Trái Tim Khó Giữ - Chương 1
01
Ta đã đánh thế tử của Nhữ Nam Vương.
Còn ấn mạnh hắn vào ao nuôi rùa bằng bạch ngọc, ép hắn nhận lỗi.
Đợi đến khi Nhữ Nam Vương biết tin, đã dẫn theo phụ thân ta đến hỏi tội.
Ta đang đứng trước mặt vị thế tử mặt mũi bầm dập, vênh váo tự đắc:
“Một dãy phố toàn lưu manh, hỏi thử xem ai là phụ thân!”
Nhữ Nam Vương tức đến trợn mắt:
“Bình An Hầu! Ông nuôi dạy con gái tốt lắm!
“Chuyện này, ta nhất định phải đòi hoàng thượng một câu trả lời!”
Nói xong, ông ta tức giận bỏ đi cùng nhi tử của mình.
Phụ thân mặt mày u ám đến mức có thể nhỏ ra nước, ông trầm giọng nói:
“Quỳ xuống!
“Con thật vô pháp vô thiên, có chút dáng vẻ của khuê nữ nhà quyền quý nào không!
“Mẫu thân con không phải tiểu thư khuê các, nuôi nữ nhi cũng hoang dã khó thuần…”
Nói rồi, ông căn bản không nghe ta giải thích, tức giận tiến lên tát ta mấy cái.
Không đau lắm, nhưng đau lòng.
Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên:
“Dừng tay! Ai dám động vào con gái ta!”
Người đến chính là mẫu thân.
Phụ thân lập tức thu liễm lại đôi chút, như thể người vừa đánh chửi ta không phải là ông.
Thật ra phụ mẫu của ta nhìn không hề xứng đôi.
Phụ thân ta là công tử tuấn tú nổi tiếng nhất kinh thành, mặt như ngọc, anh tuấn tiêu sái.
Truyền thuyết kể rằng năm xưa khi ông cưỡi ngựa cao đầu đi qua phố Trường An, đã khiến muôn người đổ ra đường, ném quả đầy xe.
Còn mẫu thân ta là nữ tướng quân từng chinh chiến mười năm ở biên quan, lập nên chiến công hiển hách.
Nhưng không phải như trong thoại bản, nữ tướng quân lăn lộn nhiều năm, khi trở về vẫn xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Mẫu thân ta từng vừa ăn hạt dưa vừa bình phẩm:
“Biên quan thiếu nước thiếu lương, rửa mặt cũng phải tích nước vo gạo năm ngày.
“Mẫu thân con có thể lớn lên như thế này đã rất cố gắng rồi.
“Con đừng có đọc mấy quyển thoại bản não tàn nữa!”
Quả thật, mẫu thân ta tướng tá thô kệch, da không trắng trẻo cũng không mịn màng.
Hành vi cử chỉ cũng không có sự tao nhã của khuê nữ kinh thành.
Năm xưa khi phụ thân ta cưới bà, không biết bao nhiêu cô gái nhỏ đã thay ông rơi lệ, thầm mắng một tiếng hoa tươi cắm bãi phân trâu.
Nhưng theo ta thấy, là phụ thân mới không xứng với mẫu thân.
Ta từng hỏi mẫu thân tại sao lại lấy phụ thân?
Mẫu thân luôn ngẩn người một lúc lâu, rồi khẽ thở dài:
“Mọi sự đều là mệnh, nửa điểm không do người.”
02
Thực ra trước đây phụ thân vẫn luôn giữ ba phần kính trọng với mẫu thân.
Nhưng không biết hôm nay vì sao, lại như thể có chỗ dựa:
“Nàng nuôi dạy con gái tốt lắm, công khai đánh thế tử của Nhữ Nam Vương!
“Thật là vô pháp vô thiên!”
Mẫu thân như không nghe thấy, chỉ cúi đầu xoa xoa ta, nhẹ giọng nói:
“Có bị thương không?”
Ta lắc đầu, cất đi vẻ tủi thân, nở một nụ cười với bà.
Ánh mắt mẫu thân lướt qua quầng mắt đỏ hoe của ta, rồi mở miệng:
“Bình An Hầu, ông đã từng hỏi Nhan Nhi một câu, tại sao nàng lại đánh thế tử của Nhữ Nam Vương chưa?”
Phụ thân bị hỏi đến ngây người.
Người hầu bên cạnh là Hồng Phù theo ý mẫu thân, tiến lên hắng giọng:
“Nói đến chuyện ngày hôm nay, là tiểu thư thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ,…”
Ta…
Con nha đầu này từ nhỏ đã có một ước mơ, muốn trở thành người kể chuyện số một thiên hạ.
Cả đời có một sở thích lớn.
Thích thêm mắm dặm muối vào câu chuyện kể cho sinh động.
Mẫu thân khẽ ho một tiếng:
“Nói đơn giản, đừng tô vẽ!
Thế là Hồng Phù cứng họng, một lúc sau mới khô khan và vô cảm nói:
“Tên tiểu tử đó nói hầu gia ăn bám.”
“Rắc” một tiếng.
Là tiếng mặt mũi của Bình An Hầu vỡ tan.
Sự thật mà, luôn khó nghe.
Mà đáng sợ nhất là, điều này chính là sự thật.
Trước khi phụ thân cưới mẫu thân, ông không có tước vị, chỉ là một thiếu khanh quang lộc tự bình thường.
Chính vì mẫu thân lập được chiến công hiển hách, phụ thân mới có được tước vị.
Lúc này sắc mặt phụ thân lúc đỏ lúc trắng.
Một mặt cảm thấy mất mặt, mặt khác lại cảm thấy mình không phân biệt phải trái mà đánh ta, có chút hối hận.
Vì vậy ông dịu giọng tiến lên:
“Nhan Nhi đau không? Phụ thân cũng quá tức giận…
“Nhưng dù sao thì con cũng là trưởng nữ của Hầu phủ, gặp chuyện phải ôn hòa hơn.
“Sau này mới có thể chăm sóc các em.”
Ta tránh né bàn tay của ông định xoa đầu mình, không chút nể tình:
“Con không có em trai và em gái.
“Mẫu thân nói bà sinh con bị thương thân thể, sau này không sinh được nữa.”
Phụ thân không nói gì, chỉ có khóe miệng hơi cong lên, cho thấy tâm trạng chuyển từ âm sang dương của ông.
03
Tối hôm đó, phụ thân phá lệ đến “Lê Hoa Viện” của mẫu thân.
Bên cạnh còn dẫn theo một cô gái yếu đuối như hoa tử đằng.
Cô gái đó không chút khách khí bình phẩm:
“Lê Hoa Viện gì chứ, chẳng may mắn chút nào.
“Hầu phu nhân sao lại thích loại hoa trắng bệch này… á!”
Lời còn chưa dứt, mấy mũi tên bạc tốc độ cực nhanh đã lao về phía hai người.
Hai người theo bản năng lùi lại, nhưng lại giẫm phải cơ quan trên mặt đất.
Mười tám thanh sắt từ dưới đất mọc lên, nhốt hai người trong lồng sắt trong nháy mắt.
“Hoa tử đằng” đã sớm sợ đến mất hồn mất vía, búi tóc mây được búi đầy công phu bị mũi tên xuyên thủng giữa không trung.
Vừa vặn dừng lại ở chính giữa búi tóc, buồn cười đung đưa.
Vào thời khắc quan trọng, những mũi tên còn lại đều bị mẫu thân ta dùng một cây trường thương đánh rơi hết.
Ngay sau đó, bà hạ tay xoay người, đuôi thương không nặng không nhẹ gõ vào lồng sắt ba cái:
“Xin lỗi, chỉ là trận pháp nhỏ bình thường thôi.
“Còn nữa, Lê Hoa Viện lấy tên từ trận Lê Hoa, không hiểu thì đọc nhiều sách vào.”
Ba cái gõ đó như đánh vào mặt phụ thân, ông tức giận gào lên:
“Bà bày trận pháp gì ở nhà thế? Còn tưởng trên chiến trường à?!
“Muốn hại chết ta sao!”
Mẫu thân vẻ mặt kỳ lạ nói:
“Bình thường ông không đến, hơn nữa ngôi nhà này là của hồi môn của ta.
“Chỉ cần ta vui, phá đi thì sao?”
Ta đang gặm bánh nếp ở bên cạnh nhìn:
Phụ mẫu cãi nhau rồi?
Vậy thì đến lượt ta, tiểu đáng yêu này ra mặt làm người hòa giải thôi!
Thế là ta vội vã nuốt nốt phần bánh còn lại.
Vừa nhớ lại “Tam bộ khúc khuyên can” mà Thế tử Nhữ Nam Vương đã truyền thụ, vừa tiến lên chân thành nói:
“Mẫu thân, thôi đi, thôi đi, năm mới mà.
“Phụ thân, đến thì đến thôi, còn mang quà làm gì.
“Đầy tớ nhà chúng ta đã đủ rồi, không lẽ để người mới đi đổ bô?”
“Hoa tử đằng” lập tức không chịu!
Nàng mềm mại nũng nịu với phụ thân:
“Hầu gia, chàng xem kìa…”
Phụ thân vỗ về nàng, rồi nhìn thẳng vào mẫu thân, không chút khách sáo mở lời:
“Ta đến đây là để mượn ngươi một thứ.
“Ta sẽ nạp Ngọc Như làm thiếp, nhưng nàng nói không có kiệu Tịch Nhan thì không chịu nhập phủ.
“Chỉ là một cái kiệu mà thôi, ngươi cho ta mượn dùng.
“Sau khi thành thân xong sẽ trả lại cho ngươi.”