Trọng Sinh Những Năm 80: Bảo Vệ Vợ Là Trách Nhiệm Hàng Đầu - Chương 4
7
Không khí bỗng chốc lặng ngắt như tờ
Tay Tô Vãn Từ gần như cứng đờ Kỷ Cảnh Hoài vẫn ý định đưa tay nhận lấy
Anh nhíu chặt mày: “Chỉ vì truyền lời cho bác sĩ mà cô đòi ly hôn”
Tim Tô Vãn Từ siết
Chỉ một câu thôi
Đó chỉ là “một câu ” mà là hy vọng để em trai cô thể sống khoẻ mạnh như bao
những lời đó cho dù cô Kỷ Cảnh Hoài cũng chắc để tâm
Cô mệt mỏi đặt đơn ly hôn lên bàn: “Anh cũng Chỉ cần ký là xong”
Cô thật sự đã quá mệt
Nói xong liền định rời nhưng bất ngờ kéo cổ tay
Ánh mắt hai giao đôi mắt hiếm khi dịu xuống: “Đừng như nữa Chuyện bác sĩ đúng là của ”
Hai kiếp … đây là lần đầu tiên Kỷ Cảnh Hoài chịu nhượng bộ
Nếu là kiếp lẽ cô đã mềm lòng ngay lúc
giờ đây cô chỉ lắc đầu: “Em làm ầm lên Chỉ là đột nhiên hiểu một cuộc hôn nhân tình yêu thì sớm muộn gì cũng bế tắc Thà kết thúc sớm đỡ lãng phí thời gian của cả hai”
Sắc mặt Kỷ Cảnh Hoài chợt lạnh sự giận dữ hiện rõ trong đôi mắt sâu thẳm: “Cô tưởng hôn nhân trong quân đội là trò đùa Nói ly hôn là ly hôn”
“Em chỉ là…”
Tô Vãn Từ mở miệng nhưng đã còn kiên nhẫn gạt tay cô bỏ thẳng
“Rầm”
Tiếng cửa phòng ngủ vang lên giữa màn đêm yên ắng đặc biệt chói tai
Môi Tô Vãn Từ run nhẹ hồi lâu mới hít sâu một đè nén cơn choáng trong ngực
Cô đã quyết
Sáng hôm cô đơn lên chính ủy xin xét duyệt ly hôn theo thủ tục cưỡng chế Dù Kỷ Cảnh Hoài chịu ký chỉ cần đơn phê duyệt cũng cần hỏi ý
Ổn định tâm trạng Tô Vãn Từ thu dọn vài bộ quần áo về bệnh viện để chăm sóc Gia Hào
…
Mấy ngày đó cô và Kỷ Cảnh Hoài gặp lần nào
Cô chờ quyết định ly hôn liên hệ với bệnh viện tuyến ở thủ đô tính đưa em trai điều trị
Chiều hôm đó Tô Vãn Từ đang định đến tìm viện trưởng hỏi chuyện điều chuyển công tác thì đến cửa đã thấy giọng viện trưởng đang gọi điện cho bác sĩ Lý Việt:
“Yên tâm bác sĩ Lý hỗ trợ biên giới là trách nhiệm của y bác sĩ quân dân Tôi đã làm tờ trình lên cấp sẽ sớm cử bác sĩ đến giúp ”
Tô Vãn Từ khựng bước
Thì bác sĩ Lý đã đến biên giới
Ánh mắt cô lập tức sáng lên — đây chính là cơ hội trời cho
Nếu cô thể đuổi theo đến biên giới trực tiếp mời bác sĩ Lý về chữa trị cho em trai thì Gia Hào sẽ chịu đau đớn thêm nữa
Quá phấn khích cô quên cả gõ cửa xông thẳng phòng: “Viện trưởng Tôi đăng ký tham gia hỗ trợ biên giới”
Viện trưởng sững lập tức gác máy Suy nghĩ một chút sắc mặt ông nghiêm : “Vãn Từ nếu là bác sĩ khác câu sẽ vô cùng ủng hộ khuyến khích em ”
Ông dậy bước đến mặt cô giọng đầy lo lắng: “Em là học trò giỏi nhất của tin năng lực của em nếu em Gia Hào làm ”
Tô Vãn Từ kiên định: “Thầy em biết thầy lo cho em thật em mục đích cá nhân — em tìm gặp bác sĩ Lý nhờ ông chữa khỏi chân cho Gia Hào”
“Em đã tìm hiểu những bệnh nhân đau dây thần kinh chấn thương mà ông từng chữa đều đã khỏi ”
Nói đến đây ánh mắt cô bừng lên hy vọng: “Đợi em trở về em sẽ thể tận mắt thấy Gia Hào hồi phục chăm sóc em hơn”
Viện trưởng trầm ngâm lâu cuối cùng thở dài: “Được Dù thời gian hỗ trợ cũng dài Gia Hào cứ để chăm giúp em”
“Cảm ơn viện trưởng”
Ký tên lên danh sách đăng ký hỗ trợ biên giới Tô Vãn Từ hít sâu một ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết
Đợi cô mời bác sĩ Lý về đợi giấy ly hôn duyệt xong đợi Gia Hào phẫu thuật thành công… cô sẽ mua cho em một chân giả để em bao giờ chống nạng nữa
Nghĩ đến đây cuối cùng cô cũng cảm nhận chút ánh sáng từ cơ hội sống lần
6 giờ tối
Tô Vãn Từ về nhà thu dọn giấy tờ chuẩn biên giới nhưng phát hiện cửa nhà khép hờ
Cô ngạc nhiên — giờ Kỷ Cảnh Hoài vẫn đang huấn luyện
Mang theo nghi ngờ cô khẽ đẩy cửa: “Kỷ Cảnh Hoài”
Lời cất lên cả cô lập tức cứng đờ —
Giang Tuyết Như đang bước quần áo xộc xệch mặt đỏ bừng vì nóng
8
Tô Vãn Từ chỉ cảm thấy bên tai như tiếng sấm nổ tung khiến đầu óc trống rỗng
Giang Tuyết Như nở một nụ đầy ẩn ý với cô còn cố làm vẻ đáng yêu đưa tay hiệu “suỵt”:
“Cảnh Hoài ngủ chị đừng đánh thức nhé”
Nói xong cô ngang nhiên bước qua Tô Vãn Từ rời khỏi nhà
Ánh mắt Tô Vãn Từ lập tức tối sầm cô hít sâu một đẩy cửa bước
Cánh cửa phòng ngủ mở cô đã thấy Kỷ Cảnh Hoài đang chiếc giường bừa bộn
Mặt đỏ bừng vì say chiếc sơ mi mở tung để lộ lồng ngực rắn chắc trong khí phảng phất mùi rượu nồng nặc lẫn với hương hoa nhài xa lạ khiến cô thấy buồn nôn
lúc đó Kỷ Cảnh Hoài mở mắt ánh lập tức bắt ánh mắt của cô
Anh xoa nhẹ thái dương gượng dậy Tô Vãn Từ siết chặt nắm tay:
“Anh đã chờ nổi mà ở bên Giang Tuyết Như tại còn chịu ly hôn Còn đưa cô về sống trong nhà ”
Cô sống đến hai kiếp từng làm điều gì với Kỷ Cảnh Hoài
Cứ mập mờ giữ cô như … rốt cuộc gì
Mắt Kỷ Cảnh Hoài đỏ ngầu vì men rượu bỗng trở nên u ám lạnh giọng:
“Cô ly hôn thành liền vu vạ cho ”
Lần Tô Vãn Từ cũng chẳng còn nhẫn nhịn lập tức phản bác:
“Anh tự hỏi cả khu nhà đều bàn tán với Giang Tuyết Như như vợ chồng thật sự Cần gì đặt điều nữa”
Không khí trong phòng lập tức lạnh xuống mấy độ
Tô Vãn Từ nhịn giận lấy giấy tờ và hành lý Vừa kéo khoá xong định đã va lồng ngực rắn chắc mặt
Kỷ Cảnh Hoài biết đã lưng cô từ lúc nào tay như kìm sắt túm lấy cổ tay cô ánh mắt ánh lên lửa giận:
“Cô định ”
“Cô dám tự ý gửi đơn ly hôn cưỡng chế lên chính ủy Rốt cuộc cô đang giở trò gì”
Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao cô chẳng khác nào đang xét hỏi một tội phạm
Tô Vãn Từ chỉ thấy lạnh đến tận xương
“Em đã em làm ầm lên gì cả”
Cô đôi co thêm dứt khoát rút tay : “Em biên giới hỗ trợ xuất phát ngay Anh cũng là quân nhân chắc hiểu rõ tính chất khẩn cấp của nhiệm vụ”
Lời dứt ánh men rượu trong mắt như tan biến sạch ngẩn một lúc thả tay
Tô Vãn Từ thêm gì nữa xách ba lô rời
Nhìn theo bóng lưng dứt khoát Kỷ Cảnh Hoài đột nhiên cảm thấy… thể hiểu nổi cô nữa
Trong ký ức của Tô Vãn Từ luôn là cô gái nhỏ dịu dàng trầm lặng sống quy củ chẳng bao giờ cãi lời
Chưa từng lúc nào… sắc bén và kiên quyết như bây giờ
Anh nhíu mày càng lúc càng chặt trong lòng ngổn ngang khó tả
…
Khi Tô Vãn Từ bệnh viện thì trời đã tối
Cô lặng lẽ bước phòng bệnh Tô Gia Hào đang ngủ say Cô cúi xuống nhẹ nhàng vuốt má khẽ thì thầm:
“Chờ chị đưa bác sĩ Lý về chữa khỏi chân cho em đó… chị sẽ rời xa em nữa Chị sẽ ở bên em để em lớn lên bình an vô sự”
Tỉ mỉ đắp chăn cho em trai cô mới miễn cưỡng thu ánh mắt bịn rịn xoay rời khỏi phòng
“Bác sĩ Tô Còn thiếu cô nữa đấy nhanh lên xe nào”
Đồng nghiệp xe tải quân đội vẫy tay gọi cô
Tô Vãn Từ lên tiếng đáp mang theo hộp y tế chạy nhanh đến với tay bám thành xe cao ngang vai định trèo lên
do mấy ngày liền mệt mỏi cộng thêm cả đêm qua ngủ một cơn chóng mặt ập đến khiến mắt cô tối sầm cả chao đảo ngã ngửa
“Cẩn thận”
Tiếng đồng nghiệp hét lên thất thanh
lúc ngàn cân treo sợi tóc một bóng cao lớn lao tới kịp thời đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của Tô Vãn Từ
Cô định hồn ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt sâu thăm thẳm quen thuộc—
Là Kỷ Cảnh Hoài
9
Tô Vãn Từ vững ánh mắt vẫn còn ngỡ ngàng
Cô ngờ Kỷ Cảnh Hoài đến
Trong ánh sáng lờ mờ của đèn đường và ánh trăng gương mặt lạnh lùng của cũng trở nên dịu đôi chút
Khi nhẹ nhàng đặt xuống cô mới chợt nhớ cảm ơn: “Cảm ơn…”
Chưa kịp xong giọng nghiêm khắc của đã cắt ngang:
“Với tình trạng của em còn đòi biên giới cứu ”
Kỷ Cảnh Hoài đã tỉnh rượu nét mặt trở về vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày
Tô Vãn Từ lập tức sầm mặt đẩy tay : “Kỷ đoàn trưởng cứ yên tâm yếu ớt như tưởng”
“Chuyện lần chỉ là hiểu lầm trong suốt quá trình công tác từng mắc sai sót gì Tôi cũng giống đạo đức nghề nghiệp và trách nhiệm của riêng ”
Kỷ Cảnh Hoài khẽ nhíu mày yết hầu lăn lên lăn xuống: “Anh ý đó…”
lúc loa phát thanh vang lên
Trên xe mấy đồng nghiệp đùa trêu chọc: “Hai vợ chồng đừng bịn rịn nữa Chúng chỉ hơn chục ngày thôi sinh ly tử biệt Về gặp cũng muộn”
Tô Vãn Từ cụp mắt đáp
Vì khi về… họ sẽ còn là vợ chồng nữa
Cô siết chặt quai hộp y tế đang định trèo lên xe thì giọng Kỷ Cảnh Hoài bỗng vang lên phía :
“Chờ em về… chúng chuyện rõ ràng”
Bước chân Tô Vãn Từ khựng cuối cùng vẫn đầu
Đôi mắt đen láy của đàn ông ánh lên thứ cảm xúc mà cô chẳng thể hiểu nổi
nghĩ … cô bao giờ thật sự hiểu Kỷ Cảnh Hoài
“…Được”
Nói xong cô xoay trèo lên xe hề ngoảnh đầu lần nào nữa
…
Nửa tháng tại biên giới
Trong căn lều dã chiến Tô Vãn Từ thành một ca phẫu thuật cho thương binh mệt mỏi phịch xuống ghế
Nhìn chồng hồ sơ và thuốc men bàn cô xoa trán bật tự giễu
là xui xẻo thật
Không ngờ biên giới yên hai mươi năm nay bùng nổ xung đột Cả đội y tế đều kẹt trong doanh trại
Tô Vãn Từ lấy trong túi bức ảnh duy nhất của Tô Gia Hào — cô đang ôm bé trong lòng Ánh mắt cô tràn ngập lo lắng và nỗi nhớ
Lúc cô kịp báo cho em trai giờ đã nửa tháng trôi qua chắc thằng bé sốt ruột phát điên …
“Bác sĩ Tô”
Bác sĩ Lý Việt bước ánh mắt dừng nơi bức ảnh tay cô: “Đây là em trai cô ”
Tô Vãn Từ gật đầu mắt thoáng buồn: “Nó mới mười hai tuổi ngoan ngoãn hiểu chuyện em thật sự đành lòng nó bệnh tật hành hạ cả đời…”
Lý bác sĩ vỗ nhẹ vai cô mỉm : “Yên tâm Chỉ cần còn sống về nhất định sẽ chữa khỏi cho em trai cô”
Lời dứt một tiếng súng đột ngột vang lên xé toang khí tĩnh lặng trong doanh trại Tiếp theo đó là hàng loạt tiếng nổ dữ dội
Cả hai lập tức căng vội lao ngoài
Khói thuốc súng lan khắp nơi bốn phía là tiếng súng và tiếng la hét khiêu khích của địch
Để tránh thương vong đại đội trưởng lập tức hạ lệnh sơ tán bộ thương binh
“Mau Chuyển thương binh”
Tô Vãn Từ hét lớn lệnh
Cô cũng từng sợ sẽ chết ở nơi bỏ Tô Gia Hào một lúc lý trí và trách nhiệm đã lấn át nỗi sợ
Những chiếc xe cứu thương lần lượt rời Tô Vãn Từ và bác sĩ Lý Việt cùng đưa thương cuối cùng lên chiếc xe cuối cùng — nhưng trong xe… chỉ còn một chỗ trống
Chưa kịp nghĩ nhiều tay cô đã đẩy mạnh bác sĩ Lý lên xe
“Bác sĩ Tô”
Lý Việt hoảng hốt: “Cô…”
“Bác sĩ Lý xin … nhất định chữa khỏi cho em trai ”
Đôi mắt đỏ hoe của Tô Vãn Từ chứa đựng tất cả hy vọng suốt hai kiếp Giọng cô run rẩy nhưng kiên định
“Rầm”
Cánh cửa xe đóng sầm cô hét lớn: “Lái xe ”
Nhìn theo chiếc xe khuất dần làn khói Tô Vãn Từ lập tức lao về phía chiến tuyến để hỗ trợ
đúng khoảnh khắc —
Một viên đạn lạc xé gió lao đến xuyên thẳng qua ngực cô
chương 5 không đọc được 🙁
Tình cảm đến muộn còn không bằng cỏ rác😃