Trọng Sinh Để Giúp 'Tiểu Tam' Sinh Sản Theo Lô - Chương 1
1.
“Lâm Tịch, ngày đầu tiên sau khi kết hôn phải dâng trà cho mẹ kế là quy củ nhà họ Lục! Cô không cha không mẹ không được dạy dỗ thì thôi, mẹ kế tốt bụng dạy bảo cô, ai cho phép cô cãi lại bà ấy?!”
“Có tin tôi ly hôn với cô ngay bây giờ không?!”
Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy gương mặt u ám của Lục Hành. Trong cơn mơ màng, tôi nhớ ra — hôm nay chính là ngày tôi gả vào nhà họ Lục.
Sau hôn lễ hôm qua, Lục Hành biến mất tăm, để lại một đống việc vặt nhét hết cho tôi. Tôi bận bịu đến tận 2 giờ sáng mới xong. Ai ngờ 4 giờ sáng, Nhâm Trăn Trăn đã xách một ấm trà lên lầu, bảo tôi quỳ xuống dâng trà cho cô ta.
Buồn cười, nước Trung Hoa mới cũng lập quốc rồi, còn ai diễn cái vở phong kiến đó nữa chứ? Tôi chẳng thèm đếm xỉa, xoay người tiếp tục ngủ.
Chưa đầy mười phút sau, Lục Hành người cả đêm mất tích, đột nhiên xuất hiện bên giường, lôi xềnh xệch tôi dậy, ép tôi quỳ trước mặt mẹ kế hắn dập đầu xin lỗi.
Kiếp trước, tôi thật lòng yêu Lục Hành. Nhìn thấy hắn không vui, tôi cắn răng nhận lấy chén trà, cung kính quỳ dưới đất dâng lên cho Nhâm Trăn Trăn.
Nhưng cô ta vẫn không vừa lòng, cuối cùng Lục Hành phải lấy sợi dây chuyền phỉ thúy trị giá hàng chục triệu trong của hồi môn của tôi để bù đắp, cô ta mới miễn cưỡng vui vẻ lại.
Sợi dây chuyền ấy là vật mẹ ruột để lại cho tôi trước khi mất. Sau chuyện đó, tôi đã khóc rất lâu, còn bị Nhâm Trăn Trăn châm chọc là nhỏ mọn.
Đời này, khi cô ta vừa khóc lóc nức nở, vừa tội nghiệp nắm lấy tay áo Lục Hành nói:
“A Hành, đừng ép cô Lâm nữa, có lẽ cô ấy cảm thấy em không xứng…”
Chưa dứt lời, tôi đã tiện tay nhấc luôn ấm trà trên khay, dốc hết lên đầu cô ta.
“Cô cũng biết mình không xứng à? Đã thế còn dám ở đây lải nhải.”
Vì muốn dằn mặt tôi, ấm trà này rõ ràng không hề nguội, bây giờ toàn bộ đều đổ hết lên đầu Nhâm Trăn Trăn.
Cô ta hét lên như một con gà bị chọc tiết, gào thảm thiết không ngừng.
Lục Hành mắt đỏ rực, phát điên lao tới ôm chầm lấy cô ta.
“Lâm Tịch, cô điên rồi à?!”
Tôi cầm ấm trà, thong dong cười nhạt: “Sao thế? Trà chẳng phải tôi đã dâng rồi à? Nếu mẹ kế và Lục tổng cảm thấy chưa đủ, tôi bảo người pha thêm một ấm nữa.”
Bộ váy lộ ngực nhỏ xíu mà Nhâm Trăn Trăn mặc ướt đẫm, dính đầy lá trà và nước trà vàng khè, trông vô cùng thảm hại. Lần này thì đúng là khóc thật rồi.
Cô ta đau quá bật ra một tiếng, Lục Hành cuống cuồng bế cô ta rời đi, không thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi tặc lưỡi, tiện tay ném ấm trà sang bên, quay người về phòng ngủ tiếp.
2
Mấy ngày sau đó, Lục Hành bận rộn ở bệnh viện chăm sóc Nhâm Trăn Trăn, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hắn qua bài đăng trên vòng bạn bè của cô ta.
【Cháo A Hành đích thân nấu.】
【Nửa đêm em nói thèm ăn một câu, anh ấy liền chạy nửa thành phố, kéo chủ quán dậy nấu cho em bát miến.】
【Lão Lục để lại cho em vô số di sản, nhưng đến giờ phút này em mới nhận ra, thứ quý giá nhất mà ông ấy để lại cho em chính là anh, mối quan hệ độc nhất vô nhị giữa chúng ta.】
Tôi lướt từng dòng, không nhịn được khẽ tặc lưỡi.
Đàn ông mà. Nhớ năm xưa bụng tôi đau, bảo hắn đun cho ly nước nóng thôi mà hắn cũng chê phiền, đến lượt Nhâm Trăn Trăn thì lại học được cách nấu cháo.
Tính ra năm Lục Hành bắt đầu biến thành tên trăng hoa chính là năm Nhâm Trăn Trăn gả cho ba hắn, trở thành “mẹ kế” của hắn.
Mấy năm nay hắn thay bạn gái như thay áo, nhưng gương mặt mỗi người đều có đôi phần giống Nhâm Trăn Trăn.
Tôi không nhịn được nhìn vào gương. Mặt mũi tôi không giống cô ta, nhưng mái tóc dài đen nhánh và vẻ dịu dàng này… ừm, cũng có hơi hơi giống thật.
Tôi bực mình chửi một tiếng, nửa đêm kéo đi làm một quả đầu nổ bảy sắc cầu vồng.
Sáng hôm sau, Lục Hành vừa về đến nhà đã thấy tôi vắt chân chữ ngũ ngồi trên sofa, đeo khuyên tai đầu lâu, váy siêu ngắn, trang điểm kiểu hot girl, đầu tóc bảy màu như pháo bông.
Hắn nhìn tôi như thấy ma, chết trân tại chỗ một lúc lâu mới dám mở miệng:
“Cô… cô là Lâm Tịch?”
Tôi uốn éo người sát lại gần, rít ra giọng điệu ngọt như rót mật:
“Chồng yêu, là em đây mà~”
Hắn hoảng loạn lùi về sau một bước.
“Cô làm gì mà biến thành cái dạng quỷ quái thế này?”
Tôi nhào tới, cố tình dụi sát vào hắn:
“Chồng không thích à?”
Hắn cố kìm chân lại, nghiêm mặt quát lên:
“Đi làm lại ngay cho tôi! Cái kiểu lố lăng này là sao?!”
Nói thật, tôi khá hài lòng.
Nhà họ Lục quyền cao thế lớn, còn ba mẹ tôi ngoài tiền ra thì chẳng để lại cho tôi thứ gì. Trước mặt Lục Hành, tôi chẳng khác gì một con kiến nhỏ, muốn bóp nát lúc nào cũng được.
Kiếp trước, hắn không hề do dự mà lấy tử cung của tôi thay cho Nhâm Trăn Trăn, vì hắn biết sau lưng tôi chẳng có ai.
Tôi đúng là không đấu lại được nhà họ Lục, nhưng khiến hắn ghê tởm một chút cũng là tốt rồi.
Tôi bật cười toe toét, môi thoa son tím mận dán sát vào cổ hắn:
“Không chịu đâu~ Chồng à, em thích thế này. Chẳng phải anh từng nói, em biến thành thế nào anh cũng thích hết sao?”
Ánh mắt hắn liếc xuống bụng tôi, dường như chợt nhớ ra gì đó, miễn cưỡng đè nén cơn giận.
“Được rồi, Tịch Tịch, đừng giận nữa. Em là vợ anh, em như này đi ra ngoài sẽ khiến người ta cười chê đấy.”
Tôi liếc hắn bằng đôi mắt tô kẻ đen sì rồi nháy mắt một cái:
“Ai dám cười vợ cưng của Lục tổng, chắc là không muốn sống nữa rồi~?”
Có vẻ Lục Hành đã không nhịn nổi nữa, hắn tự tay lôi tôi đến tiệm làm tóc, bắt người ta sửa lại kiểu tóc cho tôi.
Cuối cùng mới vừa lòng, xoa nhẹ mái tóc đen mềm của tôi:
“Hôm đó em dội trà lên người Trăn Trăn, cô ấy khóc mấy ngày liền. Nhưng Trăn Trăn vốn là người tốt, em chỉ cần theo anh đến bệnh viện xin lỗi cô ấy một câu là được.”
Tôi lắc đầu:
“Tôi có làm sai gì đâu, tại sao phải xin lỗi cô ta?”
Hắn cau mày lắc đầu, giọng đầy thất vọng:
“Lâm Tịch, sao cô lại thành ra thế này?”
Nói xong, hắn túm lấy tay tôi như thể tôi vừa phạm tội tày trời, lôi tuột tôi lên xe, ép tôi đến bệnh viện xin lỗi Nhâm Trăn Trăn.
Trong phòng bệnh, vừa thấy tôi, Nhâm Trăn Trăn đã rưng rưng nước mắt.
“Cô Lâm, tôi không trách cô đâu… á, đau quá…”
Vừa nói vừa đỏ hoe mắt, khiến Lục Hành lập tức trừng mắt nhìn tôi.
“Lâm Tịch! Xin lỗi ngay!”
Tôi chăm chú đánh giá Nhâm Trăn Trăn. Có lẽ mấy hôm nay nằm viện ăn uống tốt quá, trông cô ta mập lên thấy rõ.
Ánh mắt tôi dừng lại trên bụng cô ta, rồi lại quay sang nhìn Lục Hành.
Ánh mắt hắn u ám, bước nhanh đến túm lấy tay tôi, ép tôi quỳ xuống đất.
Tôi bấm mạnh vào đùi mình, rồi hét toáng lên một tiếng:
“Chồng à, không phải em không muốn xin lỗi mẹ kế, chỉ là bác sĩ bảo phụ nữ mang thai không nên xúc động quá… Em có thai rồi.”
Tay Lục Hành siết lấy tôi hơi khựng lại, gần như theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Nhâm Trăn Trăn đang mắt đỏ hoe.
Còn tôi vẫn làm như không hay biết gì, dịu dàng nhìn chằm chằm bụng cô ta, mỉm cười nói:
“Nhìn bụng mẹ kế cũng to ghê, chồng à, mẹ kế nhập viện rồi có làm kiểm tra tổng thể chưa? Biết đâu lại là con của ba để lại thì sao?”
“Câm miệng!!!”
Nhâm Trăn Trăn gào lên như phát điên.
Ai trong giới thượng lưu Hải Thành chẳng biết cô ta bẩm sinh không thể sinh con, câu nói của tôi chẳng khác nào một mũi tên xuyên tim — mà lại là xuyên hai lần.
Cô ta điên cuồng ném tất cả đồ đạc trong tầm tay về phía tôi — từ lọ hoa, bình nước, hộp cơm, điều khiển TV…
Lục Hành ôm chặt lấy cô ta, mắt đỏ hoe dỗ dành, trong khi ánh nhìn sắc lạnh của hắn lại rơi lên bụng tôi.
Còn tôi thì vẫn mỉm cười ngọt ngào như thiên thần.
3
Tôi biết, sau cú “kích thích” sớm của tôi, Lục Hành bắt đầu nhắm vào tử cung của tôi sớm hơn dự định.
Nhưng hắn đâu ngờ, mấy hôm trước tôi đã sớm liên hệ với một viện nghiên cứu ở nước A. Lần này, cứ việc đổi đi, tôi nhất định sẽ “đáp ứng vượt chỉ tiêu” giấc mộng làm cha mẹ của bọn họ.
Tôi xoa xoa vết sưng đỏ trên trán do Nhâm Trăn Trăn đánh, vừa nghêu ngao hát vừa thong thả bước ra khỏi phòng bệnh.
Chẳng bao lâu sau, Nhâm Trăn Trăn được xuất viện. Về đến nhà họ Lục, ánh mắt cô ta lúc nào cũng rình rập rơi lên bụng tôi, âm u như muốn khoét lỗ.
Không rõ là do Lục Hành căn dặn, hay lần trước tôi nổi điên khiến cô ta khiếp sợ, mà mấy hôm nay cô ta không còn tới gây chuyện nữa.
Phải biết kiếp trước, cô ta không thiếu thủ đoạn ra vẻ làm “mẹ chồng”, hành tôi lên bờ xuống ruộng: giữa trưa nắng bắt tôi quỳ gối kỳ sạch từng viên đá cuội ngoài sân, hoặc bắt tôi dùng móng tay cạo vảy cá nấu canh cho cô ta.
Kiếp trước tôi ngu thật, vì cô ta là mẹ kế của Lục Hành nên tôi cắn răng nhịn đủ trò tra tấn.
Nhưng kiếp này, nếu cô ta điên, thì tôi nhất định sẽ còn điên hơn.
Chúng tôi “hòa thuận giả tạo” được vài hôm, tôi bắt đầu hơi lơi lỏng cảnh giác. Nào ngờ đúng hôm tôi bước ra khỏi nhà thì bị người ta nhét vào bao tải rồi bắt cóc.
Bọn bắt cóc kéo tôi đến một phòng khám ngầm, thái độ lạnh tanh.
Kiếp trước, Nhâm Trăn Trăn không hề xuất hiện lúc này. Nhưng đời này, cô ta lại chủ động lộ mặt, tạt nguyên chậu nước đá lên người tôi.
Lạnh buốt khiến tôi rùng mình tỉnh táo, tiếp theo là cái bạt tai giáng xuống kèm theo mũi giày cao gót của cô ta dẫm mạnh vào bụng tôi.
“Có thai thì sao? A Hành chỉ cho phép tôi sinh con cho anh ấy. Còn đứa con của cô, chỉ đáng biến thành một vũng máu!”
“Cô còn chưa biết à? A Hành đã liên hệ bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài rồi. Bọn họ sẽ mổ sống lấy tử cung của cô để cấy cho tôi. Đến lúc đó, tôi và anh ấy sẽ sinh một đám con, còn cô — chỉ việc chờ chết thôi.”
Cô ta còn chưa biết, viện mà Lục Hành liên hệ đời này chính là nơi tôi đã mua chuộc trước.
Tôi cố nhịn cười đến mức cơ mặt giật giật, làm bộ sợ hãi và tuyệt vọng như một người vợ bị ruồng bỏ.
“Không… tôi không tin! Đây không thể nào là ý của A Hành! Anh ấy từng nói anh ấy yêu tôi nhất, sao có thể hại con tôi chứ? Tôi muốn gặp anh ấy!”
Nhâm Trăn Trăn càng thêm đắc ý, ngẩng cằm đầy kiêu hãnh.
“A Hành đâu có yêu cô. Người anh ấy yêu là tôi. Còn cô? Cô chỉ là kẻ thay thế cho tôi mà thôi!”
Tôi vờ như bị đả kích nặng nề, vừa quằn quại bò trên nền đất vừa bất ngờ lao tới vật ngửa cô ta xuống, vừa túm tóc cô ta vừa gào thảm thiết.
Tóc Nhâm Trăn Trăn bị tôi giật từng mảng, tiếng hét của cô ta vang rền cả căn phòng.
Nhưng đám người canh cửa ngoài kia tưởng rằng đó là âm thanh cô ta hành hạ tôi phát ra, nên chẳng ai buồn bước vào can ngăn.
Mãi đến khi Lục Hành thấy có gì không ổn rồi đẩy cửa bước vào, tôi mới bị hắn chặn lại.
Ánh mắt hắn u ám đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Lập tức kéo cô ta đi phẫu thuật!”
Tôi còn đang nắm chặt một mớ tóc của Nhâm Trăn Trăn trong tay, nghe vậy liền nhào tới, ôm lấy chân hắn, gào khóc cầu xin.
Gương mặt Lục Hành hiện lên vẻ lãnh khốc, lạnh lùng ra lệnh cho người ta lôi tôi đi.