Trái Tim Cùng Nhịp Đập - Chương 3
“Đúng thế.”
Tôi kéo Cố Minh Trần lại, tựa đầu vào lồng ngực anh ta, cử chỉ vô cùng thân mật:
“Tôi và Cố Minh Trần kết hôn rồi. Hợp pháp hẳn hoi.”
Cố Minh Trần không nói gì, cũng không phản bác.
Chỉ là bàn tay đang đan chặt vào tay tôi đổ mồ hôi lạnh.
Rõ ràng anh ta cũng không hiểu tôi đang định làm gì.
Lạc Lạc cuối cùng cũng phản ứng lại:
“Đúng vậy, Dao Dao đã kết hôn với Cố Minh Trần rồi.”
Cô ấy đẩy Trần Viễn vẫn còn ngẩn người, cười đùa:
“Cậu ở nước ngoài nên lỡ mất đám cưới của Dao Dao, tiền mừng phải bù lại đấy nhé. Người không đến thì tiền phải tới nha.”
Trần Viễn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Ánh mắt anh ấy dán chặt vào bàn tay đang đan vào nhau của tôi và Cố Minh Trần.
Nụ cười trên môi biến mất.
“Xem ra tôi đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện rồi nhỉ.”
Nụ cười của anh ấy đầy giả tạo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cố Minh Trần:
“Nhưng tôi luôn cảm thấy, thứ đạt được bằng sự lừa dối chỉ như một giấc mộng hão huyền, sớm muộn gì cũng vỡ tan. Anh nói có đúng không, Cố tổng?”
Câu nói không đầu không đuôi của Trần Viễn.
Tôi và Lạc Lạc đều không hiểu gì cả.
“Trần Viễn, cậu đang nói cái gì vậy?”
Lạc Lạc vừa hỏi xong, Trần Viễn liếc nhìn Cố Minh Trần, khẽ hừ một tiếng.
Ý cười mỉa mai hiện rõ trên khóe môi.
Tôi không biết hai người này đã có va chạm gì với nhau từ khi nào.
Nhưng sự thù địch giữa họ, tôi nhìn mà thấy rõ mồn một.
Cố Minh Trần nắm tay tôi chặt hơn, giọng nói rõ ràng nhưng lại thiếu tự tin:
“Không có sự lừa dối nào cả.”
Lời phản bác đầy gượng gạo.
Cố Minh Trần chắc hồi nhỏ chưa bao giờ thắng trong mấy trận cãi nhau.
“Chúng tôi hiểu lòng nhau, anh ấy chắc chắn sẽ không lừa tôi. Phải không?”
Cố Minh Trần mãi vẫn không gật đầu.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngập.
Đúng lúc trời tối dần.
Tôi nhân cơ hội đuổi khéo Trần Viễn:
“Muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Trước khi rời đi, Trần Viễn đột nhiên lên tiếng:
“Cố tổng, đột nhiên tôi nhớ ra mấy năm trước có dự án hình như có vấn đề. Có thể nói chuyện với anh một chút không?”
Cố Minh Trần không từ chối, lặng lẽ đi theo anh ấy ra ngoài.
Trong phòng giờ chỉ còn lại tôi và Lạc Lạc.
Cô ấy vẫn đang suy nghĩ về bầu không khí căng thẳng lúc nãy.
“Cố Thị và nhà họ Trần có cạnh tranh thương mại gì sao?”
Tôi lắc đầu.
Cô ấy lại hỏi:
“Vậy câu nói vừa rồi của Trần Viễn có ý gì? Lừa dối cái gì chứ? Chẳng lẽ cậu ta biết chuyện cậu và Cố Minh Trần kết hôn thương mại, thực chất là do cậu quỳ trước mặt ba cậu suốt một ngày để xin cuộc hôn nhân này à? Cậu ta biết bằng cách nào được nhỉ?”
“Khụ khụ khụ!”
Tôi suýt chút nữa bị sặc chết.
Vội vàng bịt miệng Lạc Lạc lại.
“Chuyện này dài dòng lắm. Tóm lại là, Cố Minh Trần cũng thích tớ.”
Nói xong, Lạc Lạc im lặng hồi lâu.
“Dao Dao.”
Cô ấy nắm lấy tay tôi:
“Trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, người này không được thì mình tìm người khác. Đừng vì một Cố Minh Trần mà làm khổ bản thân.”
“Tớ không có điên.”
“Đúng đúng, không điên.”
“Lạc Tinh! Bỏ ngay cái điện thoại đang tra cứu bệnh viện tâm thần xuống cho tớ!”
Phải mất cả tiếng đồng hồ.
Tôi mới giải thích rõ ràng chuyện Cố Minh Trần đăng bài trên mạng.
“Vậy là hai người thầm mến nhau à?”
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Vậy sao còn ly hôn?”
“Vấn đề là, bây giờ anh ấy không biết tớ thích anh ấy. Anh ấy cũng không biết tớ đã biết anh ấy thích tớ.”
“Tớ hơi chóng mặt rồi.” Lạc Lạc xoa trán, “Để tớ suy nghĩ lại đã. Vậy cậu định khi nào thì nói rõ chuyện này với Cố Minh Trần?”
“Đợi tớ tìm cơ hội đã.”
14.
Nhưng tôi còn chưa kịp tìm cơ hội.
Khi trở về nhà, trong nhà vắng tanh.
Tôi cứ tưởng Cố Minh Trần đi công tác rồi.
Ai ngờ bà Ngô nói với tôi:
“Ông chủ mấy hôm trước đã dọn ra ngoài rồi.”
Dọn ra ngoài rồi.
Tôi mở cửa phòng ngủ của Cố Minh Trần.
Bên trong sạch sẽ đến mức như chưa từng có người ở.
Quần áo đều đã mang đi hết.
Tôi nhìn mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Lập tức gọi điện cho Cố Minh Trần:
“Cố Minh Trần, anh có ý gì đây? Anh nóng lòng muốn ly thân với tôi đến vậy à…”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
“Là tôi luôn làm phiền em.”
Giọng anh ta khàn khàn:
“Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Không như vậy nữa cái con khỉ ấy!
Tôi cố kiềm chế cơn giận muốn chửi thề.
Đúng lúc đó, Lạc Lạc nhắn tin tới.
【Tối nay Trần Viễn mở tiệc chào đón, cậu có muốn đi không?】
【Không đi.】
【Tâm trạng không tốt à? Lại là vì Cố Minh Trần sao?】
Sự im lặng của tôi đã xác nhận suy đoán của cô ấy.
【Haiz, nghiệt duyên mà.】
15.
Tôi cuộn mình trên ghế sofa, càng nghĩ càng tức.
Tình cảm tôi thể hiện vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
Tôi thích Cố Minh Trần từ hồi cấp ba rồi.
Nhưng lúc đó anh ấy như một đóa hoa cao ngạo, chẳng thèm để ý đến ai.
Tôi giả vờ tiện đường để đi học và tan học cùng anh ấy.
Anh ấy cũng không từ chối.
Chắc là vì tôi là bạn cùng bàn của anh ấy.
Anh ấy đối xử với tôi cũng coi như khoan dung.
Tốt nghiệp cấp ba, tôi mời anh ấy đến tiệc sinh nhật của mình.
Định nhân cơ hội đó để tỏ tình.
Kết quả là chờ suốt cả buổi tối mà anh ấy không tới.
Tôi gọi điện, điện thoại kết nối nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào.
Tôi thất vọng đến mức quyết định ra nước ngoài. Lần gặp lại anh ấy là ba năm trước.
Khi tình cờ gặp ở sân bay, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra anh ấy.
Anh ấy còn đẹp trai hơn xưa.
Năm tháng đã gột rửa hết vẻ non nớt trên gương mặt, thay vào đó là sự cao quý và tao nhã toát ra từ con người anh ấy.
Tôi đã cầu xin ba mình để có được cuộc hôn nhân với Cố Minh Trần.
Ba tôi không chịu nổi sự lì lợm của tôi.
Cuối cùng cũng quyết định dày mặt đến nhà họ Cố để bàn chuyện hôn sự.
Ai ngờ nhà họ Cố lại chủ động đến bàn chuyện kết hôn trước.
Lúc đó tôi mừng đến mức suýt hét lên.
Cảm thấy ông trời có mắt.
Nhưng hóa ra không phải ông trời có mắt.
Mà là Cố Minh Trần không mù.
Đúng như tôi nghĩ, làm gì có ai không thích tôi chứ?
Thế nhưng sự thật bày ra trước mắt, tôi lại không cảm thấy vui như mình tưởng tượng.
Tại sao Cố Minh Trần vẫn không tin rằng tôi yêu anh ấy chứ?
Rõ ràng tôi chưa làm gì khiến anh ấy hiểu lầm cả.
Đang suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Là Cố Minh Trần.
Tôi đang bực mình, liền cúp máy ngay lập tức.
Không ngờ anh ta vẫn kiên trì gọi lại liên tục.
Cuối cùng cũng chịu nghe máy, nhưng giọng nói bên đầu dây kia lại không phải của Cố Minh Trần.
Bên kia ồn ào hỗn loạn.
Một giọng nam vang lên:
“Chị dâu.”
“Tìm tôi có việc gì?”
“Chị dâu, Trần ca say quá rồi, bọn em thật sự không biết phải làm sao nữa. Chị có thể đến đón anh ấy được không?”
Vừa dứt lời, đầu bên kia liền vang lên tiếng khóc của Cố Minh Trần.
“Đừng gọi cho Dao Dao… Cô ấy sẽ ghét tôi mất… Tôi làm phiền cô ấy, cô ấy sẽ ghét tôi… Tôi không muốn… không muốn…”
Anh ta định giật lấy điện thoại.
Nhưng đã bị người kia né kịp.
Tôi lập tức nói:
“Gửi địa chỉ cho tôi.”
Khi tôi đẩy cửa phòng bao bước vào.
Bên trong đã loạn thành một mớ bòng bong.
Cố Minh Trần đang kéo từng người lại, khoe những bức ảnh chụp lén tôi trong điện thoại của anh ta.
Lúc tôi làm việc.
Lúc tôi ăn cơm.
Lúc tôi đọc sách.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ anh ta lắp camera theo dõi tôi ở nhà nữa.
“Nhìn này, đây là vợ tôi. Hợp pháp đấy!”
“Cố Minh Trần!”
Anh ta quay đầu nhìn về phía cửa.
Đôi mắt lập tức sáng bừng lên.
“Vợ ơi!”
Tôi bị anh ta lao tới ôm chặt vào lòng.
Lồng ngực rắn chắc của anh ta đập thẳng vào mũi tôi đau điếng.
Ngay sau đó là mùi rượu nồng nặc trên người anh ta.
“Anh uống bao nhiêu rồi hả?”
Anh ta lắc đầu:
“Không… không uống.”
Ý thức đã không còn tỉnh táo nữa.
Nhưng vẫn thì thầm:
“Đừng… đừng ghét tôi… Đừng ghét bỏ tôi… Nếu em không thích, sau này tôi sẽ không uống nữa…”