Trọng Sinh: Tự Tay Nghiền Nát Cả Nhà Thiên Vị - Chương 1
01
“Chu Nguyệt, con có còn biết xấu hổ không? Có tay có chân có việc làm mà lại để em gái đang còn học đại học mời đi ăn lẩu hả?”
Trong đoạn video, mẹ tôi giận đến đỏ mặt tía tai.
“Chị con thương con chứ sao! Chị đã hứa rồi, ăn lẩu xong sẽ mua cho con cái túi LV mẫu mới nhất đấy!”
“Thế thì còn tạm được!”
Vừa dứt lời, Chu Kiều Kiều chớp chớp mắt với tôi, ra vẻ “chị xem em xử lý ổn chưa, còn không mau cảm ơn em đi?”.
Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã trọng sinh rồi.
Kiếp trước, Chu Kiều Kiều lừa tôi ra ngoài, bảo sẽ đãi tôi một bữa lẩu.
Giữa chừng, nó cố tình gọi điện cho mẹ, trong lời nói đầy ẩn ý, kiểu như tôi ép buộc nó mời tôi ăn.
Đợi mẹ nổi giận, nó liền thuận nước đẩy thuyền, nói ăn xong tôi sẽ mua cho nó cái túi LV.
Một bữa lẩu vài trăm mà muốn đổi lấy cái túi hơn hai vạn? Nó nghĩ ra được thật!
02
Hơi nóng từ nồi lẩu nghi ngút.
Ông chủ bưng đồ ăn ra, Chu Kiều Kiều lập tức nắm lấy tay tôi, tỏ ra tội nghiệp:
“Chị ơi, tiền sinh hoạt tháng này của em tiêu hết rồi, chẳng mời nổi chị ăn món chị thích nhất nữa~”
Ông chủ nhìn cô ta với ánh mắt đầy ái muội, rồi lại liếc sang tôi – ăn mặc đơn giản, bình thường – ánh mắt lập tức đầy khinh bỉ:
“Xì, xấu đã đành, mặt còn dày. Biết em gái không có tiền mà còn bắt nó mời ăn? Nếu là tôi, tôi đã lấy dây t/hắt c/ổ t/ự vẫ/n rồi đấy!”
Lại là cái ánh mắt khinh khỉnh này.
Mỗi lần đi cùng Chu Kiều Kiều, nó đều nói mấy câu lập lờ kiểu này, khiến đám đàn ông cứ tưởng tôi đang bắt nạt nó, rồi vội vàng làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau đó, theo gợi ý của nó mà giành trả tiền, tát vào mặt tôi – cái vai ác độc xấu xí.
Lúc về, nó còn khoe chiến tích được miễn tiền ăn.
Tôi bảo như vậy không hay, nó che miệng cười khúc khích:
“Em đẹp thế này, để đàn ông trả tiền thì sao? Với lại, đàn ông chăm sóc phụ nữ là chuyện đương nhiên. Đây gọi là ‘lợi thế nhan sắc’, là bản lĩnh của em. Chị không dùng lợi thế nhan sắc, chẳng phải vì chị không có à?”
Tôi biết nó đang mỉa mai tôi.
Bởi vì tôi nhan sắc bình thường, đứng trong đám đông là chìm nghỉm ngay.
Còn nó thì da trắng mắt to, từ nhỏ đã làm mẫu nhí kiếm tiền cho gia đình.
Cho nên ba mẹ thiên vị nó, từ nhỏ đã nhồi sọ tôi phải hy sinh tất cả vì nó.
Trọng sinh một lần, ai mà hy sinh thì là đồ ngu!
Chỉ một bữa lẩu thôi mà nó cũng không muốn trả tiền.
Vì vậy, nó bắt đầu kế hoạch được ăn miễn phí.
Tôi chỉnh lại camera điện thoại, lặng lẽ quay lại cảnh hai người mập mờ.
Chu Kiều Kiều nhẹ nhàng đấm ông chủ một cái:
“Không cho anh nói xấu chị em nha! Anh đúng là đồ xấu tính, em không thèm tới nhà hàng của anh ăn nữa đâu!”
Giọng điệu vừa nhõng nhẽo vừa làm nũng.
Ông chủ nghe mà muốn tan chảy.
“Đừng giận anh nữa mà, anh sai rồi, được chưa? Bữa này anh mời, sau này em là em gái ruột của anh luôn!”
Trước khi đi còn cố tình lườm tôi một cái, giọng đầy mỉa mai:
“Xấu người xấu nết, ăn lẩu mà còn phải dựa vào em gái, xì!”
Chu Kiều Kiều giả vờ trừng mắt với ông chủ để cảnh cáo.
Chờ ông ta đi khuất, cô ta hả hê nói:
“Con gái đẹp được miễn tiền, đơn giản là thế đó. Em khát rồi, chị ra tiệm trà sữa bên cạnh mua cho em ly khoai môn trân châu đi. Với nhan sắc của chị thì không miễn được mấy món đắt tiền như lẩu đâu, nhưng dáng người còn tạm, chắc ly trà sữa thì được.”
Vừa nói, cô ta vừa kéo cổ áo tôi xuống thấp.
Tôi đứng dậy, tát thẳng vào mặt cô ta một cái:
“Muốn uống trà sữa hả? Vậy thì tự đi quyến rũ ông chủ tiệm trà sữa ấy!”
Chu Kiều Kiều ôm mặt, không tin nổi:
“Chu Nguyệt, chị điên à?”
Tôi giơ tay lên, tát thêm một cái nữa.
“Điên đấy! Không điên thì ai lại lấy cái túi LV để đổi lấy một bữa lẩu? Sao, muốn thử xem tôi còn điên đến mức nào không?”
Tôi vung tay, cô ta lùi lại theo bản năng.
Nhìn theo bóng lưng tôi rời khỏi, cô ta hét lên đe dọa:
“Chu Nguyệt! Chị dám đánh em? Chị chờ đấy, tối về nhà, em bảo ba đánh chết chị!”
Lúc đi ngang quầy thu ngân, tôi thấy bà chủ đang hùng hổ đi về phía này.
Khóe môi tôi nhếch lên một chút.
Ai bị đánh trước, còn chưa chắc đâu nhé~
Ra khỏi tiệm lẩu, tiếng gào thét thảm thiết của Chu Kiều Kiều vang vọng trong quán:
“Tôi phải dội ch.t con hồ ly tinh dám quy.ến r.ũ chồng tôi!”
03
So với kiếp trước, Chu Kiều Kiều chỉ bị thương nhẹ.
Nồi lẩu sôi ùng ục hất tới, cô ta lập tức đứng dậy, dùng cánh tay che chắn nên mặt không bị thương.
Sau khi bị bỏng, việc đầu tiên cô ta làm là tới bệnh viện khám ngay.
Bác sĩ xử lý kịp thời, hoàn toàn không có nguy cơ bị hủy dung.
Lúc tôi đến thăm, mẹ tôi đang an ủi Chu Kiều Kiều:
“Kiều Kiều đừng sợ, ba con đang đòi lại công bằng cho con. Nếu không cho con một lời giải thích rõ ràng thì cái quán lẩu đó đừng mong mở cửa tiếp! Ba mẹ có cả vạn cách để làm chủ cho con!”
Nghe đến đó, tôi không nhịn được bật cười khẩy.
Kiếp trước, khi tôi bị bỏng, mẹ lại là một bộ mặt khác hẳn:
“Ra ngoài ăn cái lẩu mà cũng không yên. Nếu mày không dụ dỗ ông chủ quán, thì bà chủ người ta rảnh rỗi quá không có việc gì làm, lại đi hắt nồi lẩu vào mày à? Xấu xí đã đành, lại còn không biết giữ mình?”
Tôi cố nhịn đau để giải thích:
“Nồi lẩu đó là hắt vào em gái, nó sợ bị hủy dung nên kéo con ra chắn giúp.”
Mặc kệ vết bỏng rõ rành rành trên mặt tôi, mẹ vẫn thẳng tay tát tôi một cái:
“Đồ súc sinh, là tại mẹ chiều mày quá nên mày mới dám bắt nạt em gái như thế! Cho dù nó bắt mày chắn giùm thì sao? Đó là việc chị gái như mày phải làm!”
Dịch truyền sinh lý mới truyền được nửa chai, ba tôi đã ép tôi xuất viện.
Tôi cứ tưởng họ lo tiền viện phí, nên trên xe về nhà, tôi quỳ xuống cầu xin:
“Con có tiền dành dụm rồi, có thể tự chi trả, không cần ba mẹ bỏ tiền.”
Vậy mà họ lại lạnh lùng đáp:
“Tiền của mày? Đó là công sức bọn tao nuôi mày đấy!”
Tôi không được điều trị đúng cách, chỉ được bôi qua loa mấy loại thuốc dân gian linh tinh.
Khi da tôi mưng mủ, lở loét đến mức đau không muốn sống nữa, Chu Kiều Kiều lại cầm chiếc túi LV mới mua, xoay vòng trước gương.
Mẹ khen cô ta:
“Đúng là con gái mẹ, mệnh phú quý từ trong bụng. Không giống cái đồ mặt rách kia, vừa nhìn đã thấy xui.”
Ba tôi cũng hùa theo:
“Nhìn cái bản mặt đó, có chữa khỏi cũng phí tiền. Chi bằng dùng tiền đó mua túi cho Kiều Kiều, con gái chúng ta mới xứng làm tiểu công chúa, chỉ có thiếu gia nhà giàu mới xứng với con bé!”
Cả nhà vui vẻ hòa thuận, tiếng cười vang khắp phòng.
Còn tôi thì thối rữa trong căn phòng tăm tối, làm bạn với dòi bọ.
Nghĩ đến đây, tay tôi siết chặt thành nắm đấm.
Vừa thấy tôi, mẹ đã tức tối không kiềm được.
“Bốp” một tiếng.
Một quả táo to gần bằng nắm tay người lớn bay thẳng vào sống mũi tôi.
Nếu không kịp phản ứng, chắc chắn máu mũi đã tuôn ra.
Mẹ thấy vậy lại càng giận dữ hơn!
“Đồ súc sinh, còn dám né à! Mày chết rồi hả, em gái mày gặp chuyện mà mày không biết bảo vệ nó à? Nếu ba mày với mẹ không đến kịp, em mày coi như xong rồi! Mày mong em mày tiêu đời lắm đúng không? Đưa điện thoại đây!
Tiền lương tháng này đưa hết đây, đóng viện phí cho em gái mày. Đợi đến tháng sau phát lương, lại dẫn nó đi mua thêm mấy cái túi nữa. Điện thoại em mày cũng hỏng rồi, tiện thể đổi luôn cái mới… Chu Nguyệt, nhớ lấy cho kỹ, những thứ này đều là thứ mày nợ em mày, đừng có quên ơn bội nghĩa!”
04
Không nghe thấy tôi đáp lời, mẹ tôi ngẩng đầu liếc tôi một cái:
“Mày câm rồi hả? Tao nói lắm thế mà không thốt nổi lấy một chữ? Đúng là kiếp trước tao mắc nợ mày mới sinh ra cái thứ đòi nợ như mày đấy!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà:
“Tôi chưa bao giờ nợ Chu Kiều Kiều cái gì hết! Người hắt nước lẩu là bà chủ quán, có bản lĩnh thì đi tìm ông chủ tính sổ đi! Liên quan quái gì đến tôi?”
“Giỏi lắm, còn dám cãi lại à? Con đ* đó ba mày xử lý rồi. Mày đừng tưởng chuyện này không dính đến mày! Không phải tại mày khoe khoang lương cao, rồi để Kiều Kiều mời ăn lẩu, tặng cái túi LV gì đó thì nó có gặp chuyện à?”
“Thứ nhất, tôi chưa từng bảo Chu Kiều Kiều mời ăn. Thứ hai, tôi không bao giờ tặng nó túi LV – trước đây không có khả năng, bây giờ không muốn tặng, sau này càng không đời nào…”
Chưa dứt lời, mẹ tôi đã lao lên tát một cái.
Tôi nghiêng người tránh được.
Mẹ tôi không ngờ tôi lại phản ứng như thế, loạng choạng một cái, ngã lăn ra đất.
Chu Kiều Kiều vội vã chạy tới đỡ bà dậy, gào lên với tôi:
“Chu Nguyệt, chị điên rồi à! Dám đánh mẹ à!”
“Não mày nối thẳng với hậu môn à? Trong đầu toàn là cứt à? Mày muốn biết đánh người là thế nào à?” Tôi cười lạnh, đá cho nó một cú, “Nhìn kỹ đi, thế này mới gọi là đánh người!”
Ánh mắt mẹ nhìn tôi như thể muốn xé xác tôi ra, lao đến như điên.
Nhưng cái bà từ nhỏ đến lớn chưa từng động đến việc nhà ấy, sao có thể là đối thủ của tôi – kẻ quen làm việc nặng như một “nô lệ đen”.
Tôi đá thẳng, bà bị hất văng ra.
“Chu Nguyệt, tao là mẹ mày đấy!” Mẹ tôi tức đến nỗi ngực phập phồng liên hồi.
“Mẹ tôi? Bà xứng làm mẹ tôi à? Từ nhỏ đến lớn, bà có từng chăm tôi lấy một lần chưa? Bà coi tôi như osin, bắt tôi nấu cơm rửa bát, đến cái tã của Chu Kiều Kiều cũng là tôi thay. Tôi muốn học đại học, bà bảo học phí đắt, còn nó muốn học piano, mấy chục triệu tiền học bà cũng không chớp mắt mà nộp ngay. Lúc ấy sao không nhớ mình còn đứa con gái này?”
Tôi nhét một bó hoa vào lòng bà.
“Tôi sẽ không đến đám tang của bà đâu. Bó hoa này coi như tôi báo hiếu sớm. Từ giờ trở đi, ai đi đường nấy!”
Tôi quay lưng bước đi, không hề luyến tiếc.
Người thân của tôi đã chết từ lâu rồi.
Chết từ cái ngày kiếp trước họ vứt bỏ tôi.
Ra khỏi phòng bệnh, tôi vẫn nghe tiếng mẹ chửi bới phẫn nộ vang vọng sau lưng.
Hừ, chửi nhau à? Ai mà chẳng biết!
Trên đường về nhà, ba tôi gọi hơn ba chục cuộc.
“Đồ súc sinh, bây giờ kiếm được tiền là có cánh cứng cáp rồi đúng không? Còn dám nguyền rủa mẹ mày chết sớm nữa à!”
“Ba, ba bớt giận đi, mọi chuyện đều là lỗi của con…”
Ba tôi ở đầu dây kia tưởng tôi chịu nhún:
“Biết lỗi là tốt. Cho mày một tiếng đồng hồ, cút về xin lỗi mẹ mày và em mày. Nếu hai người không tha thứ, đời này đừng hòng bước chân vào nhà họ Chu nữa.”
Tôi bật cười, nói:
“Là con chuẩn bị chưa chu đáo, quên không gửi vòng hoa cho ba. Ba yên tâm, lát nữa con đặt luôn, đảm bảo vòng của ba to hơn của mẹ hai vòng~”
Ba tôi sững sờ hai giây, sau đó phát điên lên, thề sống thề chết phải xử tôi!
“Được thôi, nhưng trước khi ba xử được con, con sẽ xử hết cả nhà trước. Ba cũng biết mà, con là người rất giữ lời.”
Lần này, ba tôi im bặt.
Không ai làm phiền nữa, tôi yên tâm lấy điện thoại ra, bắt đầu cắt ghép đoạn video quay cảnh Chu Kiều Kiều làm nũng với ông chủ quán lẩu.
Mọi thứ xong xuôi, đã gần nửa đêm.
Tôi mệt rã rời, nằm lên giường là ngủ ngay.
Đang ngủ say, mặt tôi bất ngờ bị hắt nguyên một gáo nước lạnh.
Trước giường, Trương Phong tức tối trừng mắt nhìn tôi.
“Ngủ ngủ ngủ! Bây giờ là lúc để ngủ hả?”
Tôi lim dim mắt, nhìn lại gã bạn trai này cho kỹ.
Trương Phong cao một mét bảy sáu, ngoại hình bình thường, công việc cũng không bằng tôi.
Mẹ tôi lúc nào cũng bảo tôi gặp may mới quen được “nam thần hiếm có” như hắn.
Nam thần cái con khỉ!
Hắn chỉ là một tên tiểu nhân háo sắc, giảo hoạt mà thôi.