Tro Tàn Dưới Ánh Mặt Trời - Chương 5
10.
Cái gọi là “bận rộn điều hành công ty giải trí” chỉ là một tấm màn che.
Thứ tôi thật sự bận tâm, chính là việc dùng chiếc USB thứ hai mà Chu Hạo để lại để thu phục lòng người.
Mỗi người đều có điểm yếu.
Mỗi người đều có một điều không muốn ai biết, một nỗi sợ bị lôi ra ánh sáng.
Dưới danh nghĩa của Chu Hạo, công ty săn tin của anh ta đã thu thập được vô số bí mật đen tối của những nhân vật tai to mặt lớn.
Cộng thêm những gì tôi cho người âm thầm điều tra trong thời gian qua, cùng với sự hậu thuẫn ngầm từ các lão thành của nhà họ Ôn, tôi đã có từng quân cờ nằm đúng vị trí.
Trước khi kịp nhận ra, Giang Thần đã bị hoàn toàn cô lập.
Từng cổ đông ký tên xong đều lần lượt rời khỏi phòng họp.
Gương mặt Giang Thần trắng bệch từng chút một.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại tôi và anh ta.
Anh ta cười gượng, gục vai:
“Em vẫn lợi hại như xưa… âm thầm không động đậy, đánh anh không kịp trở tay.”
Lúc đó, cửa phòng bị đẩy bật ra một cách thô bạo.
Hạ Uyển và Hạ Hi vừa nhận được tin, nhưng đã đến chậm một bước, hấp tấp chạy vào.
Hạ Uyển hét toáng lên, giọng the thé:
“Đây là công ty của ba tôi và anh tôi! Bà là thứ già rồi, dựa vào đâu mà tranh giành với bọn họ? Mau hủy cuộc họp đi, quỳ xuống xin lỗi còn kịp!”
Cô ta nhào đến ôm lấy cánh tay Giang Thần, nũng nịu:
“Ba à, hay là nhân dịp này cho bà ta trắng tay luôn đi. Những ân nghĩa năm xưa cũng trả đủ rồi. Hai người sớm chẳng còn tình cảm gì nữa mà… hơn nữa, anh con còn đang đợi được chính thức nhận tổ quy tông!”
Chờ mãi, Giang Thần vẫn cúi đầu, không đáp lại.
Hạ Uyển sốt ruột:
“Ba! Ba nói gì đi chứ? Bà ta đã tàn nhẫn thế rồi, ba còn sợ cái gì?”
Tôi thản nhiên, tâm trạng rất tốt, cười đáp:
“Dĩ nhiên là sợ tôi đá anh ta ra khỏi Thần Dương, để anh ta cũng phải trắng tay.”
Hai chị em đều sững người:
“Cái… gì cơ?”
Lúc này, Trợ lý Trương — người tôi đã âm thầm sai đi lấy mẫu tóc của Hạ Hi và Hạ Uyển — đúng lúc đứng ở cửa, cất tiếng hỏi:
“Tổng giám đốc Ôn, tôi đã gọi bảo vệ. Có cần mời mấy người này ra ngoài không?”
Chữ “Tổng giám đốc Ôn” lần này… nghe đầy khí thế và chân thành.
“Tôi không đi!”
Giang Thần gần như gào lên:
“Thần Dương là tâm huyết cả đời của tôi! Cô lấy tư cách gì mà đá tôi ra ngoài?!”
Tôi cười lạnh:
“Tôi không cần tư cách. Tôi chỉ cần kết quả.
Giang tổng — chúc anh đi đường bình an.”
Giang Thần bật dậy, nhưng chỉ kịp đứng được một giây…
rồi ngã thẳng xuống sàn, không còn sức đứng vững.
Giang Thần đổ bệnh nặng.
Khi từ bệnh viện trở về nhà, trông anh ta như già đi cả chục tuổi.
Mỗi khi đối diện với tôi, anh ta dường như không đoán nổi suy nghĩ trong lòng tôi nữa, cẩn trọng dò xét:
“A Noãn, em không đề cập đến chuyện ly hôn, lại còn để anh trở về… anh biết, trong lòng em vẫn còn có anh.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt anh ta, giọng cũng dịu dàng theo:
“Đúng rồi, anh dẫu sao cũng là chồng em. Làm sao em nỡ bỏ anh thật được chứ?”
Ánh mắt Giang Thần lập tức sáng lên vì xúc động.
“Vợ ơi, anh biết ngay mà, em vẫn thương anh nhất. Em hiểu anh mà, anh chỉ yêu mình em thôi.
Chuyện với người phụ nữ kia là bị ép buộc, mẹ anh ngày đó lấy cái chết ra uy hiếp, bắt anh phải để lại hậu duệ.
Còn chuốc rượu cho anh, thế mới sinh ra Hạ Hi.
Đến Hạ Uyển cũng thế, mẹ nói con trai một mình quá cô đơn, phải có người làm bạn…”
“Chỉ hai lần đó thôi, thật đấy, anh thề!”
Tôi không biết là năm tháng đã khiến Giang Thần biến thành người như bây giờ,
hay là anh ta từ đầu đã vốn là một kẻ bỉ ổi vô sỉ đến vậy.
Tôi thoáng ngẩn người, không tranh cãi, chỉ mỉm cười nói:
“Em tin anh. Anh cứ yên tâm.
Em – Ôn Noãn – tuyệt đối… sẽ không ly hôn.”
Huyết áp của Giang Thần mãi không ổn định, sức khỏe của anh ta ngày một sa sút rõ rệt.
Có một lần tôi tỉnh dậy giữa đêm, nghe thấy trong phòng anh ta vang lên tiếng rít giận dữ, và tiếng thở dốc kìm nén không nổi:
“Tiền tiền tiền! Lại đòi tiền! Con trai khởi nghiệp cần tiền thì anh không ý kiến…
Nhưng con gái thì sao không thể tự đi kiếm tiền tiêu? Còn đòi mua túi Hermès nữa! Không biết giờ đang là lúc nào à!”
“Suốt ngày chỉ biết khóc, ngoài chuyện đó ra thì có giúp được gì đâu…
Anh biết rồi, anh sẽ tìm cách quay lại Thần Dương. Nhưng giờ thế lực của cô ta quá mạnh, ai cũng bu quanh nịnh bợ.
Anh chỉ đang tạm thời lùi bước, đây là chiến lược — không phải vì anh sợ cô ta.”
Giang Thần đang chờ.
Mà anh ta không biết, tôi cũng đang chờ.
Gần đây, Hạ Hi bỏ ra một khoản tiền cực lớn, tranh giành để mua một mảnh đất.
Tất cả thủ tục đã hoàn tất, ai ngờ ngay sau đó, truyền thông đồng loạt phanh phui:
khu đất bị ô nhiễm nghiêm trọng bởi hóa chất công nghiệp.
Cơ quan chức năng ngay lập tức ra lệnh cấm xây dựng nhà ở tại đó.
Việc đầu tiên anh ta làm là chạy đến cầu xin Giang Thần.
Nếu không được rót thêm vốn, công ty của anh ta sẽ đứt gãy dòng tiền, sụp đổ trong thời gian ngắn.
Thế nhưng tiền trong tay Giang Thần đã sớm tiêu tán gần hết.
Lần đầu tiên, trước cậu con trai cưng, anh ta mất kiểm soát mà nổi giận lớn tiếng:
“Con không hợp làm kinh doanh. Chi bằng cứ làm người bình thường, sống một đời yên ổn!”
Cuối cùng, Hạ Hi tìm đến tôi.
Tầng cao nhất của Thần Dương, giờ là nơi làm việc riêng của tôi.
“Dì ơi, xin dì giúp con lần này thôi.”
Tôi cười nhẹ:
“Tại sao tôi phải giúp cậu? Cậu phải đưa ra một lý do… mà tôi không thể từ chối.”
Người đàn ông trước mặt cố gắng lay động tôi:
“Dì không có con. Sau này… con chính là con trai của dì, con sẽ phụng dưỡng, chăm sóc dì đến cuối đời, không hai lòng.”
Tôi cười lớn:
“Muốn làm con trai tôi à? Yêu cầu không thấp đâu. Điều kiện đầu tiên — phải đăng báo cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ ruột của cậu.”
Hạ Hi đáp ngay:
“Đó là chuyện nên làm. Thời xưa, con của tiểu thiếp đều phải ghi danh dưới tên chính thất, còn không được gọi tiểu thiếp là mẹ, chỉ được gọi là dì.”
Tôi tiếp tục:
“Không chỉ vậy. Cậu cũng không được nhận cha ruột nữa. Sau này chỉ được gọi là chú Giang, và phải đổi họ sang họ Ôn.
Nếu sau này cậu có con, con cũng phải mang họ Ôn.”
Cậu ta im lặng một lúc.
Sau đó nghiến răng nói:
“Từ nay con là con ruột của mẹ, mẹ nói gì, con cũng nghe!”
Từ phòng nghỉ kế bên, vang lên một tiếng động rất lớn.
Tôi không mảy may để tâm, chỉ chăm chú nhìn Hạ Hi thật lâu.
Gương mặt đó có chút chân thành, chút buồn bã, chút ngưỡng mộ, chỉ thiếu đúng hai thứ: tham vọng và toan tính.
Diễn rất giỏi.
Y chang Giang Thần.
Cũng là một kẻ vong ân phụ nghĩa.
Tôi cười nhạt:
“Để tôi suy nghĩ thêm.”
Sau khi Hạ Hi rời đi, tôi bước vào phòng nghỉ.
Giang Thần nằm đó — đột quỵ, máu não tràn ra, ngã sõng soài trên sàn, không thể đứng dậy.
Tôi nhìn anh ta, lòng bình thản.
Tôi còn tưởng con trai giống anh — biết cúi đầu, biết chịu nhục để tiến xa — thì anh sẽ mừng lắm chứ.
Tôi là Ôn Noãn.
Tuyệt đối không ly hôn.
Chỉ chấp nhận… góa phụ.
Giang Thần liệt nửa người.
Ăn uống, đại tiểu tiện đều phải có người hầu hạ.
Chỉ sau một đêm, tóc anh ta đã bạc trắng.
Mỗi ngày, tôi đều cẩn thận kể cho anh ta nghe tình cảnh thê thảm của ba mẹ con nhà họ Hạ.
Hạ Hi mang trên mình khoản nợ khổng lồ, không còn cách nào khác, đành “xuống biển” để trả nợ.
Hạ Uyển ký hợp đồng với công ty giải trí của tôi — nhưng tôi không giao cho cô ta bất kỳ vai diễn nào, chỉ bắt cô ta ngày ngày đi tiếp rượu với các nhà đầu tư.
Hạ Duyệt thì ngày nào cũng ngồi nhà khóc rấm rứt.
Nhưng mà… khóc thì làm được gì?
Tôi đã tìm người giới thiệu cho cô ta một ông già lắm tiền — nghe đâu, ông ta muốn cố thêm một đứa con nữa dù đã lớn tuổi.
Giang Thần trợn mắt căm phẫn:
“Đồ đàn bà độc ác!”
Tôi mỉm cười:
“Cảm ơn lời khen. Chẳng qua tôi chỉ học được… một phần vạn bản lĩnh của anh mà thôi.”
Anh ta gào lên:
“Tôi cũng bị ép! Tôi sai chỗ nào? Chính tôi đã đưa Thần Dương lên đến đỉnh cao!
Là tôi đã giúp nhà họ Ôn bước vào tầng lớp thượng lưu!
Còn bây giờ, công thần như tôi lại thành ra thế này — cô bảo dưới mắt người ta, cô còn là người nữa không?”
Tôi như bừng tỉnh, cười khẽ:
“À đúng rồi, thế thì tôi còn phải cảm ơn anh nữa đấy.”
Giang Thần trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng toàn thân căng cứng, không dám mở miệng thêm lời nào.
Một luồng mùi hôi thối nồng nặc bốc lên.
Tôi bịt mũi, nhíu mày đầy ghét bỏ:
“Lại ị nữa à?
Y tá bận rồi, anh ngồi tạm đó mà chờ nhé.”
Phía sau lưng là tiếng Giang Thần chửi rủa không ngừng.
Tôi càng nghe… lại càng thấy vui.
Khi một kẻ chỉ còn biết phản kháng bằng lời nói —
Chứng tỏ hắn đã thua hoàn toàn.
Giang Thần — cái gông trói tôi suốt nửa đời người —
cuối cùng cũng bị chính tay tôi cắt đứt.
Anh ta chết vào một ngày đông giá lạnh.
Tôi không rơi một giọt nước mắt.
-Hết-