Trọng Sinh Trước Kỳ Thi Đại Học - Chương 4
09
Chị tôi quả nhiên không làm tôi thất vọng.
Chưa đến tám giờ sáng, Mạnh Huy đã giận dữ xuất hiện trước cổng nhà tôi.
Hắn cầm theo một con dao găm trong tay.
“Lâm Bình Bình, mày ra đây cho tao!”
Hắn hét lớn, giọng đầy uy hiếp.
Tôi thả viên gạch đang cầm xuống, bước ra, giả vờ sợ hãi:
“Anh rể, anh tìm em có chuyện gì?”
Tôi cố ý để giọng mình run rẩy, giữ khoảng cách bốn, năm mét với hắn, trước mặt là một bãi gạch ngổn ngang.
“Mày dám xúi giục Lâm Vân Vân ly hôn, tao đâm chết mày!”
Mạnh Huy giống như con hổ đói lao về phía tôi, lăm lăm con dao trên tay.
Tôi nhanh chóng tránh né, vừa chạy vừa gào lên:
“Giết người! Giết người rồi!”
Ba mẹ nghe tiếng động chạy ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hoảng sợ tái mặt.
Hàng xóm xung quanh cũng ùa tới đứng đầy trước cổng.
Tôi chạy quanh đống gạch, đồng thời quát ba mẹ đừng lại gần.
Vừa chạy, tôi vừa khiêu khích:
“Mạnh Huy, mày chỉ là một thằng hèn chỉ biết bắt nạt vợ con thôi!”
Có lẽ nhớ đến những lời tôi nói hôm qua, gương mặt Mạnh Huy méo mó vì tức giận, hai mắt đỏ ngầu lao về phía tôi.
Tôi chạy về phía lối đi đã chuẩn bị sẵn, bỗng nghe thấy một tiếng “Rầm!” nặng nề vang lên, ngay sau đó là âm thanh giòn tan của xương gãy.
“Mạnh Huy!”
Một tiếng hét quen thuộc vang lên sau lưng tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại, thấy chị đứng chôn chân ở cửa, khuôn mặt đầy kinh hãi.
Còn Mạnh Huy thì đang nằm ngửa trên mặt đất, miệng rên rỉ không ngừng.
Hắn trượt chân, ngã thẳng xuống đống gạch nhô cao.
Xem ra chỗ bị gãy xương là phần thắt lưng.
Tôi có chút tiếc nuối.
Nếu như hắn ngã giống kiếp trước, đập đầu xuống thì tốt biết mấy.
Dù không chết thì cũng thành người thực vật.
Chị sợ đến mức mặt trắng bệch, lao đến cạnh hắn, cuống quýt hỏi han.
Ba mẹ tôi vội chạy đến kiểm tra xem tôi có bị thương không.
“Bình Bình, con không sao chứ?”
Tôi lắc đầu:
“Không sao, anh rể chưa chạm được vào con.”
Mạnh Huy nằm bất động trên đất, có người lên tiếng:
“Chắc là gãy xương rồi, tốt nhất đừng di chuyển.”
Chị tôi tức giận trừng mắt nhìn tôi, giọng the thé:
“Lâm Bình Bình, nếu chồng chị có chuyện gì, em cũng đừng mong sống yên!”
Sắc mặt ba mẹ tối sầm lại, nhưng lúc này họ cũng không lên tiếng.
Xe cấp cứu nhanh chóng đưa Mạnh Huy đến bệnh viện, nhưng tôi và ba mẹ không đi theo.
Mẹ tức giận mắng:
“Chị con thật hồ đồ! Rõ ràng là chồng nó cầm dao đòi giết người, cuối cùng tự mình trượt ngã, thế mà nó lại trách con!”
“Nếu hôm nay con có chuyện gì, ba mẹ biết làm sao đây?”
Tôi cười nhạt:
“Mẹ, không sao đâu. Chị vốn dĩ rất thích anh rể, anh ta bị thương, chị trút giận lên con cũng là bình thường.”
Tôi càng thể hiện vẻ quan tâm đến chị, thì khi chị quay sang chỉ trích tôi, ba mẹ sẽ càng thất vọng về chị hơn.
Không biết Mạnh Huy bị thương thế nào.
Nếu không nghiêm trọng, có lẽ tôi còn phải nghĩ cách khác.
Tôi ngồi trong nhà, lòng như lửa đốt, cảm giác chờ đợi này còn khó chịu hơn cả lúc chờ điểm thi đại học.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng chị cũng gọi điện tới.
10
Không phải gọi cho ba mẹ, mà là gọi thẳng cho tôi.
Tôi bật loa ngoài.
Giọng chị tức giận vang lên từ đầu dây bên kia:
“Lâm Bình Bình! Chồng chị bị liệt rồi, không bao giờ đứng dậy được nữa! Cả nửa đời còn lại sẽ chỉ có thể nằm trên giường! Giờ em hài lòng chưa?! Chị sẽ không tha cho em đâu, chờ mà ngồi tù đi!”
Trái tim tôi vốn đang căng thẳng, cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Tôi hoàn toàn yên tâm.
Liệt rồi thì tốt, liệt rồi thì chỉ có thể nằm một chỗ.
Mạnh Huy không đứng dậy được nữa, cũng chẳng thể đánh chị tôi thêm lần nào nữa.
Chị có thêm một kẻ ăn bám, chắc chắn không còn sức lực để chạy về nhà mẹ đẻ làm loạn nữa.
Cuộc sống của tôi và ba mẹ cuối cùng cũng có thể yên ổn hơn một chút.
Tôi vui mừng đến mức khó kiềm chế được nụ cười.
Nhưng tôi còn chưa kịp vui lâu, cảnh sát đã đến nhà.
Chị tôi báo án.
Họ đến để điều tra tình hình.
Ba mẹ hoảng hốt, vội vàng kéo lấy tay cảnh sát định giải thích, nhưng tôi ngăn lại.
Tôi bình tĩnh thuật lại toàn bộ sự việc sáng nay cho họ nghe.
Không chỉ có hàng xóm làm chứng, mà ngay trước cổng nhà tôi còn lắp camera giám sát, chỉ cần kiểm tra là có thể thấy rõ toàn bộ sự việc.
Là Mạnh Huy chủ động đến tìm tôi gây chuyện, cả quá trình tôi không hề ra tay.
Một cảnh sát chỉ vào nền xi măng có vệt dầu loang:
“Vết này là sao?”
Trước khi tôi kịp lên tiếng, mẹ đã nhanh chóng giải thích:
“Là dầu ăn tôi làm, nhờ con trai bưng giúp, lúc đi ngang qua vô tình làm đổ xuống đất.”
Còn về đống gạch trong sân, đó là do ba mẹ mua về để xây chuồng gà.
Tối qua, tôi còn chủ động đề nghị với ba mẹ rằng, nhân lúc rảnh rỗi, tôi sẽ giúp họ xây chuồng trước.
Bất cứ ai nhìn vào cũng có thể thấy đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Đối với nhà tôi, đây chẳng khác nào một cơn tai họa vô cớ.
Lấy phải một gã con rể thô bạo, đúng là xui xẻo đến tám đời.
Nếu tôi không chạy nhanh, có khi đã bị hắn đâm rồi.
Sau khi biết tôi là thủ khoa toàn huyện, lại còn đỗ Bắc Đại, thái độ của cảnh sát lập tức trở nên hòa nhã hơn.
Họ chỉ làm đúng quy trình thẩm vấn, sau đó rời đi.
Đời này, tôi thậm chí còn chẳng cần bước vào đồn cảnh sát.
Nhà họ Mạnh đưa Mạnh Huy lên thành phố lớn để tìm chuyên gia điều trị, nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng trở về.
Hắn thực sự bị liệt.
Từ nay về sau, chỉ có thể nằm trên giường.
Chị hận tôi, thậm chí còn kéo cả ba mẹ vào sự oán giận của mình.
“Lâm Bình Bình, em quá tàn nhẫn! Đó là anh rể của em, sao em có thể ra tay như vậy?!”
“Bây giờ anh ấy bị liệt, em bảo chị với Thông Thông sống sao đây?”
“Em đáng lẽ phải bị tống vào tù, cả đời ngồi đó chuộc tội cho anh rể em!”
Ba mẹ nghe chị nói mấy lời nực cười như vậy, tức đến suýt ngất.
Tôi vội đỡ lấy ba, giúp ông ổn định hơi thở, rồi nhét cho ông một viên thuốc trợ tim.
Mẹ tôi giận đến mức gần như mất kiểm soát, mắng thẳng:
“Mạnh Huy tự làm tự chịu, chẳng lẽ con muốn em trai mình đứng im chịu bị đâm sao?”
“Lâm Vân Vân, Bình Bình là em ruột của con! Con còn có lương tâm không?!”
“Con mù quáng, hôn nhân rối tung rối mù, bị đánh đến mức này mà vẫn chưa tỉnh ra, lại còn lôi cả nhà mẹ đẻ xuống nước!”
“Con còn muốn ba mẹ phải làm gì nữa mới vừa lòng?!”
Bà run rẩy chỉ tay ra cửa, gằn giọng:
“Đi đi! Sau này, dù con sống hay chết, cũng đừng quay về nữa!”
“Ba mẹ coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như con!”
11
Chị trừng mắt, không thể tin vào tai mình.
Trước đây, bất kể chị gây chuyện thế nào, mẹ cũng chưa từng nói những lời tuyệt tình như vậy.
Chị tức giận ném lại vài câu hung hăng rồi bỏ đi.
“Ba mẹ, con đi khuyên chị một chút.”
Tôi vội vã đuổi theo.
Trên con đường rộng trước cổng, tôi kéo tay chị lại.
Chị hất mạnh tay tôi ra.
“Em còn chạy theo làm gì?!”
“Đừng tưởng cầu xin là chị sẽ tha cho em! Lâm Bình Bình, chị nhất định sẽ kiện em đến mức phải quỳ xuống cầu xin tha thứ!”
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Chị trợn trừng mắt:
“Chồng chị bị liệt, vậy mà em còn cười được?!”
Tôi nhún vai, bình tĩnh nói:
“Chị, chồng chị bị liệt không phải tốt hơn sao? Sau này hắn sẽ không thể đánh chị nữa.”
Chị nổi giận:
“Tốt cái gì mà tốt?! Anh ấy không cử động được, chị phải cáng đáng cả nhà, làm sao mà sống nổi?!”
Tôi thản nhiên đáp:
“À, chuyện đó có liên quan gì đến nhà mình đâu. Ba mẹ và em đã đối xử với chị quá tốt rồi. Nhưng chị cứ khăng khăng bám lấy kẻ đã khiến chị khốn khổ cả đời, còn đổ hết trách nhiệm lên đầu em. Nếu phải nói ai là người khiến chồng chị bị liệt, thì đó là chính chị.”
Chị hét lên:
“Em nói bậy!”
Chị suy sụp, đẩy mạnh tôi một cái rồi bỏ chạy.
Tôi nhún vai.
Chuyện của Mạnh Huy xem như đã kết thúc trọn vẹn.
Tôi cũng thành công tránh khỏi bi kịch kiếp trước.
12
Chị kiện tôi ra tòa, muốn tống tôi vào tù, còn đòi tôi bồi thường một khoản tiền lớn vì Mạnh Huy bị liệt.
Hành động này khiến ba mẹ hoàn toàn đau lòng và thất vọng.
Nhưng chứng cứ đã quá rõ ràng, mọi yêu cầu của chị đều bị tòa án bác bỏ.
Chị cũng cắt đứt quan hệ với gia đình tôi từ đó.
Bốn năm đại học, tôi tận dụng trí nhớ của kiếp trước, tích lũy được một khoản tiền không nhỏ.
Sau đó, tôi nhanh chóng bước chân vào lĩnh vực video ngắn, kiếm đủ tiền mua nhà ở Bắc Kinh, đón ba mẹ lên sống cùng để dưỡng già.
Nghe ba mẹ nói, vì thiếu đi một lao động, gia đình chị ngày càng túng quẫn.
Nhiều lần chị đến nhà cầu xin ba mẹ giúp đỡ, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Ba mẹ đã hoàn toàn cạn tình với chị, không muốn giúp đỡ nữa.
Sau khi bị cuộc sống vùi dập đến mức khốn cùng, cuối cùng chị cũng chủ động đề nghị ly hôn.
Nhưng không có sự ủng hộ từ nhà mẹ đẻ, lại bị nhà họ Mạnh bám chặt không buông, chị hoàn toàn không thể thoát ra được.
Nghe nói chị đã bỏ trốn một lần.
Nhưng không may, lại bị nhà họ Mạnh bắt về.
Từ đó về sau, họ trông chừng chị chặt hơn.
Hố sâu mang tên nhà họ Mạnh, chị không bao giờ có thể trèo ra khỏi nữa.
– Kết thúc –