Trái Tim Cùng Nhịp Đập - Chương 4
17.
Người đàn ông đứng bên cạnh có lẽ là người vừa gọi điện.
Anh ta bất lực khoát tay:
“Trần ca uống hết một chai rồi. Chị dâu, nếu chị không đến, bọn em thật sự không cản nổi nữa.”
“Đã làm phiền các cậu rồi.”
Tôi cùng anh ta dìu Cố Minh Trần ra ngoài.
Vừa xuống cầu thang thì đụng phải một gương mặt quen thuộc.
“Trần Viễn?”
Nghe thấy cái tên này.
Cơ thể Cố Minh Trần đang tựa vào vai tôi bỗng cứng đờ.
“Dao Dao. Hôm nay là tiệc chào đón tôi. Lạc Lạc còn bảo cậu không có thời gian, thế mà vẫn đến à? Sao vậy, định tạo bất ngờ cho tôi à?”
“Tôi đến đón…”
Chưa nói dứt câu.
Cố Minh Trần đột nhiên đẩy tôi ra rồi loạng choạng bỏ đi.
Bóng lưng xiêu vẹo, lảo đảo bước ra ngoài.
“Xin lỗi, Trần Viễn, Cố Minh Trần uống say rồi, tôi đến đón anh ấy về nhà.”
Nói xong, tôi không để ý đến sự ngăn cản của Trần Viễn mà vội vàng đuổi theo.
Tôi tìm rất lâu, cuối cùng cũng thấy Cố Minh Trần đang ngồi xổm dưới cột đèn đường.
“Cố Minh Trần, sao anh lại ở đây? Về nhà thôi.”
Tôi tiến lên định kéo anh ta đứng dậy, nhưng lại bị anh ta hất tay ra.
“Đừng chạm vào tôi. Chẳng phải em đến đón gió cho Trần Viễn sao? Tôi tự về được, tôi không làm phiền hai người đâu.”
“Tôi đến đón anh, tình cờ gặp cậu ta thôi. Tôi đâu biết cậu ta cũng ở đó. Cố Minh Trần, ngay cả chuyện này mà anh cũng ghen à?”
“Tôi thậm chí còn không có tư cách để ghen sao?”
Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước:
“Tôi rốt cuộc đang mơ tưởng hão huyền điều gì vậy?”
Giọng tôi mềm lại:
“Tôi không có ý đó.”
Khó khăn lắm.
Tôi mới nhét được Cố Minh Trần vào ghế phụ.
Trên đường về, anh ta yên lặng đến đáng sợ.
Nhân lúc đèn đỏ, tôi quay đầu nhìn sang anh ta.
Người đàn ông sau khi uống rượu, gò má ửng đỏ.
Ánh đèn đường lúc tỏ lúc mờ chiếu lên gương mặt anh ta, khiến anh ta trông có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Cố Minh Trần uống rượu.
Anh ta luôn giữ vẻ điềm tĩnh, tự chủ. Đây là lần đầu tiên anh ta thất thố như vậy.
Là vì tôi sao?
Đúng lúc đó, Cố Minh Trần cũng quay đầu nhìn lại.
Giọng anh ta khàn khàn, trầm thấp:
“Nhìn gì vậy?”
Xem ra tỉnh rượu rồi.
Tôi không trả lời.
Xe dừng trước cửa nhà.
Cố Minh Trần lại bắt đầu giở chứng:
“Đây là nhà của em, trên đơn ly hôn ghi rõ rồi, thuộc về em. Tôi sẽ không làm phiền em nữa. Tôi gọi xe về.”
“Cố Minh Trần!”
Tất nhiên là tôi không để anh ta đi.
Tôi kéo thẳng anh ta vào nhà.
“Đây là nhà của chúng ta.”
Anh ta không giãy giụa nữa.
Tôi ném anh ta xuống sofa, rồi vào bếp pha một ly nước mật ong.
“Uống đi, sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Anh ta không nhận lấy.
Không nghe thấy sao?
Tôi đưa ly nước mật ong đến gần hơn:
“Nước mật ong.”
Cuối cùng anh ta cũng có phản ứng:
“Tại sao em lại tốt với một người chồng không còn quan trọng như tôi?”
“Cố Minh Trần, chúng ta còn chưa ly hôn mà.”
“Thì ra là vậy.”
Ngón tay Cố Minh Trần khẽ vuốt ve ly thủy tinh, bật cười chua chát:
“Thì ra chỉ vì tôi vẫn còn mang danh chồng em nên em mới tốt với tôi.
Cậu ta nói đúng, tất cả đều do tôi lừa dối mà có được.
Ngày mai chúng ta đi ly hôn đi, tôi sẽ không…”
19.
Câu nói của anh ta bị cắt ngang.
Vì tôi đang ngồi trên đùi anh ta.
Sắc đỏ lập tức lan khắp gò má anh ta.
Tôi có thể cảm nhận được nhịp thở rối loạn của Cố Minh Trần.
Tôi mạnh dạn cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng của anh ta.
“Cố Minh Trần, tôi không đồng ý ly hôn. Tôi chỉ yêu anh. Nếu anh còn nhắc đến chuyện này, tôi… tôi sẽ hôn anh đến khi nào anh khóc thì thôi.”
Chỉ là một câu hù dọa.
Không ngờ Cố Minh Trần lại khóc thật.
Nước mắt thấm ướt vai tôi.
Tôi hoảng hốt.
“Không phải, anh đừng khóc thật chứ. Tôi đâu có bắt nạt anh.”
Tôi chỉ muốn hôn một cái thôi mà.
Chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà.
Sao anh ta lại mít ướt thế chứ?
Anh ta ôm chặt lấy eo tôi, đầu tựa lên vai tôi:
“Chu Dao, tôi là món đồ chơi để em muốn đùa giỡn thì đùa, muốn vứt bỏ thì vứt bỏ sao?”
Tôi cũng phát cáu.
Tôi tỏ tình mà anh ta không chịu nghe sao?
Tôi trực tiếp đưa tay tháo thắt lưng của anh ta.
Anh ta thở gấp, nắm lấy tay tôi, giọng khàn đặc:
“Chu Dao!”
Tôi làm ngơ trước lời cảnh cáo của anh ta.
Bàn tay tôi càng táo bạo tiến vào sâu hơn:
“Không phải anh vừa nói mình là món đồ chơi sao? Món đồ chơi thì không được chống lại chủ nhân.”
Tôi chẳng biết sống chết mà đẩy ngã anh ta xuống sofa.
“Chu Dao, em đừng hối hận đấy.”
“Tôi tuyệt đối không hối hận.”
Ngay giây sau, Cố Minh Trần bế tôi vác lên vai, đi thẳng lên lầu.
Khi bị ném lên giường, anh ta sợ tôi bỏ chạy, liền dùng cà vạt trói chặt tay tôi lại.
Đôi mắt đào hoa ngập tràn dục vọng.
“Dao Dao, em nhìn rõ tôi là ai chưa?”
Anh ta hỏi hết lần này đến lần khác.
Tôi cũng hết lần này đến lần khác trả lời:
“Cố Minh Trần.”
Là Cố Minh Trần mà tôi đã thích từ rất lâu.
Nhận được câu trả lời chắc chắn.
Anh ta như con ngựa hoang thoát cương.
Lần lượt tiến vào nơi sâu thẳm.
Đêm còn rất dài.
Cố Minh Trần phớt lờ mọi lời cầu xin của tôi, ghé sát tai thì thầm:
“Món đồ chơi không được chống lại chủ nhân. Em nói đấy.”
“Cố! Minh! Trần!”
Khi tôi tỉnh dậy đã là giữa trưa hôm sau.
Vừa mở cửa phòng, liền bắt gặp Cố Minh Trần đang bày thức ăn lên bàn.
“Tỉnh rồi à? Ra ăn cơm đi.”
“Ừ.”
Tôi ngồi xuống, múc một bát canh.
Cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Ngước lên, thấy Cố Minh Trần không chớp mắt nhìn tôi.
Khiến tôi không khỏi nhớ lại từng cảnh tượng của đêm qua.
Lỗ tai nóng bừng, vội vàng cúi đầu xuống.
Tiếng cười khẽ của Cố Minh Trần vang lên bên tai.
“Cố Minh Trần, anh cười cái gì?”
Anh ta dứt khoát bỏ luôn bữa ăn.
Khoanh tay tựa lưng vào ghế, nhướng mày trêu chọc:
“Bạn học Chu Dao, sao em lại xấu hổ thế?”
“Tôi không có xấu hổ.”
“Vậy à? Đêm qua em đâu có nói vậy.”
Tôi cãi không lại anh ta, chỉ biết cúi đầu ăn cơm.
Nhân lúc Cố Minh Trần đang rửa bát.
Tôi lấy bản thỏa thuận ly hôn từ trong phòng ra.
Dựa vào khung cửa bếp, đọc to từng câu từng chữ:
“Ba căn nhà đứng tên Cố Minh Trần sẽ thuộc về Chu Dao.
Bốn chiếc xe thuộc về Chu Dao.
20% cổ phần của Cố Thị cũng sẽ thuộc về Chu Dao…”
Tôi còn chưa đọc xong.
Ánh mắt đầy oán thán của Cố Minh Trần đã lia tới.
Tôi chẳng hề sợ hãi, lớn tiếng hỏi:
“Cố Minh Trần, ba anh có biết anh ly hôn xong là mất sạch tài sản không?”
Nếu ba anh ta biết cổ phần của Cố Thị bị cho đi dễ như vậy, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ta mất.
Cố Minh Trần không ngẩng đầu lên:
“Lúc đó tôi nghĩ, nếu ly hôn với em xong, tôi sẽ đi xuất gia.
Cổ phần giữ lại cũng chẳng để làm gì. Em giỏi như vậy, chắc chắn sẽ quản lý tốt. Ba tôi cũng không cản nổi tôi.”
“Đúng ha.”
Tôi gật gù suy nghĩ:
“Ba anh chỉ biết anh quỳ trước mặt ông ấy suốt ba ngày để xin cuộc hôn nhân này thôi mà.”
21.
“Khoan đã.”
Cuối cùng Cố Minh Trần cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi:
“Sao em biết chuyện đó? Ba tôi kể cho em à?”
Tôi cầm điện thoại, tiếp tục đọc:
“Không muốn ly hôn với vợ thì phải làm sao đây?
Cô ấy tưởng đây là hôn nhân thương mại, nhưng thực ra tôi đã quỳ trước mặt ba mình suốt ba ngày để xin cuộc hôn nhân này…”
Cố Minh Trần sững người.
Nhanh như chớp lao tới bịt miệng tôi lại.
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.
“Đừng đọc nữa, vợ à, để lại chút thể diện cho anh đi mà.”
Anh ta dụi đầu vào vai tôi làm nũng.
Tôi hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
“Cố tổng hóa ra không biết đăng bài sẽ hiện địa chỉ à?”
“Tôi bình thường rất ít khi dùng mấy phần mềm này, hôm đó cũng là cấp bách quá nên bấm bừa thôi.
Tôi sợ sáng hôm sau tỉnh lại, em sẽ đòi ly hôn với tôi.
Thà rằng tôi chủ động nói trước còn hơn, như vậy em sẽ không chán ghét tôi nữa.”
Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt cún con, giọng đầy tủi thân:
“Hóa ra em đã biết từ đầu rồi.”
“Cố Minh Trần, tôi rõ ràng thích anh như vậy.”
Chẳng lẽ tôi còn thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?
“Ngày sinh nhật em 18 tuổi, tôi đã muốn gặp em, muốn tỏ tình với em.”
Giọng anh ta nghẹn lại, hít sâu một hơi rồi nói tiếp:
“Nhưng tôi không gặp được em, ở cửa thì gặp Trần Viễn.”
“Trần Viễn?” Tôi nhíu mày suy nghĩ, “Hôm đó tôi đúng là mời rất nhiều bạn bè.”