Trở Về Sau Ngàn Kiếp - Chương 3
6
Lý Hàn Yên qua đời.
Trước khi mất, nàng để lại cho Vương phủ một bé gái. Do sinh non, đứa trẻ cũng rất yếu ớt.
Vương gia đặt tên cho bé là Tạ Trân. Ban đầu, hắn đau buồn mấy ngày, đêm nào cũng làm thơ để tưởng nhớ người đã khuất.
Hắn còn đích thân chăm sóc Tạ Trân vài hôm, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ nhi, hơn nữa công vụ bận rộn, rất nhanh đã giao lại cho nhũ mẫu trông coi.
Cuối cùng, Đại phu nhân là người ôm đứa trẻ về viện để nuôi dưỡng.
Tiêu Phi Yến, từng sống trong viện xa hoa bậc nhất Vương phủ, nay chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung.
Từ viện của nàng thường xuyên vọng ra tiếng ho khan não nề.
Dù cuối cùng nàng đã thừa nhận mọi chuyện là do mình gây ra, nhưng ta vẫn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, dường như còn ẩn giấu điều gì đó.
Khi ta thỉnh thoảng đến thăm Tạ Trân, thường có thể tránh được Đại phu nhân, nhưng không bao giờ tránh được Tạ Doanh.
Sau sự kiện túi thơm, trong lòng ta không khỏi dè dặt, cũng chẳng muốn tiếp xúc nhiều với nàng.
Một ngày nọ, Tạ Doanh nhìn ta, đột nhiên hỏi:
“Tam nương, người vẫn nghĩ ta và mẫu thân đã làm chuyện đó sao?”
Ta không trả lời thẳng, chỉ im lặng.
Nàng cười nhạt, đôi mắt đượm vẻ phức tạp:
“Mẫu thân ta nghĩ gì, ta không biết. Nhưng ta… dù ghen tị vì Nhị nương có thể sinh con trai và nhận hết ân sủng, cũng chưa bao giờ có ý định hại nàng.”
“Dù sao thì, ta cũng chỉ là bị người khác lợi dụng… Ta thực sự xin lỗi Nhị nương…”
Lúc nói những lời này, nàng đang cầm một chiếc trống lắc nhỏ, chơi đùa với Tạ Trân. Đôi mắt nàng bất giác rơi lệ.
“Nãi nãi bảo rằng, đã đến lúc ta phải xuất giá.”
“Thật ra, ta đã sớm biết thêu hoa sen rồi.”
“Nhưng ta hiểu, việc nãi nãi dạy ta thêu thùa là vì bà đã chọn sẵn một gia đình cho ta. Bà muốn ta học đủ bốn đức của người chủ mẫu, rồi gả đi.”
“Nhưng ta không muốn làm chủ mẫu gì cả. Ta muốn mở một trường học, trở thành phu tử.”
Nghe đến đây, ta không khỏi giật mình, suýt nữa tưởng rằng Tạ Doanh cũng là một người xuyên không.
“Trước đây, người khai trí cho ta là một nữ phu tử. Nàng nói rằng ước mơ của nàng là kiếm đủ tiền, sau đó đến thôn quê mở trường học. Nhưng sau này, nàng cũng giống Nhị nương, chết vì khó sinh. Ta đã đau lòng rất nhiều ngày. Từ đó, cha mẹ ta chỉ tìm nam phu tử để dạy ta, họ nói rằng nữ nhân thật lắm chuyện.”
Nàng nhìn ta, hỏi: “Tam nương, thật sự là nữ nhân lắm chuyện sao? Thật sự là nữ nhân trời sinh không bằng nam nhân sao?”
Ta thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai nàng an ủi.
Những ngày gần đây, trong phủ lan truyền tin đồn Vương gia thường xuyên lui tới nơi kỹ viện.
Chưa đầy vài tháng sau khi Lý Hàn Yên qua đời, hắn nói với chúng ta rằng sẽ cưới một cô gái ở thanh lâu vào cửa.
Tranh đấu trong Vương phủ này, rõ ràng vẫn chưa đến hồi kết.
7
Vương gia đưa nữ tử thanh lâu tên Đào Yên về phủ, lúc ấy ta mới nhận ra nàng có ba phần giống Lý Hàn Yên.
Lão Vương phi lập tức đóng cửa phòng, từ chối gặp khách.
“Mẫu thân, Đào Yên là nữ tử do chính tay con chọn. Dù thân thế nàng có ra sao, cả đời này con chỉ mong được cùng nàng bạc đầu giai lão.”
Nói rồi, hắn quỳ xuống trước cửa phòng lão Vương phi mà cầu xin.
Đại phu nhân nắm tay Tạ Doanh đứng bên cạnh, gương mặt không biểu cảm, nhưng ta thoáng thấy khóe môi nàng hiện lên một nét cười lạnh, như thể mọi chuyện này đều không có gì lạ.
Không ai ngờ được, Tiêu Phi Yến đang bị giam cấm túc, lại bất ngờ lao ra vào lúc này.
Nàng trước tiên đẩy ngã Đào Yên, sau đó túm lấy vai Vương gia, vừa khóc vừa chất vấn:
“Tạ Cảnh Hòa! Năm xưa ngươi đã hứa gì với cha huynh của ta?”
“Khi đó ngươi chỉ là một Vương gia nhàn tản không có thực quyền! Là cha huynh ta giúp ngươi có vững chãi vị trí trên triều đình! Sau khi vào phủ, những người như Nhị nương hay Tứ nương, xuất thân hàn vi, ta đã nhẫn nhịn. Vậy mà giờ đây ngươi lại muốn một nữ tử thanh lâu làm tỷ muội của ta sao?”
“Ngươi đối xử với ta như vậy, làm sao ta còn mặt mũi nhìn phụ mẫu ta? Ta phải để phụ thân ta dâng tấu tố ngươi!”
Tiếng nàng khóc lóc gào thét vang vọng khắp nơi.
Vương gia trong cơn giận dữ, liền giáng cho nàng một cái tát:
“Ngươi trái ý phu quân, vi phạm nữ giới, người đâu, lôi nàng xuống đánh hai mươi đại bản!”
Tiếng Tiêu Phi Yến gào khóc khiến ai nghe cũng rợn người.
Ta nhìn sang Đại phu nhân, ánh mắt giao nhau, nhưng không ai dám nói lời nào.
Vài ngày sau, ta không kìm được mà lén đến viện của Tiêu Phi Yến.
Nàng nằm trên giường, mặt trắng bệch, hốc mắt trũng sâu, khóe miệng còn dính vệt máu.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Tiêu Phi Yến, người từng kiêu ngạo và quyền uy, giờ đây không còn chút dáng dấp nào của ngày xưa.
Thấy ta, nàng nhướng mí mắt, cười lạnh: “Ngươi đặc biệt đến để xem ta chết thảm như thế nào sao? Trong lòng ngươi chắc đang cười sung sướng lắm nhỉ?”
Ta lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi và ta dù có hiềm khích, nhưng ở Vương phủ này, chúng ta đều là những kẻ đáng thương, thân bất do kỷ.”
Nàng trợn mắt, bật khóc và hét lên: “Ai là kẻ đáng thương? Ta khác ngươi! Ta khác các ngươi!”
Trong tiếng khóc, Tiêu Phi Yến kể về câu chuyện của mình.
Nàng là đích nữ của Trấn Bắc Tướng quân, từ nhỏ sống cùng cha mẹ tại biên cương, được yêu thương hết mực.
Một lần theo phụ thân về kinh diện thánh, nàng gặp Tạ Cảnh Hòa – một thiếu niên tuấn tú phi phàm, ngay lập tức nhất kiến chung tình.
Biết hắn đã có hai vị phu nhân, nàng từng quyết tâm đoạn tuyệt tình cảm, nhưng chính Tạ Cảnh Hòa lại đuổi đến phủ của nàng cầu hôn, thề sẽ dùng cả đời để yêu thương và bảo vệ nàng.
Bất chấp lời khuyên can của mẫu thân, nàng đã gả cho hắn.
“Cả đời… yêu ta… bảo vệ ta…”
“Tạ Cảnh Hòa… ngươi lừa ta… A a a a a!”
Nàng khóc nức nở, không còn chút phong thái nào của một tiểu thư quyền quý, mà chỉ còn lại sự oán hận sâu sắc của một nữ nhân sắp lìa đời với kẻ bạc tình.
Nhưng giữa những lời kể, ta vẫn còn một thắc mắc:
“Tại sao ngươi lại hại Lý Hàn Yên? Rõ ràng trước đó ngươi còn mang đồ bổ qua cho nàng, ta thấy lúc ấy ngươi không có vẻ gì là giả tạo.”
“Vì… vì…” Chưa kịp nói hết câu, nàng đã trợn trừng mắt, trút hơi thở cuối cùng.
Ta cau mày, xác nhận nàng đã tắt thở rồi lặng lẽ rời khỏi.
Một ngày sau, tin Tiêu Phi Yến qua đời chính thức lan truyền khắp Vương phủ.
8
Ta vốn cho rằng, với tình cảm mà huynh trưởng của Tiêu Phi Yến dành cho nàng, chắc chắn hắn sẽ đến Vương phủ để đòi lại công bằng.
Nhưng tại tang lễ của nàng, ta lại nghe được hắn thì thầm với Vương gia:
“Hiền đệ cũng đừng quá đau buồn, dù tiểu muội đã mất, tình nghĩa giữa Tướng quân phủ và Vương phủ vẫn mãi trường tồn.”
“Đúng vậy, Tiêu huynh. Cả đời này huynh vẫn là đại ca của ta, không thể thay đổi được, ha ha.”
“Hiền đệ, nhà ta còn một vị thứ muội sắp đến tuổi cập kê. Nếu đệ không chê, chi bằng để nàng thay chỗ của Phi Yến… Xem như Tướng quân phủ chúng ta bù lại cho đệ một vị phu nhân!”
Vương gia thì thầm vài câu, ý chừng rằng hiện tại đang bận rộn chuẩn bị cưới thêm một vị tân phu nhân, liền hẹn vài tháng nữa sẽ đến gặp thứ muội đó để xem có hợp nhãn hay không.
Tình cũ, tình mới, với nam nhân mà nói, đều chỉ là những món đồ chơi để mua vui mà thôi.
Nhìn quan tài giữa linh đường, ta không khỏi cảm thấy lạnh lòng thay cho người nằm bên trong.
Khi tang kỳ vừa qua, Tạ Doanh xuất giá.
Ngày nàng xuất giá, khoác lên mình bộ hỷ phục đỏ rực, nhưng vì dáng người còn nhỏ nhắn, tay áo và tà váy đều hơi dài. Nàng cúi gằm mặt, thần sắc đờ đẫn.
Kỷ thị khóc lóc tiễn nàng đến tận cửa, tự tay đội lên cho nàng chiếc khăn voan đỏ.
Bỗng, Tạ Doanh lên tiếng: “Mẫu thân, có phải người vẫn luôn trách con không phải là con trai không?”
Kỷ thị khóc òa, ôm chặt lấy nàng, miệng không ngừng lặp lại: “Con ơi, bảo bối của mẹ, mẹ không nỡ để con đi mà…”
Nhưng cuối cùng, bà vẫn không trả lời câu hỏi của Tạ Doanh.
Từ khi Tạ Doanh rời đi, ta không còn thấy Kỷ thị nở nụ cười thêm lần nào nữa.
Vương gia, lấy cớ Đào Yên đã mang thai con trai của hắn, cuối cùng cũng thuyết phục được lão Vương phi đồng ý cho nàng vào phủ với tư cách phu nhân.
Cả kinh thành đều truyền tụng câu chuyện tình yêu oanh liệt của Vương gia và nữ tử thanh lâu này.
Hắn ngày ngày ở bên nàng không rời nửa bước, mỗi ngày đều cùng nàng dùng bữa riêng trong viện, mức độ sủng ái vượt xa những gì từng dành cho Lý Hàn Yên.
Trong khi đó, thê tử kết tóc của hắn là Kỷ thị lại ngày càng tiều tụy.
Kỷ thị như mất hồn, những việc hạ nhân tìm nàng giải quyết thường bị nàng nói trước quên sau, đầu đuôi bất nhất.
Thậm chí đối diện lão Vương phi và Vương gia, nàng cũng chỉ thất thần, ánh mắt vô định.
Những hạ nhân từng trung thành với nàng bắt đầu rỉ tai nhau rằng, Đại phu nhân đã phát điên.
Ta không đành lòng nhìn tiếp, lại càng lo lắng Kỷ thị trong trạng thái này không thể chăm sóc được cho Tạ Trân.
Cuối cùng, ta gõ cửa viện của Đào Yên, khẩn cầu Vương gia cho ta nhận nuôi Tạ Trân.
Vương gia đang nằm trong lòng Đào Yên, để nàng đút từng quả nho.
Nghe ta nói, hắn híp mắt, dường như phải mất một lúc lâu mới nhớ ra Tạ Trân là ai, sau đó liền thuận miệng đồng ý.
Đêm đó, lão Vương phi đến phòng ta thăm Tạ Trân.
Bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, khẽ nói:
“Để Trân nhi cho ngươi chăm sóc cũng tốt. Ta nghi ngờ chuyện của Hàn Yên, không thoát khỏi liên can đến lão Đại.”
Lời của lão Vương phi khiến ta kinh ngạc, vì nó trùng khớp với suy đoán mà ta đã giữ trong lòng bấy lâu nay.