Trảm Phong Ký - Chương 2
Ta bước từ hàng quan hành lễ: “Thần nữ xin vấn an Hoàng thượng”
Hoàng thượng quan sát một lượt sang Quốc sư : “Theo trẫm thấy nàng đã ngộ thiên cơ ngươi truyền thụ trẫm nên ban cho nàng một cái tên Gọi là Ô Nhược thế nào”
Ta cúi hành lễ: “Thần nữ tạ ơn Hoàng thượng”
Thấy ngoan ngoãn như Hoàng thượng hài lòng: “Tốt lắm trẫm phong nàng làm Thiên Cơ Thị từ nay theo Quốc sư phụng sự trẫm”
“Hoàng thượng vạn vạn lần thể”
Ta khẽ nghiêng đầu thấy một lão thần râu tóc bạc phơ bước nghiêm giọng : “Triều nay nữ quan e rằng tổn hại triều cương dẫn đến tai họa”
Ta bình tĩnh đáp: “Lời của Vương Sử quan thật sai lầm Thời thế luôn thay đổi pháp chế của tổ tiên cũng thể cải biến Thần nữ từng khi tiên đế băng hà Thái hậu từng ôm Hoàng thượng nhiếp chính rèm trả quyền cho ngài Hơn nữa triều cũng nữ lễ quan nữ tử tại thể làm quan”
Râu của Vương Sử quan run bần bật ông tức giận : “Thái hậu nhiếp chính là bất đắc dĩ; nữ quan cũng chỉ quản lý lễ nghi hậu cung Nữ tử vốn giữ đức hạnh lo chuyện nội trợ xuất hiện giữa triều đình như thật là đại nghịch bất đạo”
Ta thẳng ánh mắt giận dữ của ông đáp: “Cổ nhân câu quân tử tự trách tiểu nhân trách khác Ta từng giao thiệp với Vương Sử quan khi nhập triều cũng là nữ tử của gia đình tử tế Vậy mà Sử quan vu khống như chứng tỏ ngài chính là kẻ tiểu nhân”
Nghe Vương Sử quan giận đến nỗi ngã ngửa chỉ tay run rẩy nên lời: “Ngươi… ngươi thật biết giữ đức hạnh”
Ta buồn liếc ông lần nữa vén áo quỳ xuống: “Hoàng thượng thần nữ tuy là thân nữ nhi nhưng cho rằng quan triều đình nên lấy tài đức làm gốc phân biệt nam nữ Hơn nữa thần nữ ở nhà hiếu thuận với cha mẹ dạy dỗ ; triều phụng sự Quốc sư bái kiến Hoàng thượng Đức hạnh tài năng thiếu sót nhờ Hoàng thượng chê thần nguyện vì Hoàng thượng phân ưu”
Hoàng thượng lớn: “Lòng trung thành của ngươi Các ái khanh còn ý kiến gì ”
Đám quần thần một lát một vị quan bước : “Hoàng thượng thần cả gan tâu chi bằng nạp Ô thị hậu cung”
Lời dứt cả triều đình xôn xao mọi cúi đầu trầm tư Ta giật định mở miệng thì một giọng từ phía quần thần vang lên: “Không thể”
Ta đầu chỉ thấy Kỷ Hiên bước nhanh tới bên cạnh : “Hoàng thượng Vân… Ô thị và thần từ nhỏ đã hôn ước Thần thất lễ nhưng Ô thị vạn vạn lần thể trở thành phi tần”
4
Những lời đó khiến Hoàng thượng thoáng hài lòng hỏi: “Ô Nhược ngươi là thê tử của Kỷ ái khanh vì từng với trẫm”
Ta nhanh chóng bước sang một bên cố tình giữ cách với Kỷ Hiên đó hành lễ đáp: “Hoàng thượng thứ tội thần nữ cố ý giấu diếm Hôn ước giữa Vân gia và Kỷ gia chỉ định Vân thị nữ và Kỷ thị tử Huống hồ thần nữ đã nhập Tư Thiên Các Hoàng thượng ban tên nay thần nữ đã còn là nữ nhi Vân gia thể thành thê tử của Kỷ công tử”
“Ngươi qua cửa ”
“Chưa từng”
Lúc Quốc sư chen lời: “Hoàng thượng thứ thần thẳng Ô Nhược là Thiên Cơ Thị nên lấy việc phục vụ Hoàng thượng làm trọng Hơn nữa nàng vẫn truyền dạy thuật toán nếu thành thân sẽ tổn hại âm thân làm mờ thiên nhãn”
Hoàng thượng gật đầu: “Quốc sư lý Ô ái khanh từ nay hãy theo Quốc sư tu luyện vì trẫm mà tận lực”
Ta quỳ xuống phớt lờ ánh mắt lo lắng của Kỷ Hiên chậm rãi cúi đầu: “Thần nữ tuân chỉ”
“Văn Cẩn”
Sau buổi triều rời nhưng vẫn Kỷ Hiên đuổi kịp
“Văn Cẩn”
Hắn vội vã nắm lấy tay : “Ta tìm nàng mãi nàng ở trong cung Nhanh mau theo về nhà”
Ta lạnh lùng rút tay : “Kỷ công tử đã đoạn thân với Vân gia xin hãy gọi là Ô Nhược”
“Nàng chính là Văn Cẩn” Hắn chặn mặt lấy một mảnh vải trắng từ trong tay áo như chứng minh điều gì đó “Ta nàng bồi táng đã may sẵn một mảnh vải trắng thêu tên nàng Nàng xem”
Hắn giơ lên vẻ mặt đầy khẩn cầu: “Văn Cẩn thánh chỉ khó trái đau lòng đến mức chết thay nàng Nay nàng còn sống Hoàng thượng cũng đã thu hồi thánh chỉ Nàng về nhà với chúng thành thân chẳng ”
Ta mảnh vải trắng rẻ tiền trong tiếng van nài của thậm chí tưởng tượng từng mũi khâu tinh tế là do nha của làm
“Không ”
Hắn ngẩng đầu vẻ mặt thể tin nổi: “Văn Cẩn”
Ta thẳng biểu cảm sững sờ của chậm rãi giơ tay ngón tay thon dài chỉ về phía hoàng cung: “Ngươi xem vì vô duyên vô cớ bồi táng cho một phi tần”
“Hoàng thượng hạ chỉ…”
“Vậy đó” thu tay “Hoàng thượng chỉ cần một câu thể đoạt mạng cũng thể phong làm quan Kỷ Hiên ngươi biết ngươi vốn sinh đã là một Hoàng thượng của hậu viện”
Hắn vẻ mặt chấn động hiển nhiên quen với sự thẳng thắn của Trước đây khi còn là trưởng nữ của Vân gia luôn dịu dàng giữ lễ mặt Nay đột ngột thay đổi khỏi choáng váng: “Ta thể sánh với Hoàng thượng Hơn nữa cưới nàng nhất định đối xử với nàng hại nàng ”
Ta lắc đầu: “Nếu mỗi tháng cho ngươi hai mươi lượng bạc nhưng nhốt ngươi trong phòng vài năm mổ bụng ngươi một lần ngươi đồng ý ”
“Đương nhiên ”
“Vậy đó” “phận nữ nhi trong hậu viện cả đời nhốt ở đó chẳng cũng là như ”
“Không giống ” Kỷ Hiên gấp gáp : “Quản lý hậu viện sinh con đẻ cái đó là bổn phận của nữ tử”
Sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Bổn phận Ai quy định đó là bổn phận”
Hắn nhất thời nghẹn lời: “Chuyện … từ xưa đến nay đều như Nam lo việc ngoài nữ lo việc trong đó là đạo lý”
“Xưa nay như thì đúng ” Ta hỏi “Trên đời hàng ngàn bài thơ cũng ai Chẳng lẽ vì đây nên thể ”
“Huống chi mang thai sinh con là khả năng trời ban cho nữ tử chứ bổn phận Nếu lấy việc kết hôn sinh con làm thước đo bổn phận phù hợp nhất chắc là kỹ nữ thanh lâu”
Lời dứt Kỷ Hiên giật lùi vài bước vẻ mặt kinh hãi Hắn giận dữ phất tay áo: “Hoang đường Âm dương đảo lộn gà mái gáy sớm tất sẽ gây tai họa”
“Ngươi mới là tai họa lớn nhất” Ta lạnh lùng đáp trả “Thân là con cháu quan lo chuyện triều chính chỉ chăm chăm hậu viện xem nữ nhân”
Hắn định phản bác nhưng một bóng dáng mặc áo vàng nhạt bước tới giữa chúng : “Hiên ca ca vẫn về Chi nhi đợi đến sốt ruột ”
Ta kỹ ai khác ngoài thứ của Vân Văn Chi Trên gương mặt nàng lộ rõ vẻ đắc ý tay nắm chặt lấy tay Kỷ Hiên
5
“Ôi chao chẳng đây là Cẩn tỷ tỷ ” Vân Văn Chi đưa tay che miệng làm vẻ kinh ngạc “Hóa tỷ tỷ bồi táng vì trở về nhà Mẫu thân ngày nào cũng vì tỷ đó”
Ta lùi vài bước chắp tay : “Vân cô nương là Thiên Cơ Thị Ô Nhược Thân phụng mệnh cung đã báo đáp ân dưỡng dục của cha mẹ Từ nay về những việc của Vân gia còn liên quan đến nữa”
Nghe ánh mắt Vân Văn Chi đảo qua đảo bất ngờ vươn tay kéo
“Á”
Nàng thốt lên một tiếng yếu ớt nghiêng lệch mà ngã lòng Kỷ Hiên Nước mắt lưng tròng nàng như oan ức: “Tỷ tỷ biết tỷ trong lòng giận Nếu như thể để tỷ hả giận Chi nhi nguyện chịu đòn phạt của tỷ” Nói đến đây nàng nghẹn ngào: “Chi nhi và Hiên ca ca trong sạch tỷ tỷ đừng vì chuyện mà xa cách ”
Kỷ Hiên ôm chặt lấy nàng trợn mắt đầy giận dữ: “Ngươi đẩy Chi nhi làm gì Nghe ngươi bồi táng đêm nào nàng cũng Giờ ngươi còn sống bắt nạt nàng Vân Văn Cẩn ngươi hủy hôn nay ức hiếp tuyệt đối cưới ngươi làm chính thê”
Ta Vân Văn Chi đang cố sức diễn bỏ qua nụ thoáng hiện khóe môi nàng
“Hiên ca ca đừng như với tỷ tỷ tỷ tỷ sẽ đau lòng đó”
“Ta vì đau lòng” Ta nghi hoặc hỏi “Ta thèm gì từ Thèm cái bổng lộc mỗi tháng còn ít hơn thèm một đầu óc đơn giản”
“Tỷ tỷ tỷ thể như về Hiên ca ca Chàng là trọng tình trọng nghĩa nếu là còn hận thể một trượng phu biết yêu thương như ”
“Vậy thì ngươi với cha mẹ ngươi để gả qua ” chế giễu “yêu thương thế nào thì biết nhưng mổ bụng thì chắc chắn đau đấy Ngươi thì cứ việc”
Kỷ Hiên bước lên vài bước chắn mặt Vân Văn Chi: “Đủ Chi nhi nhát gan ngươi đừng dọa nàng Ta sẽ đến Vân gia cầu hôn nàng ngươi đừng hối hận”
lúc đường cung truyền đến tiếng bước chân vội vã Một thái giám chạy tới hỏi: “Ngài là Thiên Cơ Thị ”
Ta gật đầu thái giám Hoàng thượng đang chờ ở Dưỡng Tâm Điện Quốc sư cũng đang mặt
“Đa tạ công công” bình tĩnh lấy một túi hương nhỏ trong tay áo đưa cho ông đồng thời chỉ về phía hai Thái giám hiểu ý sang hỏi: “Cô nương lạ mặt biết là nữ quyến nhà ai Có lệnh bài ”
“Ta… …” Vân Văn Chi nhất thời nghẹn lời bởi nàng vốn thể cung chỉ vì thấy Kỷ Hiên ở bên ngoài và xuất hiện triều nên nóng lòng xông
Kỷ Hiên vội giải thích: “Đây là nhị nữ nhi của Vân gia Vân Văn Chi”
Thái giám lạnh: “Nô tài biết Vân gia mưa gió nhà nào Dù là ai lệnh bài mà xông cung thì nhà lao chịu thẩm vấn”
Thấy Vân Văn Chi cắn răng miễn cưỡng lấy một tấm lệnh bài: “Ta… tìm Hiên ca ca lạc đường xin công công lượng thứ”
Thái giám nhận lấy lệnh bài nhưng xem kỹ chỉ hai một lượt vẻ bừng tỉnh: “Hóa là nô tài thật thất lễ Không ngờ Kỷ công tử và nhị cô nương của Vân gia sắp hỷ sự chúc mừng chúc mừng”
Giọng ông lớn nhưng đủ để những cung nhân gần đó rõ Kỷ Hiên hổ đỏ mặt đầu bỏ Vân Văn Chi lườm một cái nhấc váy chạy theo
Bước Dưỡng Tâm Điện quỳ xuống hành lễ: “Thần Thiên Cơ Thị Ô Nhược tham kiến Hoàng thượng tham kiến Quốc sư”
“Ừ lên ”
Hoàng thượng nhàn nhạt liếc ý ban ghế: “Trẫm tính một việc lành dữ Quốc sư đã đề cử ngươi trẫm lời tiên đoán của ngươi”
“Đa tạ Hoàng thượng tin tưởng”
“Lăng Hạ quốc hứa hằng năm triều cống xin cưới công chúa nguyện cùng Đại Lương kết trăm năm hòa hảo Trẫm dự định gả Ngũ công chúa hòa thân Việc là lành dữ”