếu mềm như con thỏ. Bị bắt nạt thật sự, cô ta sụp đổ hoàn toàn, bắt đầu bỏ học, quay bài, cuối cùng bị trường đề nghị thôi học.
Sau khi Chu Kiều Kiều bị đuổi học, Trương Phong tưởng mình có thể thừa nước đục thả câu, nào ngờ bị ba tôi đá thẳng ra khỏi nhà.
“Cút! Không soi gương à? Cũng đòi xứng với con gái tao?”
Trước kia, ba tôi còn tỏ ra tử tế với Trương Phong.
Nhưng giờ, Trương Phong chỉ là thằng thất nghiệp vừa bị công ty đuổi việc.
Sau lần livestream làm dậy sóng dư luận, dân mạng ghét cay ghét đắng gã quân sư quạt mo coi người ta là lũ ngu đó.
Trương Phong gửi hồ sơ khắp nơi đều bị từ chối khéo.
Không sống nổi ở thành phố lớn, hắn đành phải quay về quê cắm mặt làm thuê.
Trương Phong khóc lóc đến tìm tôi, cầu xin tha thứ.
“Tự mình đào hố mà chui vào, giờ bị dân mạng ‘xử lý chính nghĩa’, thì liên quan gì đến tôi chứ? Trương Phong, anh tìm nhầm người rồi.”
Tôi cười lạnh, quay lưng đi.
Thật sự tưởng tôi không thấy cái máy quay mini giấu trong cặp à?
Còn định quay lại cảnh tôi cười nhạo để tung lên mạng bôi nhọ tôi thành “con nhỏ mưu mô độc miệng”?
Ngu xuẩn!
Bị lật tẩy, Trương Phong đành lủi thủi cuốn xéo khỏi cái thành phố mà hắn từng gắn bó năm năm.
Sau vụ bê bối của Chu Kiều Kiều, vợ chồng ông chủ quán lẩu cũng định bắt chước tôi livestream, tranh thủ hút tí fame.
Trên sóng, ông chủ – mặt như đầu heo – nức nở ấm ức:
“Tất cả là tại Chu Kiều Kiều dụ dỗ tôi trước. Nếu không có cô ta, vợ tôi đâu có làm ra chuyện dại dột đó!”
Bà chủ thậm chí còn quay sang hôn ông chồng một cái rõ kêu, hai người tay trong tay diễn màn “tình thâm nghĩa trọng”.
Thề sống thề chết, sau này sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm nữa.
Nhưng càng diễn, dân mạng càng phẫn nộ.
【Đỉnh cao đổ vấy: chuyện gì cũng đổ cho đàn bà, ông chồng thì đẹp mặt vô can!】
【Tình thâm như biển, tiểu mỹ nhân và yêu tinh đầm lầy, khóa luôn lại với nhau đi ha ha ha!】
Cặp đôi “trình diễn tình cảm” này chính thức livestream lật xe.
Ngay sau đó, mấy nhân viên cũ từng làm ở quán lẩu nhảy vào bóc phốt:
【Tôi từng làm ở đó. Ông chủ sàm sỡ tôi khi tôi đang bưng đồ. Tôi đi mách bà chủ, bà không những không bênh mà còn tát tôi hai cái, mắng tôi dụ dỗ chồng bà. Trời ơi, bạn trai tôi đẹp trai gấp mười lần ông ta, tôi rảnh hả trời?】
【Tư cách đạo đức thì dơ bẩn, còn bếp núc thì bẩn bựa hơn. Tôi ăn phải cái lá sách hư, hỏi ông ta thì ông nói: “Cháu không biết gì, lá sách là vậy đó, do cháu nhúng lâu quá thôi!”】
…
Khung cảnh lúc ấy hỗn loạn vô cùng, đúng chuẩn một buổi đại hội kể khổ của các nạn nhân.
Lần này, quán lẩu chính thức đóng cửa.
Nghe đâu, vợ chồng ông chủ ngày nào cũng cãi nhau, suýt chút nữa cầm dao đưa nhau lên viện.
Ba tháng sau, chị Hồng giới thiệu cho tôi một người bạn trai.
Cũng coi như “vớt vát hàng tồn kho”.
Đối phương cao một mét bảy sáu, vì chiều cao mà mãi không tìm được người yêu.
Liên hệ vài lần, tôi thấy anh ấy cũng không tệ – dịu dàng, chín chắn, biết bao dung khuyết điểm của tôi, lại luôn công nhận giá trị của tôi.
Gia đình anh ấy cũng rất tốt với tôi.
Thế là tôi kết hôn.
Tôi may mắn sinh được một cặp song sinh.
Đến khi Yên Yên và Mãn Mãn tròn ba tuổi, mẹ tôi đột nhiên tìm đến.
Bà khom người, khuôn mặt hốc hác như già đi cả chục tuổi.
Bà nói ba tôi bị ông chủ quán lẩu trả thù, bị đâm mấy chục nhát, bác sĩ nói khả năng cứu không cao.
Bà nói:
“Ba con trước lúc hấp hối chỉ muốn gặp con một lần. Cả đời này, ba mẹ có lỗi nhất… là với con.”
“Tôi chẳng đã tặng vòng hoa cho hai người rồi sao? Muốn ai nuôi dưỡng chăm sóc lúc tuổi già, thì tìm Chu Kiều Kiều ấy – nó mới là con gái ruột của mấy người cơ mà!”
Nghe vậy, mẹ tôi chết lặng thật lâu.
Bà ngước nhìn bầu trời, ngẩn ngơ, rơi một hàng lệ.
Trước khi đi, bà nhét vào tay tôi một xấp tiền:
“Nguyệt Nguyệt à, con nhất định phải đối xử công bằng với hai đứa nhỏ. Đừng lặp lại sai lầm như ba mẹ.”
Tôi ném cọc tiền xuống đất:
“Không lấy. Tôi sợ xui. Tôi sẽ không bao giờ để Yên Yên và Mãn Mãn lặp lại bi kịch của tôi và Chu Kiều Kiều. Hai đứa nó… là báu vật tôi yêu thương nhất.”
Lần sau tôi nghe tin về mẹ, là từ cuộc gọi của cảnh sát – báo tin đến nhận tro cốt.
Nghe nói bà chết vì ngộ độc khí gas.
Trước lúc chết, bà ôm chặt lấy Chu Kiều Kiều.
Bên cạnh, có để lại một lá thư xin lỗi gửi cho tôi.
Thì ra, ngày hôm đó, người mà ông chủ quán lẩu định trả thù là Chu Kiều Kiều, chính cô ta đã khóa cửa nhốt ba tôi bên ngoài, không cho ông vào.
Mẹ tôi sám hối trong thư, nói bà đã thất bại, không dạy được con.
Chồng tôi giúp tôi đem tro cốt của ba người họ về quê, chôn chung tại nghĩa trang gia tộc.
Lúc chôn cất, anh còn khen tôi rộng lượng: “Em đã chịu nhiều bất công như vậy, mà vẫn tìm nơi phong thủy tốt để họ an nghỉ, đúng là lòng dạ Bồ Tát.”
Anh không biết, tôi chỉ muốn ném hết tro cốt của bọn họ xuống cống nước thải.
Nhưng chị Hồng bảo, làm vậy sẽ không tốt cho con cháu.
Thế nên… tôi chỉ ném tro cốt của Chu Kiều Kiều.
Còn lại, để hai vị “thân sinh” kia nghỉ lại giữa non xanh nước biếc, cứ gọi là tiếp tục “phát huy chút hơi ấm cuối cùng”, phù hộ cho Yên Yên và Mãn Mãn đời này an yên vui vẻ, suốt kiếp bình an.