Trọng Sinh Báo Thù - Chương 2
6
Thành nam, đèn hoa rực rỡ.
Ta đang ngắm một chiếc đèn lồng hình con thỏ.
Cố Thì Dục vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ta không biết mình đã làm sai điều gì, mà khiến nàng ghét bỏ đến vậy.
“Chẳng lẽ”
Cố Thì Dục nhìn chằm chằm ta.
“Có ai nói xấu ta trước mặt công chúa? Hay là công chúa đã mơ thấy giấc mơ không tốt?”
“Tất nhiên là không.” Ta cười tươi: “Là vì ta đã thay lòng đổi dạ.”
Nói xong, hắn nắm lấy tay ta.
Ta lặng lẽ rút tay về, ngẩng đầu cười:
“Ta đã có hôn ước, mong tiểu tướng quân tự trọng.”
“Trường Lạc!” hắn sốt ruột: “Nàng thật sự thích Bùi Hạc sao?”
Hắn lạnh lùng nói: “Người đó thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình nhất.
“Hắn nắm giữ Đại lý tự nhiều năm, nghiêm hình trọng pháp, oan án vô số!
“Tại sao… nàng lại chọn hắn?”
Ta cười lạnh trong lòng.
Nói về sự tàn nhẫn, trên đời này có ai tàn nhẫn hơn Cố Thì Dục ngươi.
“Cố Thì Dục, ngươi không hiểu gì về hắn cả!”
Ta nở nụ cười ngây thơ.
“Hôm đó ta đi ngang qua Đại Tương Quốc tự, thấy hắn đứng dưới gốc cây bồ đề cầu nguyện.
“Phong thái phi phàm, phảng phất như tiên nhân.”
“Là lúc nào?”
Ta khổ sở nhớ lại: “Không nhớ rõ, hình như là mấy năm ngươi đi chinh chiến.”
Cố Thì Dục ngây người nhìn ta: “Cho nên nàng liền thích hắn?”
“Đúng vậy.” Ta cười gật đầu.
“Giờ ta sắp gả cho hắn rồi.
“Cố Thì Dục, chúng ta là hảo hữu nhiều năm như vậy, sao ngươi không chúc mừng ta một câu?”
Cố Thì Dục nắm chặt tay.
Trong lòng bàn tay mơ hồ thấy máu.
“Trường Lạc.”
Hắn đột nhiên khẽ gọi một tiếng.
Ánh sáng rực rỡ của đèn hoa phản chiếu trong mắt hắn, ẩn ẩn ngấn lệ.
Giống như thực sự đau lòng.
Hắn cứng rắn ôm lấy ta, giọng nói run rẩy.
“Nàng không thể như vậy. Nàng không thể…”
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng.
“Thần Bùi Hạc, bái kiến điện hạ.”
7
Cố Thì Dục cứng người.
Ta nhân cơ hội chui ra khỏi vòng tay hắn, cười tươi nhìn người đến.
“Thật khéo, Bùi đại nhân.”
Ánh mắt Bùi Hạc dừng lại trên người Cố Thì Dục một thoáng, nhẹ gật đầu.
“Rất khéo.”
Sau đó hắn đứng giữa ta và Cố Thì Dục, không nhúc nhích.
Có vẻ như có lời muốn nói với ta.
Ta tâm niệm khẽ động, quay lại hướng Cố Thì Dục cười nói:
“A, suýt quên mất.
“Mạn Thư tối nay ra ngoài bị gió nên phát sốt, ta cho nàng ấy về trước rồi.”
Thấy Cố Thì Dục vội vã rời đi, ta cong khoé môi.
Tình cảm sâu đậm gì chứ.
Toàn là giả dối.
“Điện hạ, thất lễ.”
Chỉ nghe một tiếng nhẹ nhàng.
Ngay sau đó, vai ta nặng trĩu.
Ta ngạc nhiên quay đầu, chiếc áo choàng trắng như tuyết của Bùi Hạc đã khoác lên vai ta.
Hắn rũ mắt, xương ngón tay rõ ràng, đang buộc dây cho ta.
Ta mím môi:”Đa tạ.”
Bùi Hạc chỉ lắc đầu: “Là chuyện nên làm, điện hạ không cần khách khí.”
Ta sau khi hiểu ra thì có chút áy náy.
“Bùi Hạc, xin lỗi.” Ta nhỏ giọng nói: “Hôm đó ở điện Kim Loan, là ta hồ ngôn loạn ngữ, mạo phạm chàng.
Bùi Hạc khẽ lẩm bẩm một câu:”Hồ ngôn loạn ngữ?”
“Ừm…” Ta thành khẩn nói: “Nhất thời xúc động.”
Bùi Hạc không nói gì nữa.
Ta cảm thấy sắc mặt hắn có chút lạnh, do dự mở miệng.
“Ngươi lạnh không?
“Hay là chiếc áo choàng này, ngươi mặc trước đi”
“Không cần.” Bùi Hạc đột nhiên hít một hơi thật sâu, chặn tay ta lại.
“Thần nhớ ra Đại lý tự còn chút việc, thần cáo lui.”
Ta nhìn bóng lưng hắn rời đi, đầu óc mù mịt.
Đại lý tự bận rộn vậy sao?
8
Dạo này Mạn Thư rất kỳ lạ.
Luôn luôn lải nhải bên tai ta về những điều tốt đẹp của Cố Thì Dục.
Lại còn lén lút, hành tung bất định.
Có lẽ chỉ có nàng ta là cảm thấy mình giấu rất kỹ.
Hôm nay, sau khi ta từ chối lời mời của Cố Thì Dục, Mạn Thư lại mất hút.
Ta lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bóng ám vệ ẩn trên xà nhà.
Đây là mấy hôm trước, ta nũng nịu xin hoàng huynh.
Hắn ẩn mình rất kỹ.
Cả phủ công chúa ngoài ta ra, không ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
“Thập thất.” Ta khẽ gọi: “Chúng ta đi theo, xem nàng ta định làm gì.”
Mạn Thư rất cảnh giác.
Nàng ta thay một bộ quần áo của tiểu tư, lẻn ra khỏi cửa phụ của phủ công chúa.
Đi qua bảy tám con hẻm, cuối cùng rẽ vào một nơi.
Ta nhìn tấm biển được dát vàng khảm ngọc, hồi lâu không nói nên lời.
“Xuân Phong Lâu.”
Bề ngoài là tửu lâu, thực chất là thanh lâu lớn nhất kinh thành.
Mạn Thư thành thạo gọi một cô nương, ngang nhiên ôm người vào phòng.
Không lâu sau.
Cố Thì Dục cải trang cũng lén lút đi vào.
“Thập thất.” Ta lặng lẽ ngước mắt: “Họ định làm chuyện xấu.”
“Chúng ta núp ở cửa, có thể nghe thấy không?”
Thập thất ngưng trọng lắc đầu.
9
Thập thất nhanh chóng đánh ngất hai thị nữ đi vào hầu hạ.
Thay y phục, bưng khay hoa quả vào.
“Đặt xuống đi.”
Trong phòng khói thuốc lượn lờ, cô nương thanh lâu ngồi ở ngoài gảy đàn.
Cách một lớp lụa mỏng, trên giường ở phòng trong, hai bóng người đang quấn lấy nhau.
” A Dục ca ca ”
Giọng nói như chim oanh hót, xương cốt mềm nhũn, hồn xiêu phách lạc.
“Huynh đừng quên đại kế của chúng ta nhé.”
Ta dựng tai lên, lại nghe Mạn Thư nhẹ giọng nói.
“Huynh không phải cưới nàng, huynh cưới thân phận, địa vị và quyền thế của nàng!
“Đương kim Hoàng đế chỉ có một muội muội này, cưới nàng, chúng ta lại gần hơn một bước với việc phục quốc.
“Ta biết huynh thích ta, không nỡ ta, chỉ là đây là biện pháp tốt nhất.
” A Dục ca ca, chúng ta mới là người một nhà.”
Ta ngơ ngác lắng nghe.
Tiếng đàn say đắm lòng người.
Trong đầu hỗn loạn một mảnh.
Ta muốn phục quốc.
Ta phải vì đại kế mà suy nghĩ.
Chúng ta là người một nhà.
Ta thích huynh, không nỡ lòng với huynh…
Bỗng nhiên, Thập thất đưa tay điểm vào mi tâm ta.
Như một giọt nước rơi vào linh đài.
Ta mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thập thất.
Ta nhìn rõ khẩu hình của hắn.
“Nơi này không ổn.”
Ta mím môi, cúi đầu, định rút lui.
Trong phòng, lại truyền đến giọng nói lười biếng của Mạn Thư.
“Người bưng khay hoa quả kia vào hầu hạ.”
10
Ta và Thập thất nhìn nhau.
Lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô nương gảy đàn kia lật cổ tay, hạ xuống một nốt cuối cùng.
Ta rõ ràng nhìn thấy trong tay áo nàng lóe lên hàn quang.
Giống như đao kiếm.
“Sao động tác chậm thế này?” Mạn Thư không vui: “Còn không mau lên?”
Thập thất nắm chặt cổ tay ta.
Ngay sau đó, mấy thị nữ ngồi hầu trong phòng lần lượt rút kiếm.
“Bắt hết lại!”
Ánh đao kiếm lóe lên, làm mắt ta đau nhói.
Thập thất vừa đối phó với mọi người, vừa bảo vệ ta lui về phía cửa.
“Điện hạ, nhắm mắt lại.”
Hắn che mắt ta lại.
Trước mắt tối đen như mực, luồng khí gấp gáp gào thét bên tai.
Thập thất đưa ta nhảy ra khỏi cửa sổ.
Một luồng kiếm quang sáng ngời bám theo ngay sau đó.
Nhanh chóng áp sát chúng ta.
Kiếm quang phản chiếu vào mắt ta, ta nhìn rõ người cầm kiếm.
Cố Thì Dục.
Trong mắt hắn hỗn loạn vô thần, giống như một con rối bị điều khiển.
Thế kiếm sắc bén, không thể tránh né.
Thập thất đỡ một kiếm cho ta.
Ta vẫn bị kiếm khí làm bị thương, trên cổ tay xuất hiện một vết máu.
“Thập thất!”
Ta trơ mắt nhìn hắn cúi đầu nôn ra máu.
Lo lắng như kiến bò trên chảo nóng nhưng lại không có cách nào.
“Đừng sợ, điện hạ.”
Hắn cố gắng bảo vệ ta, trở tay xuất kiếm.
“Nhanh.”
Cái gì nhanh?
Ta ngơ ngác trong chốc lát.
Ngay sau đó, ta nghe thấy có người hét lớn
“Đại lý tự phá án! Người không phận sự tránh ra!”
11
Khi Mạn Thư trở về, ta đang ngồi ở tiền sảnh dùng bữa.
Sắc mặt nàng ta trông không được tốt.
“Đi đâu vậy?” Ta ngước mắt cười cười: “Ta bảo Thu Dương đi tìm ngươi, tìm khắp nơi không thấy.”
Mạn Thư mím môi, khom người chào ta.
“Điện hạ thứ lỗi, nô tỳ giờ ngọ phát sốt, đi y quán bốc thuốc.”
“Thế à.”
Ta khuấy khuấy bát chè huyết yến đào trong bát.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi vài ngày đi, mấy ngày nay có Thu Dương ở đây, ngươi không cần hầu hạ nữa.”
Mạn Thư cẩn thận ngước mắt lên.
“Nô tỳ thấy khí sắc điện hạ không tốt, có phải đi đâu đó bị trúng gió không?”
Ta lắc đầu: “Bản cung bị ác mộng quấn lấy, vừa mới dậy dùng bữa.”
Dư quang bên trong, Mạn Thư như trút được một hơi thở dài.
Sau khi Mạn Thư lui xuống, Thập thất xuất hiện.
“Bùi Hạc có bắt được ai không?”
Thập thất nghiêm trọng lắc đầu: “Trong phòng có đường hầm bí mật, những người đó chạy trốn nhanh, không bắt được.”
Hắn do dự mở lời: “Chỉ có Cố Thì Dục…”
“Thế nào?”
“Khi Bùi đại nhân dẫn người đến, chỉ bắt được Cố Thì Dục và mấy người thanh lâu.
“Chuyện hôm nay, Đại lý tự chỉ có thể trị tội Cố Thì Dục tội thông dâm.”
Ta im lặng một lúc: “Ngày sau còn dài, rồi sẽ bắt được đuôi cáo thôi.
“Đúng rồi, hôm nay tiếng đàn trong phòng có gì khác thường không?”
“Cô nương gảy đàn đó đã bị bắt, hiện đang bị giam trong ngục Đại lý tự.”