Trâm Phượng Và Chén Độc - Chương 1
1
Vào ngày Tiên Hoàng hậu và Nguyễn phu nhân của phủ Tướng quân sinh con, trời giáng dị tượng.
Mây ngưng tụ thành hình phượng hoàng sắc vàng cùng với rồng khổng lồ bay lượn trên bầu trời.
Không Duyên đại sư thốt lên đầy cảm xúc:
“Đây chính là điềm lành! Tất sẽ có long phượng xuất hiện và quốc gia sẽ thịnh vượng!”
Tiên đế hân hoan, vung tay quyết định hôn sự của Thái tử tương lai với phủ Tướng quân.
Ai ngờ rằng, phủ Tướng quân lại sinh được song sinh.
Nguyễn tướng quân đặt hai cái tên là Nguyễn Tịch Nhan và Nguyễn Tịch Dao.
Ta chính là Nguyễn Tịch Nhan.
Từ nhỏ, muội muội Nguyễn Tịch Dao của ta đã tinh thông cầm kỳ thi họa, càng yêu thích Thái tử điện hạ, luôn theo sau Thái tử ngọt ngào gọi “Thái tử ca ca”.
Còn ta lại chỉ thích nhìn lén phụ thân múa kiếm, oai phong biết bao.
Nguyễn Tịch Dao từ bé đã được cưng chiều, rất thích làm nũng.
Mỗi khi nàng ta gây họa, ta lại phải gánh chịu.
Ta là tỷ tỷ, đành phải nhường nàng ta mà thôi.
Đến năm cập kê, phụ thân bảo chúng ta tự chọn giữa đi hay ở.
Nguyễn Tịch Dao vui vẻ chạy về phòng, một lúc sau mang hai thẻ trúc đến.
Nàng ta rút được “đi”, còn ta thì rút được “ở”.
Vậy là nàng trở thành Hoàng hậu.
Nhưng giờ đây, đôi mắt trong veo trước kia của nàng ta giờ đây tràn đầy ác ý.
Nàng nhào vào lòng ta, ba phần làm nũng, bảy phần dò xét.
“Trưởng tỷ, tỷ có muốn vào cung làm Hoàng hậu không?”
Lúc ấy, ta liền biết, nàng ta cũng đã sống lại rồi.
“Không muốn.”
Ta không hề do dự từ chối.
“Tại sao vậy? Nếu vào cung, tỷ sẽ là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, được cả vạn người quỳ lạy, vinh hoa phú quý vô tận.”
Nguyễn Tịch Dao nói với giọng hơi vội vã, nhưng trong đáy mắt không giấu được sự vui sướng.
“Ta không muốn bị giam trong chiếc lồng kín mít, ta muốn làm một con chim trời tự do.”
“Nhưng đây là —”
“Hay là rút thẻ lại, tối qua muội đã chuẩn bị thẻ mà?”
Không để Nguyễn Tịch Dao kịp nói hết câu, ta giơ tay ngắt lời nàng ta.
Tuy nhiên, ánh mắt của Nguyễn Tịch Dao lảng tránh, nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay nhưng không hành động gì.
Ta bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Khi Nguyễn Tịch Dao đưa tay ngăn ta lại, ta nhún mũi chân một cái, nhanh chóng vào phòng trước nàng.
Khi nàng ta đuổi đến nơi, ta đã cầm lấy thẻ trúc trên bàn trang điểm.
Cả hai thẻ trúc đều ghi chữ “ở”.
Có lẽ kiếp trước Nguyễn Tịch Dao đã lén giấu thẻ trúc có chữ “đi” và diễn vở kịch đổi trắng thay đen.
Ta nhíu mày nhìn nàng ta.
“Làm sao bây giờ? Đột nhiên ta thấy làm Hoàng hậu cũng không tệ lắm.”
Nguyễn Tịch Dao được cưng chiều từ nhỏ, cái gì tốt nàng cũng phải giành trước.
Nếu ta không nhường, nàng chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Quả nhiên Nguyễn Tịch Dao ngạc nhiên đến sững sờ, trên mặt tràn ngập sự không tin, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
“Nhưng, nhưng mà lúc nãy tỷ còn…”
“Đó là khi nãy thôi. Theo lý thì ta là trưởng nữ, càng hợp để vào cung.”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Nguyễn Tịch Dao bị ta trêu chọc.
Ta bật cười lớn, xoa đầu nàng như lúc nhỏ:
“Đùa đấy, muội muốn thứ gì, sao ta có thể giành với muội được?”
“Thật sao?”
Nếu là trước kia, Nguyễn Tịch Dao kiêu ngạo sẽ hớn hở mong mỏi được gả vào cung ngay lập tức.
Nhưng bây giờ, nàng lại chần chừ, như đang dò hỏi:
“Cảm ơn trưởng tỷ, mã nô mấy hôm trước bắt nạt tỷ, ta sẽ đi giết hắn để giúp tỷ hả giận.”
Hai ngày trước, mã nô đột nhiên xuất hiện trong hậu viên phủ Tướng quân, và “vô tình” đụng phải ta.
Gương mặt đó đến giờ ta vẫn không quên được, chính là kẻ kiếp trước say rượu đụng phải Nguyễn Tịch Dao!
“Giết hắn làm gì?”
Ta cau mày, giả vờ thờ ơ:
“Ta với mã nô đó không có thâm thù, hơn nữa hắn còn chăm sóc con hãn huyết bảo mã của phụ thân rất tốt. Hà cớ gì phải lấy mạng hắn chỉ vì một việc nhỏ?”
Nghe xong, Nguyễn Tịch Dao mới yên tâm rời đi.
Nhìn bóng lưng hớn hở của nàng ta, khóe môi ta nở nụ cười trào phúng.
Nàng không hề biết rằng mã nô đã bị ta âm thầm xử lý từ lâu rồi.
Kiếp trước, hôm Nguyễn Tịch Dao trở thành Hoàng hậu và về nhà lại mặt, mã nô say rượu đã sờ vào tay nàng.
Chuyện nhỏ này vốn không đáng nhắc đến.
Nhưng Nguyễn Tịch Dao vô cùng hoảng loạn, giải thích ấp úng, chỉ biết khóc sợ làm hỏng thanh danh hoàng gia.
Ta mềm lòng giúp nàng che giấu, nói với mọi người rằng mã nô đã va phải Nguyễn đại tiểu thư.
Chẳng ngờ, ngày hôm sau Thánh thượng lấy cớ rằng ta làm bại hoại thuần phong mỹ tục, hạ lệnh chặt một cánh tay của ta.
Phụ thân quỳ trước cửa cung xin từ quan để giữ cánh tay cho ta.
Ba ngày sau, thứ trở về phủ lại là thi thể của phụ thân, chết không nhắm mắt.
Mẫu thân bạc trắng mái đầu trong một đêm, chẳng bao lâu sau cũng nhắm mắt xuôi tay.
Đến đêm trước khi Nguyễn Tịch Dao mời ta vào cung, ta mới biết rằng, từ lâu Hoàng thượng đã muốn nhổ tận gốc phủ Tướng quân vì phụ thân ta công cao hơn chủ.
Ta hốt hoảng vào cung để nói ra sự thật với người thân duy nhất còn lại.
Nhưng muội muội thân thiết từ nhỏ, lo sợ ta vạch trần, đã dùng một chén rượu độc kết liễu ta.
Hóa ra, để bảo toàn mạng sống, Nguyễn Tịch Dao đã cùng Hoàng thượng dựng nên màn kịch này.
Thương thay cho mẫu thân bạc tóc của ta, trước khi mất vẫn còn nắm lấy tay ta gọi tên Nguyễn Tịch Dao.
Còn có nỗi đau chặt tay, nỗi hận giết cha.
Kiếp này, ta sẽ không để họ đạt được mục đích!
Ngày đại hôn càng gần, nhưng phụ thân vẫn chưa công bố người được gả đi là ai.
Nguyễn Tịch Dao vốn đa nghi bắt đầu nóng ruột.
Trong bữa tối, không thấy phụ thân, ta tiện miệng hỏi.
“Phụ thân đi đâu rồi?”
Sau khi sống lại, từng phút giây yên ổn của phụ thân đều khiến ta thấy quý giá vô cùng.
Ai rời đi, ta cũng muốn hỏi thăm.
Mẫu thân gắp món măng giòn mà Nguyễn Tịch Dao yêu thích, rồi gắp miếng đậu hũ mềm bỏ vào bát ta.
“Tân đế vừa mới lên ngôi, phụ thân con bị triệu đến để bàn việc trọng đại.”
Nếu nhớ không nhầm, kiếp trước vì muốn tránh tai mắt mà họ đến Túy Hương lâu.
Cuối cùng, phụ thân lại chọc giận Tân đế, và bị đình chỉ chức vụ, bị bắt về nhà xem xét lại bản thân.
Rõ ràng Nguyễn Tịch Dao cũng nhớ chuyện này, ăn vài miếng rồi mượn cớ không khỏe để trở về viện.
Không lâu sau, ta đứng đợi ở cửa hông, quả nhiên thấy Nguyễn Tịch Dao.
Dưới lớp áo choàng, nàng chỉ mặc váy lụa mỏng manh, lộ ra làn da trắng như tuyết, chiếc yếm uyên ương như ẩn như hiện, thêm vẻ đẹp tựa tiên nữ dưới tấm khăn che mặt, nếu ở Túy Hương lâu nàng chắc chắn sẽ là người nổi bật nhất.
Tiếc rằng, nàng sinh ra ở phủ Tướng quân, được mẫu thân hết mực bảo vệ, trở thành tài nữ kinh thành mà ai ai cũng ngưỡng mộ.
Thấy nàng chuồn ra ngoài qua cửa hông, ngồi lên xe ngựa rời đi.
Tì nữ Tiểu Tước hỏi ta, “Đại tiểu thư, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Đi, đến chỗ mẫu thân.”