Trọng Sinh: Tự Tay Nghiền Nát Cả Nhà Thiên Vị - Chương 2
05
Kiếp trước, khi vết thương của tôi nhiễm trùng, tôi cầu cứu Trương Phong, hắn lập tức nói tôi “ghê tởm”, bảo tôi cút càng xa càng tốt.
Lúc tôi bị bệnh, hắn trộm tài liệu công việc của tôi để leo lên chức cao, tăng lương. Còn sau lưng tôi, hắn và Chu Kiều Kiều lén lút cấu kết với nhau.
Sau đó, Chu Kiều Kiều còn đem đoạn video ám muội giữa hai người ra khoe với tôi.
Trong video, cô ta nước mắt lưng tròng, giọng run run:
“Anh rể, em cảm thấy như thế này là có lỗi với chị lắm, nhưng em thật sự rất yêu anh.”
Trương Phong đầy vẻ thương xót:
“Ngốc ạ, nếu không vì muốn gây sự chú ý với em, anh căn bản chẳng bao giờ để mắt đến cái loại phấn son tầm thường như chị em. Cô ta còn lâu mới sánh được với em, một chút cũng không bằng. Huống chi với cái bản mặt rách nát hiện tại của cô ta, nhìn vào chỉ buồn nôn.”
“Chu Nguyệt, ánh mắt gì đấy? Mau viết cho anh một bản đề án dự án, sếp cần gấp, mai phải nộp.”
Giọng của Trương Phong kéo tôi trở lại thực tại.
“Cút!”
Tôi thẳng thừng từ chối.
“Chu Nguyệt, hóa ra anh nhìn nhầm em rồi. Hồi trước Kiều Kiều khóc lóc nói em thay đổi, đến khi nó bị thương nằm viện em cũng không tới thăm. Anh còn bênh em, nói chắc do em bận việc. Giờ nhìn lại, đúng là anh sai rồi. Em không chỉ lạnh lùng, mà còn ích kỷ.”
“Kiều Kiều bị thương nặng như vậy, còn đang nằm viện, em không chịu tới chăm sóc, lại còn ngủ ngon lành thế này sao?”
“Anh biết em nhỏ nhen, ghen tị với nhan sắc của Kiều Kiều, ghen vì ba mẹ thương nó hơn. Nhưng em thử nghĩ xem, Kiều Kiều xinh đẹp, ngọt ngào, biết cư xử, ba mẹ em thương nó thì có gì sai? Đừng nói là ba mẹ em, đến anh cũng thấy xót khi thấy nó bị thương.”
“Phụt~”
“Em cười cái gì? Anh nói sai chỗ nào?”
“Trương Phong, trong một công ty phải có đủ năm loại người: hổ giữ núi, đại bàng có tầm nhìn, sói thiện chiến, báo lanh lẹ và chó trung thành. Anh biết anh thuộc loại nào không?”
“Loại nào?”
“Gậy khuấy cứt.”
“Chu Nguyệt, em đúng là vô lý hết thuốc chữa!”
“Thằng ngu, anh tưởng cái loại cá trê thối sinh ra từ thư xin lỗi của bao cao su rách như anh mà dính chút muối biển là thành hải sản à? Không thì để tôi lấy cho anh cái nắp chai, anh tè vào rồi nếm xem mặn cỡ nào?”
Trương Phong sững người, mặt đầy vẻ sốc:
“Chu Nguyệt, em, em, em…”
Trước đây bị hắn PUA quen rồi, tôi chưa từng nói nặng lời.
Giờ mới phản đòn, não hắn lập tức lag.
“Lo mà bớt lo chuyện bao đồng đi! Có cái súng là nghĩ mình vô địch thiên hạ à? Anh là thứ gì chứ? Đến bọ hung gặp anh cũng phải nôn hai bãi. Thích Chu Kiều Kiều thì đi làm ‘anh tình cảm’ của cô ta luôn đi, làm gì phải diễn vai anh rể? Sao không tỏ tình với nó? Là sợ bị từ chối không dám vác mặt đi à, hay là mê cảm giác loạn luân đồi bại?”
“Em, em, em…” Trương Phong lắp bắp, không nói nổi một câu.
“Chu Nguyệt, anh rộng lượng lắm rồi, cho em cơ hội cuối cùng đấy. Nếu còn không chịu cúi đầu xin lỗi Kiều Kiều, thì chia tay đi!”
Tôi bưng ấm nước sôi bước tới, Trương Phong còn tưởng tôi đã nguôi giận, mang nước pha cà phê làm lành với hắn.
Giây tiếp theo, tiếng gào thảm thiết vang lên.
“Chu Nguyệt, em điên à, dội nước sôi vào anh?!”
“Hi hi hi, em điên đấy~ Hôm nay chỉ là dội tay thôi, lần sau dội chỗ nào thì chưa chắc đâu nhé~”
Trương Phong hoảng hốt chạy khỏi chung cư.
Tôi nhân từ, gom hết đống hành lý của hắn, ném sạch ra ngoài.
06
Tôi tưởng Trương Phong biết điều, bị dội nước một lần là sẽ ngoan ngoãn.
Ai ngờ hắn lại mò thẳng đến công ty tôi.
Hắn cầm theo một bó hoa baby, đứng giữa bao ánh mắt đồng nghiệp, bước đến trước mặt tôi với vẻ mặt thâm tình:
“Nguyệt Nguyệt, trước đây anh quá bận công việc, đã lơ là cảm xúc của em. Xin em cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”
“Đồng ý đi, đồng ý đi!”
“Trời ơi, phim ngôn tình sống dậy rồi! Truyện cũ gương vỡ lại lành, hóa ra là thật!”
Trương Phong ăn mặc chỉn chu, lại khá biết diễn, diễn cảnh này đúng là rất có sức hút với mấy cô nàng còn non nớt chưa thấy đời.
Nhưng chỉ thế thôi.
Tôi bước tới, liếc nhìn tấm thiệp trên bó hoa baby, nhanh chóng tìm được cửa hàng trên nền tảng mua sắm.
“Khuyến mãi xả kho, 9.9 tệ một bó. Trương Phong à, đàn ông biết tiết kiệm như anh đúng là của hiếm. Chỉ tiếc là tôi bị dị ứng phấn hoa, lòng tốt xin nhận, hoa thì anh mang về đi.”
Nghe vậy, sắc mặt đám đồng nghiệp lập tức thay đổi.
“9.9 tệ cũng dám mang tới tỏ tình à?”
“Nếu chị Nguyệt mà đồng ý quay lại, tôi sẽ cười nhạo chị ấy cả đời.”
“Yêu nhau bao lâu mà không biết bạn gái bị dị ứng phấn hoa?”
Mặt Trương Phong đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục đuổi theo tôi:
“Nguyệt Nguyệt, xin em cho anh một cơ hội giải thích nữa, được không?”
07
Quán cà phê, Trương Phong khuấy nhẹ ly cà phê trong tay.
“Nguyệt Nguyệt, tình hình của Kiều Kiều không mấy khả quan.”
“Không khả quan? Vết bỏng của nó lan lên não rồi, biến thành người thực vật à?”
“Nguyệt Nguyệt, sao em có thể nguyền rủa Kiều Kiều như thế? Dù sao nó cũng là em gái ruột của em mà!” Trương Phong nhìn tôi đầy vẻ không hài lòng.
Tôi liếc hắn một cái, định đứng dậy rời đi.
Lúc này, hắn mới chịu nói thẳng lý do.
Vì Chu Kiều Kiều bị thương nhẹ, phía quán lẩu chỉ chịu bồi thường hai vạn cho xong chuyện.
Nhưng Chu Kiều Kiều là bảo bối trong lòng ba mẹ tôi, sao họ có thể nuốt trôi?
“Nguyệt Nguyệt, anh biết em thân với luật sư Triệu, chị ấy giỏi mấy vụ kiện kiểu này nhất. Em có thể nhờ chị ấy giúp không?”
“Không vấn đề, nhưng luật sư Triệu tính phí hơi cao đấy.”
“Nguyệt Nguyệt, dù sao Kiều Kiều cũng là em gái ruột của em mà!”
“Khà… cóc ghẻ mọc cánh, anh tưởng mình thành thiên nga à? À xin lỗi, lỡ lời, dưới quần không được 2cm, cùng lắm là con giun thôi? Không thì để em mở cái quỹ quyên góp trên mạng, giúp anh gom tiền đi làm phẫu thuật kéo dài ấy? Mặt dày thật, còn muốn tôi đem quan hệ cá nhân đi giúp anh theo đuổi gái?”
Tôi cười khẩy nhìn xuống chỗ hắn ngồi: “Hay là, tôi lại lấy nước sôi tạt anh thêm phát nữa, cho khỏi mơ mộng linh tinh~”
“Em… em sao lại trở thành người mà anh chẳng nhận ra nữa rồi?” Trương Phong sốc không nói nên lời, “Trước đây em ngây thơ tốt bụng lắm, giờ chỉ vì chút tiền mà bỏ rơi người thân? Đúng là máu lạnh, ích kỷ, lại còn thô lỗ!”
“Anh cao cả anh vô tư thì anh tự bỏ tiền thuê luật sư đi.” Tôi nhét danh thiếp của luật sư Triệu vào tay hắn, giơ tay làm dấu cổ vũ, “Thánh sống à, cố lên nhé, đừng để một người đàn bà máu lạnh như tôi coi thường anh~”
Nói xong, tôi quay lưng về công ty.
Vừa vào đến văn phòng, mấy đồng nghiệp đã bu lại, dò hỏi thận trọng:
“Chị Nguyệt, chị… không định quay lại với hắn chứ?”
Tôi lắc đầu, cười gượng:
“Trương Phong đến vì con em gái tôi.”
Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên – là mẹ tôi gọi.
Tôi lỡ tay ấn bật loa ngoài.
“Chu Nguyệt, mày nói thật đi, có phải học người ta lẳng lơ dụ dỗ trai lạ rồi không? Không thì cái thằng Trương Phong người ta tốt thế, tự mò đến công ty mày năn nỉ, sao mày còn làm người ta mất mặt? Mày có biết không, lúc em mày bị thương, Trương Phong chạy ngược chạy xuôi lo liệu, gầy đi bao nhiêu cân không? Lập tức quay lại với người ta, rồi chuyển viện phí cho em mày đi!”
Tiếng quát tháo giận dữ vang vọng trong văn phòng, đồng nghiệp đồng loạt quay sang nhìn tôi.
Cơ thể tôi run lên, nước mắt chảy xuống trong ánh mắt thương cảm của mọi người: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Nói xong, tôi chạy vào nhà vệ sinh.
Vừa chắc chắn không có ai, tôi lập tức gạt sạch biểu cảm tội nghiệp, mỉa mai nói:
“Gầy đi bao nhiêu cân liên quan quái gì đến tôi? Tôi đâu phải mẹ hắn. Bà quan tâm hắn thế, hay là ly dị ba tôi rồi cưới hắn về làm mẹ kế đi? À quên mất, mẹ ruột hắn còn sống nhăn răng mà, bà qua đó làm tiểu tam thì nghe cũng chẳng vẻ vang gì đâu ha. Không thì cố mà lấy hắn luôn đi, đúng kiểu ‘nước không chảy ra ruộng ngoài’, tôi rất ủng hộ cặp đôi này đấy~”
“Chu Nguyệt, sao chị lại ăn nói với mẹ kiểu đó? Chị có biết mẹ vì chị tức đến sắp đau tim rồi không?”
“Vậy thì lo liên hệ người quen bên dịch vụ tang lễ đi, tôi chưa có kinh nghiệm.”
Nói xong, tôi cúp máy, soi gương dặm lại lớp trang điểm, vừa dặm vừa cố nhớ lại những chuyện thảm khốc kiếp trước.
Không thì tôi sợ bản thân sẽ cười thành tiếng mất.
Kiếp trước, tôi không muốn đồng nghiệp biết cha mẹ thiên vị và hà khắc với mình, nên lúc nào cũng cố gắng tỏ ra mình sống rất hạnh phúc.
Lần này, tôi trực tiếp xé nát lớp mặt nạ giả tạo của bọn họ.
Tan làm, có vài đồng nghiệp rủ tôi đi ăn.
Trên bàn nhậu, họ bắt đầu dò hỏi chuyện gia đình tôi bằng những câu bóng gió.
Tôi cũng chẳng giấu, vừa uống bia vừa phanh trần những vết mưng mủ trong quá khứ, từ tiểu học cho tới cấp ba.
Tất cả, không cần nói thêm lời nào.
Không phải tôi muốn sự đồng cảm.
Mà là để phòng khi cha mẹ tôi vu cho tôi bất hiếu, thì những đồng nghiệp từng chứng kiến tôi bị đối xử tàn nhẫn – chính là nhân chứng tốt nhất.