Trò Chơi Tru Tâm - Chương 3
8
Cuối tuần, buổi họp lớp cấp ba diễn ra tại trang viên của Chu gia – một nơi không mở cửa cho công chúng.
Chu Diễn chủ động chủ trì buổi họp, khiến ai cũng ăn mặc rất trang trọng.
Trương Trạch Xuyên và Tần Hân cũng đến.
Tần Hân mặc một chiếc đầm dạ hội đen cao cấp, khiến cô ta trở nên quyến rũ và đầy vẻ lạnh lùng.
Người đẹp vì lụa, ngựa tốt nhờ yên, sự xuất hiện của cô ta lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Tôi nhéo nhẹ Chu Diễn, trêu chọc:
“Nhìn em làm gì? Nhìn cô ta đi chứ. Sân khấu đã dựng xong, đến lượt anh lên diễn rồi.”
Chu Diễn mỉm cười kéo khóe môi, ánh mắt rời khỏi tôi, nhìn sang Tần Hân. Trong mắt anh, một tia kinh ngạc lướt qua.
Ánh mắt của hai người giao nhau.
Tần Hân mỉm cười e thẹn.
Tôi cố ý tạo cơ hội cho cô ta, bận rộn tiếp đãi các bạn học khác.
Trong đại sảnh, mọi người chạm cốc và trò chuyện rôm rả.
Tần Hân chọn thời điểm, cầm ly rượu bước đến gần Chu Diễn, nở nụ cười ngọt ngào mời anh uống.
Chu Diễn không từ chối, uống hết ly rượu.
Không lâu sau, anh bắt đầu đỏ mặt, dáng vẻ như không chịu nổi men rượu, vội vã bước lên lầu.
Tần Hân ngó quanh, thấy không ai chú ý, cũng lặng lẽ đi theo.
Tôi đếm ngược thời gian, đợi thuốc phát huy tác dụng.
Chỉ là tôi không để ý rằng Trương Trạch Xuyên cũng lặng lẽ theo sau lên lầu.
9
Khi tôi dẫn các bạn học đi tham quan các phòng trong trang viên, đến phòng khách, tiếng cười đùa lập tức ngừng lại.
Tất cả đều sững sờ trước cảnh tượng trong phòng.
Tần Hân, mặt đỏ bừng, gần như đã cởi sạch đồ, chỉ còn lại bộ nội y, nằm lăn lộn trên giường, trông như một con sâu trắng.
Cô ta quấn lấy cổ Trương Trạch Xuyên, khóc lóc rên rỉ:
“Em khó chịu quá, Chu Diễn, xin anh giúp em… A Diễn ca ca, cầu xin anh…”
Trương Trạch Xuyên bị cô ta kéo làm rối loạn cả quần áo, đôi mắt đỏ ngầu, điên cuồng đẩy cô ta ra:
“Hân Hân, tỉnh táo lại đi! Anh không phải Chu Diễn, anh là Trương Trạch Xuyên!”
Cả người anh ta run lên, nhưng ánh mắt lại bị hút chặt vào cô ta.
Đến khi tôi cất tiếng hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lúc này, Trương Trạch Xuyên mới chú ý đến sự có mặt của chúng tôi.
Anh ta phản ứng nhanh chóng, lập tức kéo chăn trùm kín từ đầu đến chân cho Tần Hân, sau đó điên cuồng đuổi chúng tôi ra ngoài:
“Biến, biến hết đi! Cút ngay!”
Tôi gọi bác sĩ gia đình đến.
Bác sĩ tiêm cho Tần Hân một mũi thuốc.
Không lâu sau, cô ta tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt tựa vào đầu giường.
Thấy tôi đứng ở đầu giường, cô ta cười lạnh, dùng giọng khích bác:
“Giang Phồn, chẳng phải cô luôn tự nhận mình có bệnh sạch sẽ trong tình yêu sao? Không cần đàn ông dơ bẩn mà? Giờ Chu Diễn đã ngủ với tôi rồi, cô còn muốn anh ta không? Có dám chia tay anh ta không?”
Lời nói của cô ta vang lên khiến tôi nhớ lại quá khứ.
Hồi cấp ba, tôi từng thầm yêu Trương Trạch Xuyên.
Nhưng trước khi tôi kịp tỏ tình, anh ta đã ở bên Tần Hân.
Cô ta biết tôi thích anh ta, nhưng lại giả bộ đáng thương đến xin lỗi tôi:
“Là Trạch Xuyên chủ động tỏ tình với mình, mình không cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh ấy. Mấy ngày nay mình không ngủ nổi, cảm thấy có lỗi với cậu.”
Vì không muốn cô ta cảm thấy tội lỗi, tôi đành giả vờ không bận tâm:
“Yên tâm đi, mình không giận. Giờ mình không thích anh ta nữa rồi.”
Khi ấy, Tần Hân thoáng sững người, nhíu mày nhìn tôi.
Tôi cười nhạt: “Mình thấy hai người hôn nhau trong phòng kho. Mình có bệnh sạch sẽ, đàn ông dơ bẩn như vậy, mình không cần!”
Lời nói năm ấy, cô ta vẫn ghi nhớ.
Và giờ đây, cô ta ném lại cho tôi.
Bên ngoài phòng, các bạn học đã nghe hết những lời của cô ta.
Từng người tò mò ghé đầu vào, ánh mắt vừa kỳ quái vừa thích thú nhìn Tần Hân.
Bác sĩ bước vào, có vẻ không hài lòng:
“Cô gái này, đừng nghi ngờ tay nghề của tôi. Cô chỉ trúng loại thuốc kích thích rẻ tiền, thứ này vừa gây kích thích vừa làm lú lẫn trí óc tạm thời. Nhưng giải loại thuốc này với tôi chỉ là chuyện nhỏ. Không cần phải ngủ với ai mới giải được.”
“Nói cách khác, cô chẳng ngủ với ai cả. Chỉ là trúng độc nhẹ và đã được chữa khỏi.”
Có người bật cười “phì” một tiếng.
Rồi như một phản ứng dây chuyền, cả đám bạn học cười ồ lên.
Gương mặt Tần Hân đỏ bừng như gan lợn.
10
Sau buổi họp lớp, Tần Hân trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Ai cũng bàn tán rằng cô ta vì muốn trèo cao mà hóa điên, đến mức cướp cả đàn ông của bạn thân.
“Dựa vào chút nhan sắc mà tưởng đàn ông ai cũng sẽ quỳ gối dưới chân cô ta sao?”
Dĩ nhiên, việc cô ta từng chiếm lấy Trương Trạch Xuyên – một hot boy được nhiều nữ sinh thầm thương cũng khiến không ít người ghét.
Chu Diễn thẳng tay chặn WeChat của Tần Hân, không nói một lời.
Hành động này trở thành giọt nước tràn ly, đẩy cô ta đến giới hạn cuối cùng.
Cô ta xông thẳng đến công ty của Chu Diễn, định nói chuyện với anh.
Nhưng không thể vào được, đành làm loạn ngay tại sảnh, gào thét điên cuồng trút nỗi đau.
Lễ tân buộc phải gọi cảnh sát.
Tần Hân bị đưa về đồn và bị tạm giam vài ngày.
Sau khi được thả ra, có vẻ cô ta đã nhận ra tình hình và không còn giở trò nữa.
Nhưng ngay trước tuần lễ cưới, trên mạng xuất hiện một tin đồn chấn động:
“Vị hôn thê của tổng giám đốc Chu thị – Giang Phồn, xuất thân bình dân, dùng thủ đoạn mê hoặc Chu tổng. Cô ta từng sống đời sống phóng túng khi du học, mang thai trước khi kết hôn và đã sinh một đứa con ngoài giá thú.”
Tin đồn này được “đóng gói” rất hoàn chỉnh với bằng chứng, tên tuổi, thậm chí cả ảnh chụp.
Nhưng chỉ trong vài phút, nó đã bị xóa sạch khỏi mọi nền tảng.
Chu Diễn ngay lập tức đăng bài trên Weibo:
“Tôi và Giang Phồn là mối tình đầu của nhau, xem nhau như tình yêu cả đời. Chúng tôi không hề có con ngoài giá thú. Giang Triều là con gái tôi, là tiểu công chúa của Chu gia. Những kẻ tung tin đồn nhảm, hãy chờ đợi đối mặt với pháp luật.”
Ngay sau đó, cả Chu gia lần lượt đứng ra bảo vệ tôi.
Mẹ Chu lên tiếng đầy uy quyền:
“Con dâu và cháu gái của tôi là bảo bối của Chu gia. Ai bôi nhọ họ chính là bôi nhọ Chu gia. Chu gia sẽ bảo vệ họ đến cùng!”
Ông Chu thì gần gũi hơn:
“Cái gì mà xuất thân bình dân? Kẻ tung tin này có bị điên không? Giải phóng rồi mà họ không được giáo dục sao? Chu gia chúng tôi không bàn đến xuất thân, chỉ bàn đến tình cảm!”
Những người khác trong Chu gia cũng đồng loạt lên tiếng.
Đám đông trên mạng sôi sục:
“Khoan, theo kịch bản thường thấy, không phải đáng lẽ nữ chính sẽ bị tấn công điên cuồng trên mạng trước, rồi sau đó phải đấu tranh để lật ngược tình thế sao?”
“Có vẻ vai diễn của cư dân mạng chúng ta đã bị đạo diễn cắt rồi.”
“Haha, bị cắt cũng tốt. Tôi không muốn làm công cụ cho kẻ ác nữa. Mệt mỏi lắm rồi.”
“Đây là phiên bản siêu tốc: bị vu oan rồi lật mặt chỉ trong nháy mắt.”
“Chu gia thật tuyệt, bảo vệ con dâu như vậy. Đến gia đình bình thường cũng khó thấy.”
Cư dân mạng nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau vụ bôi nhọ: chính là Tần Hân – bạn thân của tôi.
Họ cũng lục lại bài đăng cũ của cô ta, nơi cô ta bày tỏ sự ghen tị và hỏi cách đối phó khi bạn thân lấy được chồng hào môn.
Cộng đồng mạng còn phát hiện một tài khoản nhỏ của Chu Diễn – thứ mà ngay cả tôi cũng không biết.
Tất cả các bài viết trên đó đều xoay quanh tôi, đúng chất một người đàn ông yêu si mê.
Một bài viết kể về lần đầu anh gặp tôi được lan truyền rộng rãi:
“Lần đầu gặp Giang Phồn là năm ba đại học. Đàn anh chuẩn bị làm phim tốt nghiệp, làm rầm rộ lắm vì đã kéo được một kẻ ngốc chịu tài trợ như tôi. Anh ấy không thiếu tiền, chỉ riêng diễn viên quần chúng đã có hơn một trăm người.”
“Giang Phồn là một trong những diễn viên quần chúng đó.”
“Khi phát cơm trưa, mọi người đều cắm cúi ăn. Cô ấy thấy tôi đứng một mình, liền lấy một hộp cơm đưa cho tôi, nở nụ cười rạng rỡ: ‘Cơm đoàn làm phim ngon lắm, mọi người toàn tranh nhau lấy thôi. Anh mau ăn đi, không cần khách sáo đâu.’”
“Không biết là do ánh nắng ngày hôm đó quá chói chang, hay do nụ cười của cô ấy quá rực rỡ, tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, tim đập loạn nhịp, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.”
“Cô ấy nghĩ tôi cũng là diễn viên quần chúng, lại thuộc loại không dám tranh cơm, nên rất chăm sóc tôi. Còn dạy tôi cách nằm làm xác chết sao cho thoải mái.”
“Nhiều năm sau, tôi vẫn cảm ơn bản thân ngày ấy đã tò mò mà đi xem buổi quay đó.”
Tôi đọc những bài viết đó trên điện thoại, hết nhìn màn hình lại nhìn Chu Diễn.
Khuôn mặt anh đỏ bừng, ngại ngùng không dám nhìn tôi.
Tôi không nhịn được cười, hỏi:
“Sao anh lại đáng yêu thế này?”
Chu Diễn không chịu nổi, khẽ trách:
“Em đọc cả ngày rồi.”
Tôi mỉm cười quyến rũ:
“Cả ngày thì sao? Em sẽ đọc cả đời.”
Đôi mắt anh sáng lên, hôn nhẹ lên trán tôi, giọng nói dịu dàng:
“Được, anh sẽ tiếp tục viết, để em đọc cả đời.”