Trâm Phượng Và Chén Độc - Chương 2
Sau khi Nguyễn Tịch Dao bước vào Túy Hương lâu, nàng liền tiến thẳng vào trong.
Tú bà định ngăn nàng lại, nhưng khi nhìn thấy tấm ngân phiếu trị giá một nghìn lượng, bà liền nở nụ cười đến không khép miệng nổi, đích thân đưa Nguyễn Tịch Dao lên lầu và tỉ mỉ giới thiệu thân phận của từng khách nhân tại mỗi tầng.
Là người đã tiếp xúc với vô số loại người, tú bà vừa nhìn đã biết Nguyễn Tịch Dao đến đây để tìm nam nhân nhà mình, nhưng điều bà không ngờ chính là, Nguyễn Tịch Dao đến không phải để bắt gian, mà là để hiến thân.
Sau khi đuổi tú bà đi, Nguyễn Tịch Dao đã khéo léo moi ra được phòng bao của Hoàng thượng qua lời tú bà.
Trong phòng bao không có ai, nhưng áo khoác màu đỏ vuốt rồng của Hoàng thượng vẫn còn đó.
Theo trí nhớ, khi phụ thân trở về phủ đã nhắc tới việc Hoàng thượng qua đêm tại Túy Hương lâu, nên chắc chắn hắn sẽ quay lại.
Nguyễn Tịch Dao liền cởi áo choàng, nằm trên giường chờ đợi. Để chắc chắn hiến thân thành công, nàng đã mua một loại dược bí mật từ chỗ tú bà.
Giờ chỉ còn chờ con mồi rơi vào bẫy.
Một nén hương sau, cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Nguyễn Tịch Dao lập tức nhào vào vòng tay người tới, giọng nói mê hoặc: “Hoàng thượng, người để thiếp đợi khổ quá ~~”
Cảm giác người trước mặt đưa tay ôm lấy eo nàng, từng chút vuốt ve làn da mềm mại.
Nguyễn Tịch Dao nở nụ cười, khi định tiến thêm một bước thì…
Bất chợt có tiếng cười nhạo từ bên ngoài vang lên.
“Nguyễn tướng quân, không biết vị tiểu thư này là thứ mấy nhỉ?”
Nguyễn Tịch Dao ngẩng đầu nhìn ra sau, chỉ thấy Nhị vương gia phe phẩy quạt thưởng thức màn kịch, còn Nguyễn tướng quân với sắc mặt tái mét đang đứng đó.
“Láo xược! Còn không mau xuống khỏi người Bệ hạ!”
Tiếng “bịch” vang lên khi nàng quỳ xuống hành lễ:
“Thần nữ Nguyễn Tịch Nhan tham kiến Bệ hạ.”
Còn chưa kịp để Hoàng thượng lên tiếng, từ ngoài cửa vọng vào một giọng nói khác:
“Không lẽ đầu óc muội muội lú lẫn rồi sao, mà ngay cả tên mình cũng nói sai vậy?”
6.
Ánh mắt Hoàng thượng dừng lại trên người Nguyễn Tịch Dao một lúc, sau đó lại chuyển qua phía ta.
Ánh mắt hắn dần trở nên sắc bén, đầy nguy hiểm.
“Nguyễn khanh, sao trẫm lại không biết khanh có đến hai tiểu thư?”
Khắp kinh thành đều rõ, Nguyễn tướng quân và Nguyễn phu nhân là cặp vợ chồng rất ân ái.
Ngay cả khi tham dự yến tiệc với đồng liêu, Nguyễn tướng quân cũng không quên sai người về báo bình an với phu nhân.
Thế mà lần này, việc cơ mật như thế lại bị Nguyễn Tịch Dao mò đến tận phòng bao của Hoàng thượng, và còn kéo theo cả Nguyễn Tịch Nhan tới sau.
Điều này rõ ràng cho thấy, Nguyễn gia có ý đồ khác.
Phòng bao bỗng trở nên im ắng đến đáng sợ.
Các thị vệ xung quanh đồng loạt cúi đầu, quỳ xuống, không ai dám thở mạnh.
Nguyễn tướng quân, dù là một võ tướng, cũng hiểu rằng càng nói nhiều càng dễ mắc sai lầm. Ông định quỳ xuống để gánh trách nhiệm cho hai đứa con gái của mình, nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy giọng thanh thót của ta vang lên từ phía sau lưng:
“Bệ hạ nhân từ, tuyết xuân vừa tan, thời tiết vẫn còn rét buốt. Mẫu thân đặc biệt sai ta và muội muội mang áo khoác đến cho phụ thân và Bệ hạ. Tính tình muội ta hơi vội vã, có lẽ do cảm nhận được long khí của Bệ hạ mà vô tình tìm đến chốn này.”
Ta cung kính quỳ xuống, cúi đầu rất thấp, tỏ ra ngoan ngoãn hết mực.
Tiểu Tước, tì nữ của ta, đứng sau, mang theo hai chiếc áo choàng.
Một chiếc trong đó được dệt từ tơ vàng, trên đó có năm vuốt kim long uốn lượn. Đó chính là áo choàng mà Tiên đế ban cho phụ thân ta khi ông còn sống, và nay mẫu thân giữ gìn cẩn thận.
“Vậy nhị tiểu thư thế này là đang đóng giả ư –”
Quả nhiên, Hoàng thượng liền chuyển sự chú ý sang Nguyễn Tịch Dao.
Ngôi vị Hoàng hậu vẫn chưa được định đoạt, và hiện tại Nguyễn Tịch Dao là nữ nhi của Nguyễn gia. Chỉ cần một chút sai sót trong lời nói hay cử chỉ của nàng ta, Hoàng thượng sẽ có lý do để trách phạt Nguyễn gia.
Ta không thể để sự ích kỷ của nàng ta kéo theo cả phụ thân vào rắc rối.
Hít một hơi thật sâu, ta định lên tiếng, nhưng Nguyễn Tịch Dao đã nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành trước:
“Thần nữ ngưỡng mộ Bệ hạ đã lâu, nguyện vì Bệ hạ mà hy sinh, có chết cũng không hối tiếc.”
“Phụt.”
Phong Khinh Tuân, đứng bên cạnh, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Hoàng thượng không tỏ thái độ gì, chỉ nhấc cằm Nguyễn Tịch Dao lên, buộc nàng ta phải nhìn thẳng vào mình.
Sau đó, nở một nụ cười vừa như hài lòng vừa đầy trào phúng.
“Nếu đã vậy thì tốt.”
Chẳng ai ngờ được Nguyễn Tịch Dao lại nhanh nhẹn đến mức, cướp lấy chiếc áo choàng kim long từ tay Tiểu Tước, rồi tự tay khoác lên cho Hoàng thượng.
“Bệ hạ lo cho quốc gia, nhưng vẫn phải cẩn thận với vết thương cũ trên eo đấy.”
Trước khi xe ngựa rời đi, Hoàng thượng vén rèm, nhìn Nguyễn Tịch Dao với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Người ta nói Nguyễn nhị tiểu thư thanh cao, thông minh, hôm nay gặp mới biết quả thật không sai chút nào.”
Nói rồi, xe ngựa từ từ lăn bánh, hướng về khu phồn hoa nhất kinh thành.
Mà không hề để ý tới những dân chúng ở Tây Bắc đang khổ sở vì nạn đói và mất mùa.
Toàn bộ thời gian đó, Phong Khinh Tuân chỉ chăm chăm nhìn về phía ta, ánh mắt chưa từng rời đi.
Phụ thân, vốn bị buộc phải ở nhà kiểm điểm, đã rút lui an toàn và quay về phủ tướng quân trong đêm nay.
Mẫu thân, vì sự xuất hiện đột ngột của ta mà lo lắng không yên, chỉ đến khi thấy phụ thân và ta trở về an toàn, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiếp trước, ta chưa từng đặt chân tới Túy Hương lâu.
Nhưng nay, chính nhờ việc Nguyễn Tịch Dao tới đó mà ta mới may mắn có được kết quả tốt đẹp.
Rõ ràng, Nguyễn Tịch Dao cũng đã nghĩ đến điều này.
Trong lòng đầy hả hê, nàng ta chờ phụ thân khen ngợi và hy vọng được ông ban ngôi vị Hoàng hậu cho mình.
Nhưng việc đầu tiên phụ thân làm khi về tới phủ, là ra lệnh cho Nguyễn Tịch Dao vào từ đường quỳ phạt.
Nguyễn Tịch Dao chết sững, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Mẫu thân định tiến lên cầu xin, nhưng phụ thân bất ngờ ném ly trà xuống đất, giận dữ quát:
“Tự ý quấy rầy Hoàng thượng khi đang bàn chuyện cơ mật, đây là lỗi thứ nhất. Là quý nữ Kinh thành mà ăn mặc không đúng chuẩn mực, đây là lỗi thứ hai. Chưa ai xác định ngươi là người sẽ xuất giá, nhưng ngươi lại không màng đến thể diện của trưởng tỷ mà nói năng ngông cuồng, đây là lỗi thứ ba. Ngươi còn gì để nói nữa không?”
Nguyễn Tịch Dao bĩu môi, không phục:
“Nhưng trưởng tỷ cũng lẻn ra ngoài, tỷ ấy cũng nên bị phạt chung.”
Từ khi sống lại, Nguyễn Tịch Dao luôn tìm mọi cách hãm hại ta để trả thù chuyện chiếc trâm mà ta đã đâm chết nàng ta trước đây.
Phụ thân chỉ xem đó là trò trẻ con của nàng.
Trước đây, mỗi khi Nguyễn Tịch Dao phạm lỗi, nàng luôn cầu xin ta chịu phạt chung với nàng.
Phụ thân thường xoa đầu ta và bảo rằng ta là trưởng tỷ, nên có trách nhiệm chăm sóc cho muội muội và mẫu thân.
Huống chi, từ nhỏ, ta và Nguyễn Tịch Dao đã lớn lên cùng nhau, tình cảm rất sâu đậm.
Thế nên, mỗi lần ta đều tự nguyện nhận lỗi cùng nàng, lấy lý do là trưởng tỷ không biết dạy dỗ muội muội.
Nhưng giờ đây, ta nhận ra rằng, tình thân bao năm qua, trước ranh giới sống chết, lại chẳng đáng một xu!
Ta quay đầu sang một bên, hiếm khi ta không đứng ra xin xỏ giúp Nguyễn Tịch Dao.
“Ngươi!” Phụ thân nổi trận lôi đình.
“Ngươi còn không biết xấu hổ! Nếu không phải trưởng tỷ ngươi giúp đỡ, thì ngày mai, chuyện ngươi ăn mặc không đúng lễ nghi tại Túy Hương lâu đã lan truyền khắp kinh thành rồi!”
Nguyễn Tịch Dao còn muốn nói gì đó để bào chữa, nhưng khi thấy phụ thân phất tay, hai tên gia nhân cao lớn lập tức bịt miệng nàng và kéo đi.
Khi đi ngang qua ta, Nguyễn Tịch Dao nhíu mày, trong đáy mắt tràn đầy hận thù bị kìm nén.
Giống như một con rắn độc đang cắn chặt ngọn giáo tẩm đầy kịch độc trong miệng.
Ta đang định lui xuống thì đột nhiên có một gia nhân chạy vào báo tin.
Tô công công, người hầu cận Hoàng thượng, đến thăm.
Phụ thân lập tức vội vàng mời Tô công công vào trong.
Tô công công nhận lấy ly trà, vui vẻ phất tay:
“Chúc mừng Nguyễn tướng quân, chúc mừng Nguyễn tướng quân. Hoàng thượng phái ta đến báo tin rằng, nếu Nguyễn đại nhân luyến tiếc hai vị tiểu thư, thì Hoàng thượng chỉ có thể làm một việc: mang đại tiểu thư Nguyễn gia vào cung rồi.”