Tranh Giành Nhân Duyên - Chương 1
01
Tiểu An run rẩy.
“Mẹ, con mơ thấy trong thôn toàn là lửa, rất nhiều ác quỷ mặc đồ đen cầm đao chém người. Tiểu An chạy không nổi, đau quá.”
Ta ôm chặt con trai, nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ là một cơn ác mộng thôi, ngoài đời không có ác quỷ đâu.”
Nhưng ta đã lừa con, những điều đó đều là thật——
Trong biển lửa ngút trời, thị vệ áo đen cười gằn chém giết khắp nơi.
“Muốn trách thì trách ả đàn bà đê tiện kia, chính ả đã hại các ngươi. Chỉ khi những người biết Vương gia đã từng thành thân đều chết hết, quận chúa của chúng ta mới có thể yên tâm khi đại hôn.”
Dân làng kêu gào, liều mạng chạy trốn… Máu tươi phun ra từ cổ, ngã vật xuống đất.
Người già trẻ em chạy không nổi bị ép vào trong biển lửa, tuyệt vọng gào thét.
Tiểu An kinh hoàng khóc lớn, ta lao tới muốn bảo vệ con, nhưng cùng con bị một thanh kiếm dài đâm xuyên qua.
Dầu từ trên đầu đổ xuống, ngọn lửa thiêu đốt da thịt.
Trong tiếng thở dốc đau đớn của ta, những kẻ đó lại cười điên cuồng, “Cho dù Vương gia đích thân đến, cũng không nhận ra ả đàn bà đê tiện này, dám cướp người của quận chúa, đáng chết.”
…
Bị sự hối hận vô tận nhấn chìm, lần nữa mở mắt ra.
Ta được tái sinh vào ngày quận chúa tìm đến.
Kiếp trước vào ngày hôm nay, nàng ta khóc lóc gọi phu quân của ta, kể về mối tình nồng cháy của hai người trong quá khứ.
Nhưng phu quân chỉ lắc đầu, xưng mình là thôn phu Nam Sơn, không phải Mộc vương gì cả.
Quận chúa không cam lòng, ngày ngày sai người đến quấy rầy, khiến phu quân phiền lòng, dứt khoát tránh không gặp nàng.
Bất đắc dĩ, nàng tìm đến ta.
Một vị quý nữ luôn kiêu căng ngạo mạn, lúc này lại vứt bỏ lòng kiêu ngạo, quỳ trước mặt ta, cầu xin ta giúp phu quân khôi phục trí nhớ.
Nàng nói mình đã mất đi tình yêu trong sáng nhất trên đời, nhưng không muốn Mộc vương mất hết tiền đồ.
“Mộc Nam là hoàng thân quốc thích, là rồng trong mây, nên giúp ích cho thiên hạ, không nên chỉ ở trong thôn làm một thầy giáo hèn mọn.”
Thầy giáo không hề hèn mọn, nhưng ta tự cho rằng đối với phu quân mà nói, sau khi tìm lại được thân phận thực sự, quyết định đi hay ở mới là công bằng.
Ta đồng ý, giúp quận chúa tạo cơ hội, tái hiện lại từng cảnh tượng sâu sắc trong cuộc đời của Mộc vương.
Cũng không so đo tính toán trong những “quá khứ” đó đều có nàng ta kề vai sát cánh.
Cuối cùng phu quân nhớ lại chuyện trước kia, cùng quận chúa nước mắt lưng tròng nhận nhau, nhìn ta có chút bàng hoàng.
Ta không muốn làm liên lụy đến chàng, khi quận chúa cầu xin chàng cùng về kinh, ta cũng khuyên can.
Trước khi đi, phu quân dặn đi dặn lại: “A Yên, đợi ta nói rõ với người nhà, sẽ đến đón nàng và Tiểu An.”
Ta cười đáp ứng, chờ mãi chờ mãi——
Chờ đến tin Mộc vương và quận chúa đại hôn, cùng với ngọn lửa ngút trời, máu chảy thành sông.
Hóa ra cướp mất phu quân của ta vẫn chưa đủ… Còn muốn mẹ con chúng ta và cả dân làng phải chôn cùng, mới có thể xóa bỏ mọi thứ.
Để trả lại cho nàng ta mối tình hoàn mỹ một đời một kiếp một đôi người.
02.
Nghe thấy tiếng khóc, phu quân hoảng hốt xông vào, thấy chúng ta không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta im lặng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, câu hỏi trước khi chết lại trào lên trong đầu—
—
Những kẻ áo đen mang đến, ngoài cái chết, còn có tin tức Mộc vương và quận chúa đại hôn.
Hành vi tàn ác vô nhân đạo trong thôn, chỉ là chủ ý của quận chúa, hay là… chàng cũng biết?
Nhưng khuôn mặt tuấn tú lúc này chỉ có sự quan tâm chân thành, đôi mắt trong trẻo lương thiện.
Vài giây sau, ta cười nhẹ như thường lệ, “Không sao, con chỉ mơ thấy ác mộng thôi.”
Phu quân thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên dang rộng vòng tay, Tiểu An không chút do dự trèo lên vai chàng.
Ngoài cửa vang lên giọng nói mơ hồ của trưởng thôn Vương Bá, “Nam Sơn, Tiểu Yên, có người từ kinh thành đến.”
Người đến chính là quận chúa, đứng giữa sân, một thân váy đỏ rực rỡ, kiêu ngạo vô cùng.
Vừa nhìn thấy phu quân, nàng ta kinh ngạc, một lúc sau thì mắt dần đỏ hoe, “Mộc Nam.”
Tỳ nữ và thị vệ quỳ rạp xuống đất, miệng hô to Vương gia.
Phu quân cảnh giác, không nhúc nhích.
Thấy vẻ mặt thâm tình của nữ tử dần cứng lại, Vương Bá nhỏ giọng giải thích, “Quý nhân, người, người đừng trách Nam Sơn, hắn không nhớ chuyện trước kia…”
Quận chúa cau mày, thị vệ áo đen gần đó lập tức đá vào lưng Vương Bá, “Ai cho ngươi nói, muốn chết à!”
Vị lão nhân nhiệt tình, tốt bụng, được dân làng kính trọng, giờ loạng choạng ngã xuống đất, như một con chó ngậm đầy bùn đất.
Thị vệ đắc ý, tỳ nữ che miệng cười trộm, quận chúa làm như không thấy.
Phu quân mặt tối sầm, muốn tiến lên đỡ trưởng thôn.
Nhưng quận chúa chặn trước mặt chàng, “Mộc Nam, ta là Đồng Khương, chàng đã hứa với ta một đời một kiếp một đôi người, ta chưa từng quên, hôm nay cuối cùng cũng tìm được chàng.”
Khuôn mặt kiều diễm của nàng ta đẫm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, cực kỳ chân thành.
Kiếp trước vào lúc này, ta vội vàng đỡ trưởng thôn rời đi, để phu quân và cố nhân của chàng có thể nói rõ ràng.
Lần này, ta đứng yên, nghe phu quân lên tiếng quát lớn: “Dù ngươi là ai, cũng không nên bắt nạt một người già như vậy.”
Quận chúa giật giật khóe miệng, mãi đến khi phu quân đưa Vương Bá ra khỏi cửa, mới ra hiệu cho tỳ nữ tiến lên.
“Vương gia, quận chúa tìm ngài nhiều năm, chịu nhiều gian khổ, sao ngài có thể vì một thường dân thấp hèn mà làm tổn thương thể diện của người như vậy.”
Tỳ nữ lanh lợi thay chủ tử kể lại chuyện tình cảm sâu nặng năm xưa.
Như chìm vào hồi ức trong quá khứ, quận chúa lấy khăn tay, quay người, lau đi giọt nước nơi khóe mắt.
Ngay cả phu quân cũng thở dài, hồi lâu sau vừa định mở lời.
Ta đã kéo đứa con trai nhỏ, quỳ xuống trước chàng.
Khi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, giọng nói run rẩy như cánh hoa tàn trong gió.
“Phu quân, chàng cũng từng hứa với ta một đời một kiếp một đôi người. Nhưng giờ ta tự thấy mình thấp hèn, người nên ở bên chàng là quận chúa.
“Ta chỉ xin được mang Tiểu An đi, cho dù mẹ con ta có phải sống khó khăn, cũng tuyệt không trở thành vật cản giữa chàng và quận chúa.”
Quận chúa nghe vậy, sau khi kinh ngạc, trên mặt hiện lên một tia vui mừng.
Nhưng tia vui mừng đó nhanh chóng tan biến.
Phu quân bước nhanh đến, một tay ôm ta và con trai vào lòng.
“A Yên, nàng nói bậy gì vậy! Chuyện quá khứ không quan trọng. Bây giờ chúng ta đã thành thân, ta là phu quân của nàng, là cha của Tiểu An, ta sẽ cùng nàng bạc đầu giai lão, một nhà mãi mãi không xa rời.”
Quận chúa khó tin, “Mộc Nam, chàng điên rồi sao? Ta là quận chúa, nàng ta chỉ là một thôn phụ, chàng lại muốn cùng nàng ta bạc đầu giai lão?”
Nhưng phu quân không để ý đến nàng, chỉ bận rộn dỗ dành ta.
Bởi vì người vợ luôn mạnh mẽ, ngay cả khi khó sinh suýt mất mạng cũng không khóc, bây giờ lại đau buồn rơi lệ… Phu quân sợ hãi, lời nói ra cũng đầy đau lòng gần như không mạch lạc.