Trọng Sinh Trước Kỳ Thi Đại Học - Chương 3
6.
Nhìn hai người họ cùng nhau xông vào chất vấn, tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương.
Tôi nhanh chóng suy nghĩ, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Em chỉ nghe lời chị thôi. Chính chị bảo nhất định phải cho anh rể một bài học nhớ đời, em mới báo cảnh sát.”
Ánh mắt âm trầm của Mạnh Huy lập tức chuyển sang chị, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Đồng tử chị co rút lại, hoàn toàn không ngờ rằng tôi có thể trắng trợn bịa đặt như vậy.
“Em nói bậy gì thế?! Rõ ràng là em lén báo cảnh sát, làm mất mặt nhà họ Mạnh!”
Tôi bật cười chế nhạo:
“Nhà họ Mạnh mất mặt hay không liên quan gì đến em? Anh rể, em đã nói với chị rồi, đánh là thương, mắng là yêu, nếu chị có chỗ nào sai, anh dạy dỗ chị cũng là chuyện bình thường, tất cả đều là thể hiện tình yêu thôi.”
“Sảy thai là do số chị không tốt, sau này vẫn có thể có con nữa mà. Nếu anh vì chuyện nhỏ như thế mà bị bắt đi, vậy sau này Thông Thông không có cha thì phải làm sao? Em đã hết lời khuyên chị, nhưng chị không chịu nghe, cứ nhất quyết báo cảnh sát, em cũng chẳng biết làm sao.”
“Dù sao đây cũng là chuyện của hai vợ chồng anh chị, tự về nhà giải quyết đi. Người ngoài nhúng tay vào cũng chẳng hay ho gì.”
Từ trước đến nay, tôi luôn đứng về phía chị, khuyên chị rời khỏi Mạnh Huy.
Tình cảm của tôi dành cho chị quá rõ ràng.
Giờ đây, tôi đột ngột thay đổi thái độ, quay sang khuyên họ sống tốt với nhau, đương nhiên Mạnh Huy sẽ tin tôi hơn là tin chị.
Gân xanh trên cổ và cánh tay hắn nổi lên, có thể thấy hắn đã ở bờ vực bùng nổ cơn giận.
Hắn kéo tay chị, lôi đi.
Chị vừa sợ hãi vừa giận dữ, hét lên:
“Lâm Bình Bình, em nói dối! Em bịa đặt!”
“Anh yêu, em không lừa anh đâu! Em không về đâu! Em phải đợi mẹ về, hôm đó mẹ cũng có mặt, mẹ có thể làm chứng, chính Lâm Bình Bình báo cảnh sát!”
Chị không dám theo Mạnh Huy về nhà.
Với bộ dạng của hắn bây giờ, chắc chắn về đến nơi chị sẽ lại bị một trận đòn thừa sống thiếu chết.
Tôi không còn là chỗ dựa của chị nữa, chị đành quay sang mong chờ ba mẹ đứng ra bảo vệ mình.
Thật đáng tiếc, chị tính toán sai rồi.
Tôi thản nhiên nói:
“Chị, ba mẹ đã đi thành phố thăm bác gái bị bệnh rồi, hôm nay không về đâu.”
Ánh sáng trong mắt chị lập tức vụt tắt.
Tôi lại đổ thêm dầu vào lửa:
“Chị cứ chạy về nhà khóc lóc mãi cũng không hay đâu, người ngoài nhìn thấy sẽ bàn tán đấy.”
Chị trợn mắt, giọng the thé hét lên:
“Lâm Bình Bình, em hại chị!”
Bốp!
Bàn tay to bè của Mạnh Huy giáng mạnh xuống mặt chị.
“Con đàn bà khốn kiếp, tao cho mày báo cảnh sát! Cho mày báo cảnh sát này!”
Chị hét lên, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ, quay sang tôi kêu cứu.
Tôi lạnh lùng nói:
“Muốn đánh thì về nhà mà đánh, đừng bày trò mất mặt ở đây.”
Thấy tôi không có ý định ngăn cản, Mạnh Huy càng được đà lấn tới.
Hắn túm chặt chị, kéo lê ra khỏi cửa.
Dù chị có giãy giụa thế nào, sức của đàn bà cũng chẳng thể đọ lại đàn ông, cuối cùng vẫn bị hắn lôi đi.
Không còn nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, Mạnh Huy sẽ càng ngang ngược, càng tùy tiện hơn.
Nhìn dáng vẻ hung tợn của hắn, tôi thầm nghĩ: lần này, chị lại phải chịu khổ rồi.
Quả nhiên, sáng hôm sau, có người quen nhắn tin cho tôi:
“Chị cậu lại nhập viện rồi, bảo cậu đến thăm.”
Ba mẹ không có nhà, tôi cũng chẳng cần phải giả bộ quan tâm.
Đợi đến khi ba mẹ về, chị đã xuất viện.
Chắc là lại bị Mạnh Huy dỗ dành thôi, bằng không sao chị không chạy về làm loạn nữa?
Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.
Điểm thi đại học đã có thể tra cứu.
Tôi ngồi trước máy tính, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Ba mẹ đứng sau lưng thúc giục:
“Mau kiểm tra đi!”
Dù trước đó tôi đã nắm chắc phần thắng, nhưng đến thời khắc này, tôi vẫn hơi chần chừ.
Từng con số được nhập vào.
Tôi nhấn vào nút tìm kiếm.
Trang web hiển thị bảng điểm ngay lập tức.
07
“Mấy điểm?”
Mẹ nheo mắt, ghé sát vào màn hình.
“Điểm bị ẩn rồi!” Tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ba mẹ không hiểu chuyện này, liền lo lắng hỏi:
“Sao lại bị ẩn? Có phải có vấn đề gì không?”
Tôi chỉ vào dòng chữ nhỏ phía dưới, giải thích:
“Không phải, những thí sinh nằm trong top 50 toàn tỉnh đều bị ẩn điểm, vài ngày nữa sẽ có kết quả cụ thể.”
Mẹ vội vàng lấy kính lão ra, dí sát vào màn hình, từng chữ từng chữ đọc kỹ.
Bà xúc động đến rơi nước mắt:
“Tốt quá, tốt quá! Bình Bình của mẹ giỏi quá!”
Sau khi biết điểm số chính xác, trong lòng tôi không có quá nhiều cảm xúc dao động nữa.
“709 điểm, xếp thứ ba toàn tỉnh, đây là kỷ lục tốt nhất trong lịch sử trường trung học của huyện!”
Điện thoại của tổ tuyển sinh gọi thẳng đến trường.
“Em định chọn trường nào?”
Ba mẹ vui mừng không tả xiết, vội vàng hỏi giáo viên chủ nhiệm:
“Thầy Kim, vậy là có thể tùy ý chọn trường rồi sao?”
Giáo viên chủ nhiệm vừa cười vừa lau khóe mắt:
“Có thể nói vậy, còn tùy xem Bình Bình thích ngành nào.”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi chọn Bắc Đại.
Tôi là học sinh đầu tiên trong huyện đỗ vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, chính quyền huyện và nhà trường đã trao không ít phần thưởng.
Ba mẹ vì tôi mà tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng đỗ đại học, mời họ hàng thân thích đến chung vui.
Giữa mùa hè nóng nực, ai cũng mặc đồ thoáng mát, chỉ có chị là khoác áo dài tay, quần dài, kín mít từ đầu đến chân.
Chắc lại bị đánh rồi.
Lúc đầu, chị muốn ngồi cạnh ba mẹ, nhưng bị Mạnh Huy kéo sang ngồi đối diện.
Khuôn mặt chị đầy vẻ tiều tụy, ánh mắt ẩn chứa sự oán trách, muốn nói lại thôi.
Có lẽ định nhân dịp này để kể khổ.
Nhưng trước mặt bao nhiêu người, lại có Mạnh Huy ngồi ngay bên cạnh, chị không có cơ hội mở miệng.
Sau khi tiễn khách khứa ra về, đột nhiên chị vùng khỏi tay Mạnh Huy, lao đến trước mặt ba mẹ, quỳ rạp xuống.
Chị kéo tay áo, vén ống quần lên, để lộ những vết bầm tím chằng chịt trên da.
“Ba mẹ, Mạnh Huy lại đánh con! Con thực sự chịu không nổi nữa, ba mẹ nhất định phải giúp con!”
Mạnh Huy không kịp ngăn cản, chỉ có thể mặt mày sa sầm, vội vàng giải thích:
“Ba, mẹ, cô ấy không nghe lời, con không kiểm soát được bản thân…”
Ba mẹ vừa đau lòng, vừa bất lực.
Ba thở dài, nhìn chị rồi hỏi:
“Con muốn ba mẹ làm gì?”
Chị vội vàng nói:
“Ba mẹ, bắt anh ấy viết cam kết đi! Bắt anh ấy hứa từ nay về sau sẽ không đánh con nữa!”
Vẻ thất vọng tràn đầy trên khuôn mặt ba mẹ.
Chị vẫn ngốc nghếch như ngày nào.
Ba lắc đầu, quay sang nói với Mạnh Huy:
“Anh về trước đi, để Vân Vân ở lại đây một thời gian.”
“Ba!”
Mạnh Huy miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn bị ba tôi thuyết phục rời đi.
Ba nghiêm nghị nói:
“Nếu một tờ cam kết có thể giúp con không bị đánh nữa, thì con đã chẳng phải chịu đựng đến tận bây giờ. Vân Vân, nếu thực sự không chịu nổi nữa, thì ly hôn đi, cứ tiếp tục thế này cũng chẳng phải cách. Một ngày nào đó con bị đánh chết, con bảo ba mẹ phải làm sao?”
Chị cắn môi, giọng yếu ớt:
“Ba, con không muốn ly hôn, chỉ cần dạy dỗ lại, anh ấy sẽ thay đổi.”
Ba tức đến mức suýt nghẹn thở.
“Thay đổi? Con lấy hắn bao nhiêu năm rồi? Bị đánh bao nhiêu lần rồi? Lần nào cũng bảo sẽ thay đổi, vậy lần nào thay đổi chưa?”
“Nếu con cứ tiếp tục thế này, ba mẹ không muốn quan tâm nữa!”
Có biết bao phụ nữ vì không có gia đình hỗ trợ mà không thể ly hôn, đành phải cắn răng chịu đựng.
Còn chị thì sao?
Rõ ràng sống trong đau khổ, nhưng vẫn ngoan cố giữ chặt lấy cuộc hôn nhân này.
Cứ tiếp tục thế này, chị hết lần này đến lần khác chạy về nhà cầu cứu cũng không phải là cách.
Nếu chị không chịu ly hôn, vậy thì tôi sẽ tìm cách khóa chặt chị với Mạnh Huy.
Một kế hoạch đơn giản dần hiện lên trong đầu tôi.
08
Tôi lên tiếng khuyên nhủ:
“Ba, trên người chị còn đầy vết thương, để mẹ lấy thuốc sát trùng xử lý giúp chị đi.”
Ba tôi đau đầu gật đầu đồng ý.
Chị ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn tôi, nghẹn ngào nói:
“Bình Bình, chị cứ tưởng em không còn thương chị nữa.”
Tôi cố nén lại câu chửi đã đến đầu lưỡi, nhẹ giọng đáp:
“Làm sao có thể chứ? Dù sao chị cũng là chị ruột của em.”
Chị lập tức nín khóc, bật cười:
“Chị biết ngay mà, em vẫn là thương chị nhất!”
Tôi không nói gì.
Chị ở nhà hưởng thụ đủ ba ngày, ăn ngon, ngủ kỹ, vết thương trên người cũng dần lành.
Đến lúc này, chị lại bắt đầu nhớ đến “tốt đẹp” của Mạnh Huy.
Chuyện này lặp đi lặp lại, giống hệt như kiếp trước.
Chị lại muốn quay về nhà họ Mạnh.
Trước khi đi, tôi kéo chị lại, thấp giọng nói:
“Chị, hay là đừng về nữa. Về rồi lại bị đánh tiếp.”
Chị lắc đầu:
“Chỉ cần chị không chọc giận anh ấy, anh ấy sẽ không đánh chị đâu, em cứ yên tâm.”
Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của tôi, chị lại vội vàng giải thích:
“Thực ra anh rể của em là người tốt, chỉ là tính khí hơi nóng nảy thôi.”
“Bình Bình, đàn ông có chút gia trưởng là bình thường, chị cũng quen rồi.”
Tôi cố kìm nén cơn giận trong lòng.
Chị thật sự nghiện bị đánh hay sao?
Nếu đã thích bị đánh như thế, vậy cớ gì mỗi lần bị đánh lại chạy về nhà khóc lóc kêu oan?
Tôi cười nhạt, chậm rãi nói:
“Chị, Mạnh Huy vừa già vừa xấu, sao chị cứ khăng khăng bám lấy hắn làm gì?”
“Một gã đàn ông vô dụng, cả ngày chỉ biết trút giận lên vợ mình, còn không bằng thái giám trong cung ngày xưa. Thái giám còn biết bảo vệ người bên cạnh, chứ Mạnh Huy thì sao?”
“Em đã đỗ vào đại học hàng đầu của quốc gia, sau này nhất định tiền đồ rộng mở. Chị ly hôn đi, đợi em phát đạt rồi, em tìm cho chị một người vừa giỏi giang, vừa biết yêu thương, tuyệt đối sẽ không đánh chị.”
“Chị không cần lo chuyện giành quyền nuôi Thông Thông, em sẽ giúp chị.”
“Chị sợ Thông Thông không có cha sẽ bị bắt nạt? Em sẽ giúp chị tìm cho nó một người cha mới. Đến lúc đó, đổi họ theo cha dượng, chẳng lẽ người đó còn không tốt với Thông Thông sao?”
“Nhà họ Mạnh chính là một hố phân. Chị mà cứ ở đó mãi, dù không bị hủy hoại thì cũng sẽ bị bốc mùi cả đời.”
“Nghe lời em, quay về suy nghĩ thật kỹ đi.”
Mặt chị đỏ bừng, không biết vì kích động hay vì xấu hổ và giận dữ.
Chị mắng tôi một câu:
“Đừng nói linh tinh nữa, chị về đây!”
Tôi nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của chị, hoàn toàn không nghi ngờ việc chị sẽ kể lại nguyên xi những lời tôi vừa nói cho Mạnh Huy nghe.
Thực tế thì, Mạnh Huy không hề xấu, ngược lại còn khá điển trai.
Nếu không, chị cũng chẳng bị đánh thành ra như vậy mà vẫn bám chặt không buông.
Với tính khí nóng nảy của hắn, chắc chắn hắn sẽ lại đến tìm tôi gây chuyện.
Sáng sớm hôm sau, tôi liền bê toàn bộ gạch đá ở sân sau ra đặt giữa sân trước.
Cổng nhà cũng mở rộng, chờ đợi Mạnh Huy đến “hỏi tội”.