Trọng Sinh Trở Về Ngày Làm Phẫu Thuật Cho Mẹ Chồng - Chương 2
Sau đó, vì cảm giác tự trách sâu sắc đối với cái chết của mẹ chồng, tôi chưa từng nghĩ đến nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của bà.
Mọi người cũng chỉ tập trung vào tình trạng dị ứng của tôi, mà bỏ qua thao tác của Lý Diệu.
Nghĩ đến đây, tôi cố gắng gượng phát ra âm thanh:
“Lý Diệu, đặt kim khâu xuống, cô ra ngoài đi!”
Lý Diệu sững người, đôi mắt đỏ hoe:
“Bác sĩ Lâm, tình trạng của chị bây giờ có ổn không?”
Tôi cố hết sức hét lên: “Ra ngoài!”
Lý Diệu mặt đỏ bừng, có vẻ giận dữ, nhưng vẫn chạy ra ngoài.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển từng hơi lớn.
Bác sĩ gây mê nhắc nhở:
“Thời gian gây mê sắp hết, phải nhanh lên!”
Tôi gật đầu, nhưng đôi mắt sưng tấy đã làm mờ tầm nhìn.
4.
Khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi nghe thấy tiếng khóc lóc của Lý Diệu.
“Cố tổng, em không hiểu vì sao học tỷ rõ ràng đang dị ứng, thở không nổi, tay thì run rẩy, vậy mà lại đuổi em ra ngoài.
“Việc chị ấy làm hoàn toàn không có trách nhiệm với tính mạng, e rằng bác gái có thể gặp nguy hiểm.”
Cố Chiêu trông đầy căng thẳng: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lý Diệu lắc đầu: “Nếu học tỷ không thể hồi phục ngay lập tức, ca phẫu thuật chắc chắn sẽ thất bại!”
Cố Chiêu nhíu mày: “Chẳng lẽ Thiên Tuyết bình thường đối xử tốt với mẹ tôi chỉ là giả vờ, thực chất đã sớm…”
Lý Diệu thở dài: “Những mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu thường ẩn sâu, bề ngoài có thể trông rất hòa thuận, nhưng bên trong lại như nước với lửa.”
Cuộc trò chuyện của hai người thu hút nhiều bệnh nhân và người nhà xung quanh.
Mọi người bắt đầu bàn tán xì xào.
“Hình như là con dâu mổ cho mẹ chồng, tự dưng bị dị ứng, không làm tiếp được, còn đuổi cả bác sĩ trong đó ra.”
“Mẹ chồng nghĩ gì mà để con dâu mổ cho mình chứ, con dâu đâu phải con gái, ai biết cô ta có ý gì.”
“Tự nhiên dị ứng? Một bác sĩ mà không biết mình dị ứng cái gì, chẳng lẽ cố tình sao?”
Sắc mặt Cố Chiêu càng lúc càng khó coi.
Đúng lúc đó, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Cơ thể tôi đã hồi phục được một chút, nhưng vẫn yếu ớt, phải vịn vào tường để đi.
Cố Chiêu nhìn tôi, ánh mắt từ nghi ngờ chuyển thành giận dữ.
Lý Diệu lớn tiếng: “Học tỷ, chị… chị như thế này chắc chắn không thể phẫu thuật tiếp, chẳng lẽ bác gái đã…”
Nói đến đây, cô ta ôm mặt khóc nức nở.
Cố Chiêu mắt đỏ hoe, chỉ thẳng vào tôi:
“Hóa ra từ trước đến giờ cô không ưa mẹ tôi, bề ngoài tỏ ra tốt với bà, thực chất chỉ để chiếm cổ phần của tập đoàn Vinh Thịnh.
“Bây giờ cô có được cổ phần rồi, liền muốn dùng tai nạn để hại chết mẹ tôi. Cái gọi là dị ứng chẳng qua là chiêu trò che mắt thiên hạ.
“Lâm Thiên Tuyết, cô thật nhẫn tâm, mẹ tôi đối xử với cô như con gái ruột, vậy mà cô vẫn nỡ xuống tay.
“Nếu cô muốn cổ phần, muốn tiền, cô nói với tôi, tôi có thể cho cô hết. Nhưng mạng của mẹ tôi, cô không được động vào!”
Mỗi lời nói đều như dao cứa vào lòng.
Dù tôi đã đoán trước Cố Chiêu sẽ nói những lời này, nhưng trái tim tôi vẫn thắt lại đau đớn.
Hóa ra, tình cảm hơn chục năm của chúng tôi không đủ để anh ấy dành cho tôi dù chỉ một chút niềm tin.
Kiếp trước, tôi luôn ở trong phòng phẫu thuật, chìm trong nỗi đau và tự trách, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Không ngờ, vào thời điểm này, Cố Chiêu đã chắc chắn rằng tôi là kẻ hại chết mẹ chồng.
Chẳng trách quá trình xác định tai nạn y khoa lại diễn ra nhanh như vậy.
Dù cuối cùng kết luận rằng thao tác phẫu thuật không có lỗi, dị ứng là tình huống bất ngờ, tôi vẫn bị tước giấy phép hành nghề.
Những người xung quanh nghe thấy lời chỉ trích đầy xúc động của Cố Chiêu liền bắt đầu lớn tiếng mắng chửi tôi.
“Đúng là bác sĩ gì chứ, tôi thấy chẳng khác nào đồ đao phủ.”
“Vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm, thật là đồ cặn bã không nhân tính.”
“Rõ ràng đây là cố ý giết người, mau báo cảnh sát… đừng để kẻ sát nhân trốn thoát.”
Bên ngoài phòng phẫu thuật bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Thậm chí có người bắt đầu dùng đồ trong tay ném về phía tôi.
Tôi không kịp tránh, bị trúng vào chân và ngã khuỵu xuống đất.
May mà phía bệnh viện nhận được tin đã kịp thời đến ngăn cản đám người kích động.
Cảnh sát cũng nhanh chóng có mặt.
Lý Diệu lại thêm mắm dặm muối, kể lại chuyện tôi bị dị ứng, mất khả năng hành động, còn đuổi cô ta ra khỏi phòng phẫu thuật.
Cô ta thậm chí còn mô tả cảnh mẹ chồng tôi “mở ngực, vỡ bụng chết trên bàn mổ” đầy kịch tính.
Đám đông càng lúc càng phẫn nộ, hò hét đòi cảnh sát bắt tôi lại.
Cố Chiêu, với vẻ mặt đầy đau khổ, nói với cảnh sát:
“Nếu vợ tôi thật sự là hung thủ, nhất định phải bắt cô ta lại, không thể để mẹ tôi chết oan.”
Viện trưởng nhíu mày nhìn về phía đèn phẫu thuật, thắc mắc:
“Sao đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn sáng? Ai đang làm phẫu thuật trong đó?”
Mọi người đều nhìn về phía đèn báo phẫu thuật.
Theo lẽ thường, dù phẫu thuật thành công hay thất bại, khi ca mổ kết thúc, đèn sẽ tắt.
Tôi vừa định giải thích thì đèn phẫu thuật vụt tắt.
Từ bên trong bước ra ba người.
Ngoài bác sĩ gây mê và y tá, còn có sư tỷ của tôi, bác sĩ Thẩm.
“Ca phẫu thuật rất thành công, gia đình có thể yên tâm.”
Những ký ức đau lòng của kiếp trước ùa về như mới xảy ra hôm qua.
Làm sao tôi có thể để bi kịch lặp lại thêm một lần nữa?
Vì vậy, tôi đã sắp xếp để sư tỷ vào phòng phẫu thuật trước, dặn dò chị ấy nếu có sự cố xảy ra thì thay tôi tiếp tục.
Đảm bảo rằng mẹ chồng sẽ không gặp nguy hiểm nào.
Sư tỷ vừa bước ra đã thấy tôi ngồi bệt trên đất, liền vội vàng đến đỡ tôi dậy:
“Không sao chứ? Còn thấy khó chịu không?”
Tôi yếu ớt gật đầu.
Nghe tin ca phẫu thuật đã thành công, viện trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra đây chỉ là hiểu lầm, nếu phẫu thuật đã xong, mọi người hãy giải tán đi.”
Thế nhưng Lý Diệu vẫn không chịu buông tha:
“Khoan đã! Tại sao bác sĩ Thẩm lại vào phòng phẫu thuật từ trước? Chẳng lẽ bác sĩ Lâm, chị biết mình sẽ bị dị ứng hôm nay, nên cố ý sắp xếp?
“Nếu hôm nay tôi và Cố tổng không vạch trần chị, chẳng lẽ chị đã dự định mượn cơ hội này để hại chết bác gái?”
Sắc mặt Cố Chiêu vốn dĩ có chút áy náy, nhưng sau khi nghe Lý Diệu nói, anh lập tức tỏ ra như vừa bừng tỉnh:
“Tôi còn tưởng mình đã hiểu lầm cô, không ngờ cô phát hiện chuyện bị bại lộ nên mới vội vàng bảo bác sĩ Thẩm vào xử lý thay.”
Đám đông nghe vậy, lại bị khơi dậy cơn phẫn nộ.
Tâm lý chung của họ là không dễ dàng bỏ qua một bác sĩ bị cho là “độc ác”.
“Bảo sao cô ta không giải thích, hóa ra là chờ xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.”
“Nói trắng ra là mẹ chồng đâu phải mẹ ruột, nếu là mẹ ruột, ai lại biết mình sẽ dị ứng mà vẫn cố làm phẫu thuật.”
“Loại người này không xứng làm bác sĩ, mưu sát không thành cũng là phạm pháp.”
Lý Diệu tranh thủ nói với cảnh sát:
“Đồng chí cảnh sát, tình hình này chắc cần điều tra, có khi thực sự là mưu sát không thành.”
Đám đông lập tức đồng tình, tiếp tục ồn ào yêu cầu.
Tôi lạnh lùng nhìn vẻ đắc ý thoáng qua trên khuôn mặt Lý Diệu, rồi chậm rãi mở miệng:
“Đúng là có người mưu sát không thành, nhưng kẻ đó không phải tôi, mà là cô, Lý Diệu!”
5.
Lời tôi vừa dứt, toàn trường lập tức im lặng, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Cố Chiêu hơi nghiêng đầu, cau mày, như đang suy nghĩ điều gì.
Vẻ mặt Lý Diệu thoáng chút bối rối, nhưng rất nhanh, cô ta lấy lại bình tĩnh:
“Bác sĩ Lâm, chị đang nói linh tinh gì vậy? Người làm phẫu thuật là chị, nằm trên bàn mổ là mẹ chồng chị, chuyện này liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ chị muốn đổ tội bừa để tự cứu mình?”
Nghe xong lời đó, đám đông lại quay sang nhìn tôi đầy phẫn nộ.
Tôi không vội giải thích, mà lấy điện thoại ra, bật một đoạn video và mở âm lượng lớn nhất.
Trong video, Lý Diệu và Cố Chiêu đang ở phòng khách của bệnh viện.
Giọng nói õng ẹo của Lý Diệu vang lên:
“Cố tổng, em nghe học tỷ nói bác gái đã chia một phần cổ phần công ty cho chị ấy, bác gái thật là người tốt bụng.”
Ngay sau đó, giọng điệu cô ta thay đổi: “Nhưng mà, người tốt thường bị bắt nạt, em thật sự không thể nhìn nổi nữa.”
Cố Chiêu trầm giọng: “Cô nói vậy là sao?”
Lý Diệu hạ giọng, nói chắc nịch: “Học tỷ thường xuyên nói sau lưng rằng bác gái là người ngốc nghếch, chỉ cần dỗ dành một chút là cái gì cũng cho.”
Cố Chiêu nghi ngờ: “Thiên Tuyết không phải loại người như vậy.”
Lý Diệu khẳng định: “Cố tổng, nếu anh không tin, vài ngày nữa bác gái phẫu thuật, anh để học tỷ làm bác sĩ chính, anh sẽ thấy rõ bộ mặt thật của chị ấy.”
Giọng nói của Cố Chiêu lúc này trở nên âm u: “Vậy sao? Tôi cũng muốn xem thử cô ấy có chiêu trò gì.”
Video kết thúc.
Tôi cất điện thoại, nhìn thẳng vào Cố Chiêu:
“Đây chính là lý do anh khăng khăng muốn tôi làm bác sĩ chính. Anh không tin tôi, nghĩ rằng tôi sẽ hại mẹ.
“Nhưng anh có từng nghĩ, nếu tôi thực sự có ý định đó, mẹ sẽ ra sao?”
Trước khi phẫu thuật, tôi luôn không hiểu tại sao Cố Chiêu cứ bắt tôi phải mổ chính.
Sự gấp gáp của anh ta không giống là vì tin tưởng, mà giống như đã nghe điều gì đó và đang nôn nóng muốn chứng minh.
Tôi lại nhớ đến bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Lúc đó, khi trợ lý của mẹ chồng mang hợp đồng đến cho tôi ký, Lý Diệu cũng tình cờ có mặt trong văn phòng của tôi.
Sau khi ký xong, tôi vô tình bắt gặp ánh mắt ghen tị lóe lên trên khuôn mặt cô ta.
Từ đó, mỗi lần Cố Chiêu đến tìm tôi, Lý Diệu đều tranh thủ những lúc tôi bận để tự nguyện tiếp đón anh ta.
Vì vậy, tôi đã nhờ chị Lệ ở phòng giám sát lấy đoạn video trong phòng khách.