Trọng Sinh Trước Kỳ Thi Đại Học - Chương 1
01.
Hôm nay, tôi đang ở trong phòng ôn tập những kiến thức quan trọng.
Bây giờ còn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Chị gái lại khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ, kéo mẹ tôi lại mà kể lể chuyện bị chồng bạo hành.
“Mẹ ơi, Mạnh Huy không phải là người! Con chỉ nói anh ta vài câu, anh ta liền tát con ngay trước mặt con cái, còn đá vào bụng con. Mẹ xem mặt con này, sưng đến mức nào rồi! Con đau đến ngất đi mà anh ta vẫn chưa chịu dừng tay…”
Kiếp trước, mỗi lần biết chị bị bạo hành, tôi đều tức giận đưa chị về nhà, giúp chị đi đòi lại công bằng.
Tôi liều mạng bảo vệ chị, đổi lại là hơn hai mươi năm tù tội, nửa đời sau hoàn toàn bị hủy hoại.
Kiếp này, tôi không còn chút đau lòng hay tức giận nào nữa.
Chuyện của chị, tôi sẽ không dính líu dù chỉ một chút.
Chị khóc ngoài phòng khách một lúc lâu, thấy tôi vẫn không bước ra, liền sốt ruột.
“Mẹ, Bình Bình tuần này không về nhà à? Nó bận chuyện ở trường sao?”
Tôi ở nội trú, trường quản lý rất nghiêm vì kỳ thi đại học sắp đến, nhưng cứ nửa tháng lại được nghỉ một ngày rưỡi, từ chiều thứ Bảy đến hết Chủ Nhật.
Hôm nay là Chủ Nhật, buổi chiều tôi mới trở lại trường.
Cách một cánh cửa, tôi nghe thấy mẹ nói: “Nó về rồi, đang ở trong phòng học bài đấy.”
Chị tôi nói: “Nó lần nào cũng đứng nhất trường rồi, còn chăm chỉ làm gì nữa?”
Rồi chị gằn giọng: “Chị gái sắp bị đá/nh ch/ế/t đến nơi, vậy mà nó làm em trai lại chẳng có chút phản ứng nào sao?!”
Giọng chị không quá to, nhưng tôi nghe rất rõ ràng.
Đúng vậy, trong trường tôi luôn đứng nhất.
Thầy giáo từng nói, nếu tôi giữ phong độ, đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại là chuyện chắc chắn.
Từ trước đến nay, trường cấp ba của huyện chưa từng có ai đỗ vào Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Nếu tôi đỗ, đó sẽ là chuyện lớn, không chỉ của trường mà còn của cả huyện.
Cả trường học lẫn gia đình đều đặt kỳ vọng lớn vào tôi. Nếu không phải vì chuyện của chị ấy, làm sao tôi đến cả kỳ thi đại học cũng không thể tham gia?
Khi tôi còn đang đắm chìm trong những ký ức mơ hồ về kiếp trước, cánh cửa bỗng bị đẩy mạnh ra.
Chị đứng trước cửa, đôi mắt ngấn lệ, giọng run rẩy:
“Bình Bình, chị bị chồng đánh! Em không nghe thấy sao? Em không còn thương chị nữa à?”
Thương ư?
Kiếp trước, tôi đã đối xử với chị tốt đến mức nào chứ?
Chỉ cần là chuyện của chị, tôi đều không chút do dự.
Nhà chị xây mới, mỗi chiều tan học tôi đều chạy qua giúp làm công việc nặng.
Khi cháu trai ra đời, đúng dịp nghỉ hè, tôi theo mẹ đến chăm chị ở cữ. Mẹ lo cho chị, còn tôi thì trông cháu giúp.
Chỉ cần chị cần gì, tôi đều sẵn sàng giúp đỡ, chưa từng từ chối.
Ngay cả khi mấy năm trước, tôi thấp bé hơn anh rể rất nhiều, chị bảo bị anh ta bắt nạt, tôi vẫn liều mạng chạy đến đòi lại công bằng cho chị.
Bị anh ta đánh cho mặt mày bầm dập, tôi cũng không hề cúi đầu, chỉ dựa vào sự liều lĩnh mà khiến anh ta phải dè chừng đôi phần.
Thế nhưng, chị đã đáp lại tôi thế nào?
Chị đã “trả ơn” tôi bằng cách tống tôi vào tù.
Tôi đặt bút xuống, hờ hững đáp:
“Đánh là thương, mắng là yêu, anh rể chỉ đang thể hiện tình cảm sâu sắc nên mới trách móc nghiêm khắc như vậy thôi. Chị đừng nói linh tinh nữa.”
Chị sững sờ nhìn tôi, kinh ngạc đến mức không thể tin được.
“Bình Bình, sao em có thể nói như vậy?”
“Em nhìn mặt chị đi, sưng thành thế này rồi! Đây không phải là yêu, mà là bạo hành gia đình!”
“Chị là chị ruột của em, em không thể mặc kệ chị được!”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Ồ, vậy thì chị ly hôn đi.”
02
“Ly hôn?”
“Không! Chị không ly hôn!”
“Thông Thông không thể lớn lên trong một gia đình đơn thân, không có cha sẽ bị người ta chê cười, thật đáng thương!”
Chị kiên quyết phản đối.
Chuyện này vốn dĩ không nằm ngoài dự đoán của tôi.
Lần đầu tiên chị bị bạo hành, tôi và ba mẹ đều khuyên chị ly hôn, rời xa Mạnh Huy.
Bạo hành gia đình chỉ có hai loại, không có lần nào, hoặc là vô số lần. Một khi đàn ông đã ra tay, mong hắn dừng lại chẳng khác gì giấc mộng giữa ban ngày.
Trước khi chị kết hôn, ba mẹ đã mua cho chị một căn hộ nhỏ. Dù ly hôn, không muốn sống cùng chúng tôi, chị vẫn có nơi để ở.
Còn về cháu trai Thông Thông, mẹ đã nghỉ hưu, giúp chị chăm con cũng không phải vấn đề.
Gia đình đã lo chu toàn tất cả để chị có thể rời khỏi cuộc hôn nhân này mà không phải lo lắng gì cả. Nhưng bất kể thế nào, chị vẫn khăng khăng không chịu ly hôn.
Lúc trước, cả nhà chúng tôi còn đồng lòng chửi rủa Mạnh Huy là đồ cầm thú. Nhưng sau đó, chị lại làm lành với hắn, thậm chí còn kể hết mọi chuyện chúng tôi khuyên chị ly hôn cho hắn biết.
Tôi nhớ rất rõ, hôm ấy, khi mang thức ăn sang cho chị, tôi đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
“Người ta nói thà phá mười ngôi miếu cũng không chia cắt một cuộc hôn nhân. Vậy mà ba mẹ em lại mong con gái mình ly hôn.”
“Không biết họ nghĩ thế nào nữa, chẳng lẽ có một đứa con gái đã ly hôn lại là chuyện vẻ vang lắm sao?”
Mạnh Huy làm ra vẻ ân hận, nghiêm túc thề thốt: “Vân Vân, anh thề với em, từ nay về sau anh sẽ không đánh em nữa! Chúng ta đừng ly hôn được không?”
Chị cười rạng rỡ, giọng điệu đầy đắc ý: “Anh còn quỳ xuống cầu xin em rồi, em không tha cho anh thì biết làm sao đây? Anh đúng là cái tên khắc tinh của em!”
Quỳ xuống?
Tôi lập tức nhớ đến một câu trong Chiến thắng của phụ nữ:
“Hắn sẽ cầu xin cô, thậm chí sẽ quỳ xuống, còn có thể tự tát vào mặt mình. Nhưng cô đừng mềm lòng. Hắn sẽ thề hết lần này đến lần khác, đàn ông thích thề thốt nhất, nhưng lời thề của họ không khác gì tiếng chó sủa, đừng tin.”
Chị đắm chìm trong ảo mộng mà Mạnh Huy vẽ ra, thậm chí còn xem đó như một niềm tự hào.
Nhìn xem, một người đàn ông cao to, vạm vỡ như vậy mà còn có thể vì chị mà quỳ xuống, chắc chắn là yêu chị nhiều lắm!
Chị không hề biết rằng, có những chuyện, một khi đã bắt đầu thì sẽ không bao giờ kết thúc.
Tôi lạnh nhạt nói:
“Không ly hôn thì sống tốt với anh rể đi.”
Chị mở to mắt, kinh ngạc nhìn tôi:
“Bình Bình, hắn đánh chị! Chị bị anh rể đánh đấy! Vậy mà em lại khuyên chị sống tốt với hắn?”
“Chị không muốn ly hôn, vậy thì chỉ có thể gắn bó với anh rể đến hết đời thôi.”
Hai người một kẻ đánh, một kẻ chịu, tốt nhất cứ tự khóa chặt với nhau, khỏi làm khổ người khác.
Nước mắt chị rơi như chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má. Giọng chị nghẹn ngào, mong rằng có thể khiến tôi mềm lòng.
“Bình Bình, Thông Thông không thể không có cha, chuyện này không đáng để làm lớn đến mức ly hôn. Em giúp chị đi, chỉ cần em ra mặt, Mạnh Huy nhất định sẽ ngoan ngoãn lại.”
Quả thật, mỗi lần gia đình tôi ra mặt thay chị, Mạnh Huy đều sẽ yên ổn được một thời gian.
Nhưng chó thì không bao giờ bỏ thói ăn phân, giải quyết phần ngọn chứ không trị tận gốc.
Tôi mở cửa phòng, lạnh nhạt nói:
“Chị, em sắp thi đại học rồi, cần một môi trường yên tĩnh để học.”
Mẹ cũng bước tới, khuyên nhủ:
“Vân Vân, Bình Bình nói đúng, nó sắp thi đại học rồi, để nó yên tâm học đi. Con cứ ở nhà chờ, mẹ sẽ gọi ba về, rồi cùng đi tìm Mạnh Huy nói chuyện. Hắn dám tùy tiện đánh con như vậy, cũng phải để hắn biết nhà mẹ đẻ con không phải không có người chống lưng!”
Tôi giơ tay chặn mẹ lại.
“Mẹ, mẹ quên rồi sao? Bác sĩ đã dặn ba bị cao huyết áp, không thể thường xuyên tức giận.”
Kiếp trước, ba chính là vì chuyện này mà tức giận đến mức đột quỵ ngay tại tòa án vào ngày tôi bị tuyên án.
Ba nằm liệt giường ba năm, cuối cùng cũng không qua khỏi.
Nếu lần này lại theo chị về nhà đòi công bằng, nhỡ đâu bị Mạnh Huy làm tức đến phát bệnh thì sao?
Tôi không muốn họ mạo hiểm thêm một lần nào nữa.
Mẹ cũng lưỡng lự:
“Hay là đợi Bình Bình thi xong rồi chúng ta tìm Mạnh Huy nói chuyện?”
Chị tức giận đập phá đồ đạc trong nhà, lớn tiếng mắng cả nhà tôi không phải là người thân của chị, không thèm giúp chị lấy lại công bằng, chẳng hề coi chị ra gì.
Nồi niêu bát đĩa bị chị đập vỡ không ít, phòng khách cũng trở nên hỗn loạn.
Tôi khoanh tay đứng nhìn chị làm loạn, mẹ không ngăn được, mà tôi cũng không có ý định ra tay can thiệp.
Chỉ cần ba mẹ thất vọng về chị đủ nhiều, đến một mức độ nhất định, thì chị sẽ không còn khả năng thao túng gia đình này nữa.
03
Đập phá xong, trút đủ cơn giận, cuối cùng chị cũng hậm hực bỏ đi.
Chị gào lên những lời cay độc, nói rằng gia đình này chưa từng xem chị là người thân, sau này dù có bị Mạnh Huy đánh chết cũng sẽ không bao giờ quay về đây nữa.
Nếu chị thực sự giữ lời, tôi có lẽ sẽ vui đến mức đốt pháo ăn mừng.
Đáng tiếc, đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi. Tôi biết chắc rằng, vì Mạnh Huy, chị vẫn sẽ tiếp tục quay về nhà mẹ đẻ.
Mẹ lau nước mắt, thở dài:
“Vân Vân, con bé này… haiz…”
Tôi an ủi bà:
“Đã khuyên chị ấy ly hôn mà chị không nghe, thì còn biết làm gì hơn? Nếu chị muốn sống như vậy, thì cứ để chị ấy tự chịu.”
Kiếp trước, ngay trước ngày tôi thi đại học, chị bị Mạnh Huy đánh đến sảy thai, kéo theo cả người đầy máu chạy về nhà cầu cứu.
Nhìn chị thê thảm như vậy, tôi mất hết lý trí, căm phẫn đến cực độ, mang theo nỗi hận không thể kìm nén mà lao đến nhà Mạnh Huy tìm hắn tính sổ.
Chúng tôi lao vào đánh nhau. Tôi cao lớn hơn hắn, sức vóc cũng nhỉnh hơn, nhanh chóng áp đảo, đè hắn xuống đất không thể phản kháng.
Lúc chị vội vã đuổi đến, thấy Mạnh Huy bị tôi đánh đến không thể chống cự, liền lao đến, dang tay che chắn trước mặt hắn.
Nhân lúc ấy, Mạnh Huy vùng dậy, định tung cú đấm vào tôi.
Tôi phản ứng theo bản năng mà đánh trả, nhưng đúng lúc ấy, chị xông lên cản tôi.
Tôi giật mình tránh đi, nhưng lại vô tình đẩy Mạnh Huy ngã xuống đất.
Đầu hắn đập mạnh vào tảng đá, chết ngay tại chỗ.
Tôi hoảng hốt đến mức đầu óc trống rỗng, cả người run rẩy, đến khi hoàn hồn lại, tôi đã ở trong trại tạm giam.
Ba mẹ khóc đến đứt ruột đứt gan.
Còn chị thì sao?
Chị chạy đến mắng tôi là kẻ độc ác, nói tôi ra tay quá nặng, giết chết chồng chị, khiến con chị mất cha, khiến cha mẹ chồng chị mất con trai.
Tôi không thể nào hiểu nổi.
Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho chị, tại sao lại thành ra như vậy?
Tôi không cố ý, nhưng Mạnh Huy đúng là đã mất mạng dưới tay tôi.
Mạng người đè nặng trên vai, bầu trời trước mắt tôi sụp đổ.
Khi bạn bè tôi đang miệt mài làm bài thi trong phòng thi, tôi lại ngồi trong trại giam, mờ mịt không biết tương lai mình đi đâu về đâu.
Đừng nói là kỳ thi đại học, nửa đời còn lại của tôi cũng đã bị hủy hoại.
Tôi đau đớn, hối hận, nhưng mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa.
Ba mẹ vì tôi mà chạy vạy khắp nơi, chỉ trong vài ngày mà mái tóc đã bạc trắng, trông già đi cả chục tuổi.
Luật sư nói chỉ cần gia đình nạn nhân chịu ký đơn bãi nại, tòa án có thể cân nhắc giảm nhẹ hình phạt.
Ba mẹ tìm đến chị, mong chị đứng ra giúp đỡ, nhưng chị đã từ chối.
Chị nói:
“Giết người đền mạng, em giết chồng chị thì phải lấy mạng ra mà trả!”
Chị không chịu ký đơn, tôi có thể chấp nhận. Dù sao thì một người sống sờ sờ đã mất đi, tôi cũng phải chịu trách nhiệm.
Nhưng tôi không thể chấp nhận được thái độ trở mặt của chị.
Người khác có thể trách mắng tôi, chỉ riêng chị là không được!
Nếu không phải vì chị, tôi với Mạnh Huy chẳng hề liên quan đến nhau.
Nếu chị chịu nghe lời chúng tôi, rời khỏi nhà họ Mạnh, thì đã chẳng có bi kịch này.
Chính chị đã hủy hoại tương lai của tôi, hủy hoại cả cuộc đời tôi.
Nên kiếp này, dù chị có bị Mạnh Huy đánh chết, tôi cũng sẽ không nhúng tay vào một lần nào nữa.
Sau khi an ủi mẹ xong, tôi trở lại trường.
Những ngày cuối cùng trước kỳ thi bận rộn mà tràn đầy ý nghĩa.
Để tránh việc chị lại tìm đến quấy rầy, tôi dứt khoát ở lại trường vào cuối tuần.
Kết quả các kỳ thi thử của tôi luôn ổn định quanh mức 700 điểm. Giáo viên chỉ dặn tôi giữ vững tâm lý, phát huy như bình thường là đủ.
Kiếp trước, sau khi có bản án, tôi đã xem đề thi đại học năm đó vô số lần, đến mức thuộc lòng.
Lẽ ra tôi đã có thể bước vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, nhưng cuối cùng lại bị nhốt trong một góc tối mà chuộc tội.
Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp, nhận giấy báo dự thi, học sinh bắt đầu về nhà chờ ngày thi.
Tôi cũng trở về.
Không ôn luyện thêm nữa, chỉ lướt qua từng kiến thức một trong đầu, rà soát lại toàn bộ.
Tình trạng nắm bắt kiến thức của tôi rất ổn. Kể cả không có ký ức kiếp trước, tôi vẫn có thể đạt được điểm số xuất sắc.
Buổi trưa oi ả, kim đồng hồ chậm rãi chỉ đến ba giờ chiều.
Tôi lặng lẽ đếm ngược trong đầu.
Rồi, y như kiếp trước, chị lại xuất hiện.
Một bóng dáng đầy máu, lảo đảo xông vào cổng nhà.
Vừa nhìn thấy tôi và mẹ, chị đã khóc thảm thiết:
“Mẹ ơi! Bình Bình! Mạnh Huy sắp đánh chết chị rồi!”