Trọng Sinh Trở Về Ngày Làm Phẫu Thuật Cho Mẹ Chồng - Chương 1
1.
Sáng sớm hôm đó, Cố Chiêu đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi.
“Vợ này, hôm nay làm phẫu thuật cho mẹ, em nhất định đừng căng thẳng quá.”
Vừa nói, anh vừa đưa ly sữa cho tôi.
Nhìn nụ cười dịu dàng của Cố Chiêu, tôi lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Kiếp trước, tôi tự cho rằng mình đã hại chết mẹ chồng nên luôn cảm thấy áy náy với anh.
Vì vậy, khi anh đòi ly hôn, tôi không chỉ đồng ý mà còn ra đi tay trắng.
Không ngờ, anh lại dẫn dắt dư luận buộc tội tôi là một người con dâu ác độc, thậm chí là kẻ giết người.
Nhưng rõ ràng, tôi và mẹ chồng quan hệ rất tốt mà.
“Đang nghĩ gì thế? Mau uống sữa đi, tay anh sắp mỏi rồi này!”
Tôi kìm nén sự nghi ngờ và giận dữ, nhận lấy ly sữa nhưng không uống.
Lúc này, mẹ chồng gọi điện tới, giống hệt như kiếp trước.
“Thiên Tuyết à, ca mổ là 10 giờ sáng đúng không? Mẹ có hơi lo lắng.”
Nghe giọng mẹ chồng, mắt tôi bỗng đỏ hoe.
Từ sau khi tôi kết hôn với Cố Chiêu, mẹ chồng biết tôi mất mẹ từ sớm nên đối xử với tôi như con gái ruột.
Bà không chỉ tặng nhà, tặng xe mà còn cho tôi một phần cổ phần công ty.
Nhưng đúng vào ngày hôm đó, bà ấy lại qua đời trong một ca phẫu thuật nhỏ để cắt bỏ u xơ tử cung.
Sau khi mẹ chồng mất, tôi đau lòng đến tột cùng.
Trong một tháng chờ kết quả điều tra, tôi nhốt mình trong nhà, chìm trong cảm giác tự trách sâu sắc.
Cố Chiêu cũng không hề quay về nhà.
Chỉ sai người đưa đến một bản thỏa thuận ly hôn, yêu cầu tôi ra đi tay trắng.
Vì cảm giác tội lỗi, tôi không nghĩ ngợi nhiều mà ký tên ngay lập tức.
Tại lễ tang của mẹ chồng, Cố Chiêu với đôi mắt đỏ hoe đã mắng tôi trước mặt mọi người:
“Từ khi chúng ta kết hôn, cô đã không ưa mẹ tôi đúng không?
Mẹ tôi bị bệnh, cô tự hỏi lòng mình xem đã làm tròn trách nhiệm của một người con dâu chưa?
Cô chưa từng bị dị ứng, tại sao lại đúng vào ngày phẫu thuật thì dị ứng? Rốt cuộc là cô đang có ý đồ gì?”
Cố Chiêu vừa khóc vừa nói, đổ hết nguyên nhân cái chết của mẹ chồng lên đầu tôi, vu cho tôi là một con dâu ác độc luôn làm khó mẹ chồng.
Tôi muốn giải thích, nhưng tiếng mắng chửi của họ hàng đã nhấn chìm tôi:
“Đúng là một bụng tâm địa xấu xa, người phụ nữ độc ác.”
“Còn là bác sĩ gia đình nữa chứ, tôi thấy cô ta chính là khối ung nhọt của xã hội.”
“Không có nhân tính! Dù bất hòa cũng không thể hại chết mẹ chồng mình!”
“Nghe nói mẹ chồng cô ta đối xử với cô ta không tệ, đúng là lòng tốt trao nhầm người.”
Tôi và ba bị đuổi khỏi lễ tang.
Đoạn video Cố Chiêu mắng tôi cũng bị đưa lên mạng.
#BácSĩBấtLương#, #KẻSátNhân#, #ConDâuĐộcÁc#, #ĐiềuTraLại# tràn ngập các mục hot search.
Bệnh viện buộc phải báo cảnh sát.
Nhưng vì thiếu chứng cứ, tôi được thả.
Thế nhưng, trong mắt cư dân mạng, tôi chính là kẻ ác độc mà pháp luật bỏ sót.
Họ bắt đầu truy tìm tôi, trước cửa nhà tôi bị xịt dòng chữ “Kẻ giết người” bằng sơn đỏ.
Chỉ cần tôi ra khỏi cửa, sẽ có người đuổi theo mắng chửi, thậm chí đánh đập.
Tôi chỉ có thể trốn trong nhà, không dám bước ra ngoài.
Nhưng rồi họ còn kéo nhau đến bệnh viện của ba tôi.
Trong lúc hỗn loạn, ba tôi bị đâm chết.
Nhận được tin, tôi tuyệt vọng nhảy từ tầng chín xuống.
Đến chết, tôi vẫn không biết, vốn dĩ tôi chưa từng bị dị ứng, rốt cuộc đã ăn phải thứ gì.
Nếu đã được sống lại một lần, tôi nhất định phải làm rõ chân tướng.
2.
“Thiên Tuyết, sao con không nói gì vậy?”
Giọng nói lo lắng của mẹ chồng lần nữa truyền đến.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Mẹ, đừng lo lắng, lát nữa chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Sau khi cúp máy, Cố Chiêu giục tôi mau ăn sáng.
Nhìn bữa sáng do chính tay anh làm, tôi lại không dám động đũa.
Nếu không phải kiếp trước, anh ta trước mặt mọi người ám chỉ rằng tôi hại chết mẹ chồng, tôi thật khó tin người chồng luôn yêu thương chiều chuộng tôi lại có một mặt tối như vậy.
Tôi có lý do để nghi ngờ, việc dị ứng kiếp trước không phải là tai nạn, rất có thể là do con người tạo ra.
Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện, người hưởng lợi nhiều nhất chính là Cố Chiêu.
Anh ta không chỉ thừa kế cổ phần của mẹ chồng mà còn buộc tôi giao lại phần cổ phần bà từng tặng tôi.
Cả tập đoàn Vinh Thịnh đều nằm trong tay anh ta.
Tôi ôm bụng, nói: “Em thấy dạ dày không thoải mái, không muốn ăn gì.”
Ánh mắt Cố Chiêu lướt qua một tia lo lắng:
“Không sao chứ? Không muốn ăn thì thôi, lát nữa ra ngoài mua cái bánh mì ăn tạm cũng được.”
Dáng vẻ của anh ta không giống giả vờ.
Hơn nữa, ngay cả tôi còn không biết mình dị ứng với thứ gì, làm sao anh ta biết được?
Nhưng buổi sáng hôm đó, tôi chỉ ăn mỗi bữa sáng do Cố Chiêu tự tay làm.
Mang theo đầy nghi vấn, chúng tôi đến bệnh viện.
Vừa bước vào phòng bệnh, Cố Chiêu đã ân cần hỏi:
“Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi? Nếu lo lắng quá, để con đưa mẹ đi dạo một vòng.”
Anh còn dặn dò: “Trước khi phẫu thuật không được ăn uống gì, mẹ có nghe lời không đấy?”
Mẹ chồng cười, gật đầu: “Yên tâm đi, mẹ đâu phải trẻ con, biết phải nghe lời bác sĩ mà.”
Hai người trông thật tình cảm, không hề có chút hiềm khích nào.
Hơn nữa, kiếp trước, sau khi mẹ chồng qua đời, Cố Chiêu đau khổ đến mức giảm hẳn 10 cân chỉ trong một tháng.
Sau khi bà được an táng, anh còn ngồi thẫn thờ bên mộ suốt cả ngày.
Trở thành một người con hiếu thảo được mọi người tán dương.
Liệu anh ta có thật sự vì lợi ích mà hại chết chính mẹ ruột mình?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Tôi nghĩ mãi cũng không ra.
Nhưng tôi vẫn không dám đem tính mạng của mẹ chồng ra để mạo hiểm.
Tôi trò chuyện với mẹ chồng một lát, sau đó gọi Cố Chiêu ra ngoài:
“Chồng à, hôm nay em không được khỏe lắm. Hay là để sư phụ đến làm phẫu thuật cho mẹ đi.”
Sắc mặt Cố Chiêu lập tức thay đổi: “Sắp đến giờ mổ rồi, đổi bác sĩ không ổn đâu!”
Tôi hơi khó xử: “Nhưng em lo lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Cố Chiêu lại cười: “Vợ à, anh tin em mà. Em chẳng nói đây chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi sao? Có lẽ là vì sáng nay em chưa ăn gì, không thì đi ăn chút gì đó đi.”
Nghe có vẻ chẳng có vấn đề gì.
Nhưng việc Cố Chiêu cứ khăng khăng muốn tôi là người mổ chính, lại khiến tôi cảm thấy như có gì đó không ổn.
3.
Trước phẫu thuật một giờ.
Tôi không yên tâm, gọi đi vài cuộc điện thoại, còn gọi cho ba tôi.
Nghe giọng nói dịu dàng của ba, mắt tôi bỗng đỏ hoe.
Kiếp trước, mặc cho những nghi ngờ và bôi nhọ từ cư dân mạng, ba luôn tin rằng tôi không bao giờ làm hại mẹ chồng.
Mẹ tôi mất khi tôi mới 10 tuổi.
Ba vừa làm cha vừa làm mẹ, một tay nuôi nấng tôi trưởng thành.
Ông là người hiểu rõ nhất cơ thể của tôi.
Thế nhưng, ngay cả ba cũng không thể nghĩ ra tôi bị dị ứng với loại thực phẩm hay thuốc nào.
Rất nhanh, mẹ chồng được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cố Chiêu ở ngoài phòng mổ, gương mặt đầy vẻ lo lắng. Thấy tôi bước ra, anh miễn cưỡng nở một nụ cười, bảo tôi hãy yên tâm.
Mọi thứ quá bình thường, không hề có chút gì đáng nghi.
Tôi mỉm cười đáp lại rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Trong lúc chuẩn bị phẫu thuật, trợ lý bác sĩ Lý Diệu đưa đến một cốc nước:
“Bác sĩ Lâm, uống chút nước trước đã!”
Tôi nghi ngờ nhìn vào cốc nước trong tay Lý Diệu.
Kiếp trước, tôi cũng đã uống cốc nước này trước khi phẫu thuật.
Chẳng lẽ vấn đề nằm ở cốc nước này sao?
Lý Diệu là đồng môn tốt nghiệp cùng trường với tôi.
Sau khi đến bệnh viện, Lý Diệu vẫn luôn là trợ lý bác sĩ của tôi.
Quan hệ giữa chúng tôi khá tốt, khi không có ai, cô ấy thường gọi tôi là “học tỷ”.
Chúng tôi không có bất kỳ mối quan hệ lợi ích nào, cô ấy chẳng có lý do gì để hại tôi cả.
“Bác sĩ Lâm? Trông chị có vẻ không được khỏe lắm.”
Lý Diệu vẫy tay trước mặt tôi.
Tôi hoàn hồn, đáp: “Không sao, tôi không khát, bắt đầu luôn đi!”
Lý Diệu không nói gì thêm, đặt cốc nước xuống và bắt đầu chuẩn bị, mọi thứ vẫn bình thường, không có dấu hiệu bất thường nào.
Ca phẫu thuật chính thức bắt đầu, mọi thứ diễn ra có trình tự.
Sau khi lấy khối u xơ tử cung ra, tôi tiến hành khâu lại.
Kiếp trước, vấn đề đã xảy ra khi tôi đang khâu.
Khâu xong lớp đầu tiên, tôi chậm rãi thở ra một hơi.
Đúng lúc tôi chuẩn bị tiếp tục, đầu tôi đột nhiên choáng váng.
Cổ họng tôi nhanh chóng sưng lên, tôi không thể thở được.
Các triệu chứng dị ứng lại xuất hiện.
Tại sao?
Từ sáng đến giờ, tôi chưa ăn hay uống bất kỳ thứ gì.
Lý Diệu nhanh chóng phát hiện ra tình trạng bất thường của tôi:
“Bác sĩ Lâm, chị sao vậy? Trông giống như triệu chứng dị ứng, chị nghỉ một chút đi!”
Nói rồi, cô ấy cầm lấy kim khâu, định tiếp tục thay tôi.
Trợ lý bác sĩ đúng là có thể xử lý tình huống khẩn cấp dưới sự chỉ đạo của bác sĩ chính.
Lý Diệu không làm sai.
Nhưng kiếp trước, vào thời điểm này, mẹ chồng tôi vẫn chưa xảy ra chuyện.
Điều đó có nghĩa là vấn đề xảy ra khi Lý Diệu khâu vết thương.