Trở Về Sau Ngàn Kiếp - Chương 2
4
Ngày thứ hai sau khi trở về từ cuộc săn bắn, ta như thường lệ dậy sớm thỉnh an và dâng trà.
Không ngờ Tiêu Phi Yến đột nhiên viện cớ trà quá nóng, hắt thẳng cả chén trà lên mặt ta.
Ta sững sờ trong giây lát, sau đó không lau nước trên mặt, mà lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi nàng.
Ba cái dập đầu vang dội, sắc mặt nàng mới có vẻ dễ chịu hơn đôi chút.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu.
Lúc thì ta bị trách lời thỉnh an không đủ kính cẩn, phải quỳ phạt trong Phật đường suốt nửa ngày.
Lúc lại vì tay nghề thêu thùa không đạt yêu cầu, bị phái đến học với ma ma dạy thêu. Nếu không đạt tiêu chuẩn, sẽ không được dùng bữa.
Những chuyện này, không ai dám báo lên lão Vương phi hay Vương gia, còn Kỷ thị thì luôn làm ngơ.
Chỉ có Lý Hàn Yên thỉnh thoảng ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng, từng âm thầm đến an ủi ta.
“Tứ muội muội, chúng ta vốn dĩ xuất thân thấp kém hơn người, có thể nhẫn thì hãy nhẫn. Chờ đến khi có hài tử, mọi chuyện sẽ khác đi.”
“Vương gia và lão Vương phi thật ra không quá coi trọng gia thế. Lão Vương phi chính mình cũng là thứ nữ của một huyện thừa mà lên.”
Trước khi rời đi, nàng còn đưa cho ta một phương thuốc bồi bổ cơ thể, giúp dễ thụ thai mà Vương gia chỉ từng ban cho nàng.
Hạnh Nhi vui mừng chuẩn bị đi bốc thuốc, nhưng ta đã ngăn nàng lại, lắc đầu từ chối.
Ở Vương phủ này, trong thế giới mà ta xuyên qua, ngoài chính mình, ta không tin bất cứ ai.
Ngay cả Lý Hàn Yên, ta cũng không biết nàng thật sự thiện lương hay chỉ có mưu đồ, hoặc giả… nàng thấy may mắn vì có ta làm kẻ hứng chịu cơn giận của Tiêu Phi Yến.
Ta nhớ lại kiếp trước, từng chứng kiến nhóm “nữ thần” của lớp bắt nạt một học sinh nghèo.
Vì tức giận, ta đã đi tố cáo với giáo viên.
Nhưng học sinh nghèo ấy lại nhận tiền của nhóm nữ thần, quay sang nói với giáo viên rằng họ chỉ đùa giỡn mà thôi.
Cha của một trong những nữ thần là ông chủ Trương, người đã tài trợ xây dựng trường học. Giáo viên cũng không truy cứu thêm.
Từ đó, đối tượng bị bắt nạt của nhóm nữ thần liền chuyển sang ta.
Chúng ném bài tập của ta, xé đồng phục, viết số điện thoại của ta lên tường nhà vệ sinh nam kèm dòng chữ “Có nhu cầu thì liên hệ.”
Một lần, khi bị chúng xé rách quần áo, cha từng hỏi chuyện gì xảy ra.
Em gái nói rằng đó là vì ta không an phận, đắc tội với ông chủ Trương.
Cha nghe xong cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng bỏ qua.
Còn học sinh nghèo kia, trong mắt chỉ có sự nhẹ nhõm.
Thỉnh thoảng thấy cảnh ta bị bắt nạt, cô ấy cũng chỉ cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy rồi vội vã rời đi.
Một ngày nọ, khi Tiêu Phi Yến đẩy ta ngã, ta cảm thấy chóng mặt, rồi bất giác buồn nôn.
Sắc mặt nàng đại biến.
Kỷ thị, vốn luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, lúc này cũng mở mắt, sai người mời đại phu đến bắt mạch cho ta.
Hôm đó, lão Vương phi đích thân đến giám sát, ngay cả Vương gia cũng gác công vụ, vội vã trở về phủ.
Tiêu Phi Yến lo lắng đến mức vò nát vạt áo, mặt đỏ bừng.
Mãi đến khi đại phu xác nhận rằng ta chỉ bị phong hàn, cơ thể suy nhược, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Vương gia lóe lên vẻ thất vọng, không thèm nhìn ta thêm lần nào, chỉ ra lệnh cho đại phu kiểm tra sức khỏe cho các phu nhân và lão Vương phi, sau đó lại rời phủ.
Hai nén nhang sau, Vương phủ bỗng trở nên náo nhiệt.
Bởi vì Lý Hàn Yên thật sự đã được chẩn đoán là mang thai.
Mọi người, dù thật tâm hay giả ý, đều nở nụ cười rạng rỡ chúc mừng.
Chỉ có Tạ Doanh, trong góc khuất, ánh mắt lộ vẻ phức tạp khó tả.
5
Vương gia vốn dĩ đã rất sủng ái Lý Hàn Yên, từ khi nàng mang thai, hắn lại càng không màng công vụ hay những chuyện khác, ngày ngày ở bên nàng.
Ngay cả lễ thỉnh an, Lý Hàn Yên cũng được miễn.
Nhìn vào chiếc ghế trống trong những buổi thỉnh an, sắc mặt Tiêu Phi Yến ảm đạm, chẳng còn tâm trạng để gây khó dễ cho ta.
Kỷ thị thì dường như không thay đổi gì, thậm chí còn dẫn Tạ Doanh đến chùa xin bùa cầu cho phủ có thêm một nam nhi.
Khi bụng Lý Hàn Yên dần lớn lên, Tiêu Phi Yến cũng có vẻ như đã chấp nhận số phận, miễn cưỡng gửi một ít đồ bổ qua cho nàng.
Ta thấy Lý Hàn Yên cố ý gọi đại phu đến kiểm tra xem có độc hay không.
Sau khi xác nhận mọi thứ an toàn, nàng mới nở nụ cười:
“Xem ra là ta quá lo xa. Dù giữa các tỷ muội đôi lúc có xích mích, nhưng rốt cuộc cũng không đến mức tàn nhẫn hại hài tử.”
Từ khi mang thai, tinh thần nàng rõ ràng nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều.
Tòa viện mà trước đây chỉ luôn đóng kín, nay đã mở cửa tiếp nhận quà tặng và khách khứa, mang đến một chút không khí ấm cúng và gần gũi.
Nửa năm trôi qua trong yên bình, ta cũng dần tin lời của Lý Hàn Yên.
Ngoài Tiêu Phi Yến thỉnh thoảng có chút gượng gạo, mọi người trong phủ đều mong chờ sự ra đời của hài tử này.
Vì vậy, khi Tạ Doanh đỏ mặt mang đến túi thơm an thần do chính tay nàng thêu, chúng ta cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Túi thơm có những mũi khâu vụng về, hình một đứa trẻ mũm mĩm ôm một đóa sen méo mó. Nhìn qua cũng biết là do nàng tự tay làm.
Lý Hàn Yên cười rất vui vẻ, còn hôn Tạ Doanh một cái, ngay lập tức buộc túi thơm vào đầu giường.
Trong bữa tối, nàng liên tục khen ngợi Tạ Doanh trước mặt Vương gia.
Kỷ thị nghe vậy thì ánh mắt đầy cảm kích.
Thế nhưng, hai ngày sau, vào một đêm yên tĩnh, Lý Hàn Yên đột ngột sinh non và bị băng huyết.
Ta còn đang chìm trong giấc mộng, thì đám gia đinh bỗng lao vào viện của ta, thô bạo trói ta lại rồi ném thẳng đến trước mặt Vương gia với sắc mặt giận dữ đến đáng sợ.
“Chát!”
Một cái tát trời giáng khiến ta tỉnh hẳn.
Chưa kịp hoàn hồn, cái tát thứ hai, thứ ba liên tiếp giáng xuống. Vương gia còn chưa thấy hả giận, hắn hung hăng dùng chân giẫm mạnh lên ngực ta.
Ta nghẹn họng, khạc ra một ngụm máu.
“Ta không ngờ ngươi lại là loại độc phụ như vậy! Dám bỏ thuốc phá thai vào túi thơm! Lý Hàn Yên đang ở giai đoạn cuối thai kỳ, mẫu tử một thể, ngươi đây là muốn lấy mạng của nàng!”
Ta sững sờ, không kịp nghĩ nhiều liền thốt lên:
“Đó là túi thơm Tạ Doanh mang đến…”
Kỷ thị lập tức khóc lóc, ôm lấy Tạ Doanh, khuôn mặt nàng đầy những vết bầm tím:
“Sao có thể oan uổng con gái ta được? Túi thơm này là ta tự giám sát A Doanh thêu, sau khi thêu xong, ngoại trừ ta và Nhị muội muội của nàng, chỉ có qua tay ngươi!”
Tạ Doanh yếu ớt lắp bắp:
“Phụ thân, con thật sự không làm mà…”
Vương gia gằn giọng:
“Dù thế nào, kẻ hạ độc chỉ có thể là ngươi hoặc Tạ Doanh! Ta đã sai người đi mời lão Vương phi đến rồi!”
Trong lúc chờ đợi, Vương gia không đánh ta thêm, nhưng lại trút giận lên mấy hạ nhân xung quanh, đá đấm bọn họ, hỏi rằng ai là kẻ đáng nghi hơn.
Không ngoài dự đoán, tất cả đều đổ lỗi cho ta.
Ta quỳ trên nền đất lạnh lẽo, thân thể rã rời, lòng ngập tràn tuyệt vọng.
Ta luôn cẩn thận, cố giữ đúng hai chữ “an phận,” không hề chủ động gây thù chuốc oán với ai, vậy mà vẫn bị cuốn vào mưu kế của chốn nội trạch.
Từ góc độ của ta, nếu không phải do Tạ Doanh tự mình sắp đặt, thì tám phần là có sự thúc đẩy từ Kỷ thị.
Nhưng làm sao tìm được chứng cứ?
Mà một khi không có chứng cứ, kẻ trên cao sẽ luôn đổ lỗi cho người mà họ thấy phù hợp nhất để làm cái cớ.
Ta nhớ lại thuở bé, khi em gái ăn cắp lương của cha để nạp thẻ chơi game online, cha phát hiện lương bị thiếu, mẹ kế và em gái liền đổ hết tội lên đầu ta.
Cha không hỏi thêm, chỉ đấm đá ta một trận, còn em gái thì mắt ánh lên sự hả hê.
Lão Vương phi đẩy cửa bước vào.
“Chuyện này không liên quan đến A Doanh,” bà lên tiếng, “ từng đường kim mũi chỉ trên túi thơm đều do ta giám sát, dược liệu an thần bên trong cũng là ta đích thân mua.”
Câu nói này của bà khiến Kỷ thị thở phào nhẹ nhõm, nhưng ta biết mình đã xong rồi.
Trước đây, ta từng ngưỡng mộ tình cảm tổ tôn giữa bà và Tạ Doanh, nhưng giờ mới hiểu, chính thứ tình cảm ấy đã đẩy ta xuống vực thẳm.
“Ngươi còn gì để nói, đồ độc phụ?!”
Vương gia ngồi xổm xuống, bóp chặt cổ ta.
Lão Vương phi chau mày:
“Cảnh nhi, đợi đã.”
Bà thốt ra một câu khiến sự việc bỗng dưng có thêm khúc mắc:
“Dù dược liệu là ta mua, nhưng tiệm thuốc đó lại thuộc về nhà họ Tiêu. Có khi nào…”
Ánh mắt lạnh lùng của Vương gia lập tức quét sang Tiêu Phi Yến.
Nàng, từ nãy vẫn ung dung đứng xem kịch, giờ không khỏi rùng mình.
“Vương… Vương gia… Chuyện này không liên quan đến thiếp, thiếp không biết gì cả!”
Vừa nói, nàng vừa nhào đến ôm chân Vương gia khóc lóc cầu xin, nhưng bị hắn lạnh lùng đá văng.
Rất nhanh, chưởng quầy tiệm thuốc bị gọi đến để đối chất.
Dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Vương gia, chưởng quầy cuối cùng thú nhận rằng Tiêu Phi Yến đã ra lệnh cho ông ta, nếu thấy người của Vương phủ mua thuốc an thai, hãy đổi thành thuốc phá thai.
Vương gia giáng cho Tiêu Phi Yến một cái tát trời giáng:
“Ngươi còn gì để nói?”
Ta nghĩ Tiêu Phi Yến sẽ tiếp tục biện minh.
Nhưng sau cái tát ấy, nàng như cạn kiệt khí lực, ánh mắt trống rỗng, chỉ thốt lên:
“Thiếp không còn lời nào để nói.”
Vương gia sai người đưa nàng về viện, cấm túc nghiêm ngặt, thu hồi tất cả nha hoàn, chỉ giữ lại người đưa cơm.
Ta cũng bị đưa trở lại tiểu viện của mình.
Đêm đó, ta lục tìm trong tủ chiếc áo choàng bạch hồ.
Nhìn nó mềm mại, sáng bóng, ta đã định đốt đi, nhưng lại cảm thấy quá lãng phí.
Hôm sau, ta sai Hạnh Nhi đem bán, đổi lấy tiền bạc thực dụng hơn.