Trái Tim Cùng Nhịp Đập - Chương 2
Tôi rất muốn nhắn thêm rằng, có lẽ hôm nay sếp cậu sẽ không đến công ty đâu.
Liếc nhìn đồng hồ.
Tính từ lúc Cố Minh Trần rời khỏi nhà đến giờ đã hơn ba tiếng.
Đi làm chỉ là cái cớ.
Không muốn ly hôn mới là sự thật.
Cố Minh Trần không phải đang trốn ở góc nào đó khóc đấy chứ?
Tưởng tượng đến cảnh Cố Minh Trần cao gần mét chín, co ro trong góc, khóc đến đỏ hoe cả mắt.
Đáng đời, ai bảo anh lạnh nhạt với tôi suốt ba năm.
Phải cho anh nếm trải cảm giác truy thê hỏa táng tràng là gì mới được.
Cố Minh Trần không có nhà, tôi liền gọi gà rán và nước ngọt.
Vẫn nhớ lần đầu tiên ăn mấy thứ đồ ăn vặt này bị anh ta bắt gặp.
“Bảo mẫu về quê nghỉ rồi. Không có ai nấu cơm.”
Tôi ôm bụng đói meo, làm ra vẻ tủi thân:
“Tôi đói.”
Nghe vậy, Cố Minh Trần liền cởi áo vest ra, khoác tạp dề rồi bước vào bếp.
Không bao lâu sau, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp ngôi nhà.
“Tưởng không ra, Cố đại thiếu gia cũng biết nấu ăn ngon đến vậy.”
“Trước đây đi du học phải học thôi.”
Thì ra là vậy.
“Tôi ở Anh cũng từng đói đến mức muốn gặm vỏ cây mà chẳng học nổi món nào.”
Lúc đó tôi gầy đi trông thấy.
“Ừ, tôi biết.”
Anh ta đột nhiên trả lời một câu không đầu không đuôi.
Tay đang cắt rau bỗng khựng lại, quay đầu nhìn tôi, không biết đang nghĩ gì.
Cố Minh Trần không chỉ biết nấu ăn.
Mà còn nấu toàn món tôi thích.
Tôi ôm bát cơm trắng nóng hổi, trong mắt long lanh đầy sao.
“Trước đây tôi từng đăng lên mạng là nhất định phải tìm được người đàn ông biết nấu ăn, anh đoán xem, tôi thật sự đã tìm được rồi.”
Được khen, Cố Minh Trần thoáng ngại ngùng.
“Nếu em thích, tôi có thể cả đời…”
Tôi đang mải miết ăn cơm, má phồng lên như con sóc vì thức ăn đầy trong miệng.
Vất vả lắm mới nuốt xuống được.
“Cả đời gì cơ?”
“À, không có gì.”
Anh ta vội quay đi, ánh mắt trở nên u ám:
“Chỉ là một ước vọng viển vông thôi.”
Ngày hôm ấy, gió xuân thoảng nhẹ, khung cảnh bên ngoài cửa sổ đẹp đến nao lòng.
Tôi nhìn Cố Minh Trần ở phía đối diện, thầm nghĩ mắt nhìn người của mình thật quá tốt.
Đáng tiếc, những khoảnh khắc hòa hợp như thế này lại hiếm hoi vô cùng.
Hầu hết thời gian, chúng tôi vẫn xa cách như những người xa lạ.
Cố Minh Trần, đúng là giả bộ giỏi quá.
Tôi thu lại dòng suy nghĩ, bật TV tìm một chương trình tạp kỹ để vừa xem vừa ăn.
Đúng lúc đó, điện thoại đột ngột reo lên.
Là Lạc Lạc.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của cô nàng ở đầu dây bên kia đầy vẻ bí ẩn.
Cố tình hạ giọng xuống:
“Cậu nói hôm nay sẽ đi làm thủ tục ly hôn với Cố Minh Trần đúng không?”
“Ừ, đúng rồi. Sao thế?”
Hôm qua quá muộn nên tôi chưa kịp kể cho Lạc Lạc chuyện Cố Minh Trần đăng bài trên mạng.
“Sao tớ lại thấy anh ta ở sân bay nhỉ?”
“Sân bay?”
Tôi nhíu mày suy nghĩ.
Chẳng lẽ muốn lấy cớ đi công tác để trốn tránh ly hôn?
“Chắc anh ta bận công việc nên phải đi công tác thôi.”
“Làm gì có chuyện đó?”
Lạc Lạc lắc đầu:
“Hôm nay tớ ra sân bay tiễn khách hàng, vừa đến đã thấy anh ta đi qua đi lại ở đây. Tớ theo dõi anh ta ba tiếng rồi. Một mình, chẳng biết đang đợi ai. Lúc thì nhìn những người xuống máy bay, lúc lại nhìn người đi đón.”
Tôi cũng không biết Cố Minh Trần đang đợi ai.
Đang định bảo Lạc Lạc đừng bận tâm.
Thì đột nhiên trên màn hình điện thoại xuất hiện gương mặt điển trai của Cố Minh Trần.
“Cố Minh Trần, anh đang đợi ai à?”
Trong mắt Lạc Lạc thoáng lên vẻ cảnh giác.
Cô ấy luôn nghi ngờ Cố Minh Trần lạnh nhạt với tôi là vì trong lòng có người khác. Chắc giờ đang nghĩ rằng anh ta chưa kịp ly hôn đã nóng lòng chờ đón tình nhân rồi.
Cố Minh Trần không trả lời câu hỏi của Lạc Lạc.
Chỉ nhìn chằm chằm vào tôi qua màn hình điện thoại.
“Em đang ở nhà à?”
“Chứ còn ở đâu nữa? Công ty không bận, tôi không đến làm.”
Trong khoảnh khắc, tôi cảm nhận được bầu không khí xung quanh anh ta dịu đi rất nhiều.
Như thể cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng.
“Sao em không đến sân bay?”
“Hả, tôi?”
Tôi ngơ ngác:
“Tôi đến sân bay làm gì chứ?”
“Trần…”
Câu nói của anh ta bỗng ngưng bặt.
Đứng ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng chỉ khẽ nở nụ cười chua xót:
“Tôi quên mất, chúng ta còn chưa ly hôn.
Anh ta xứng đáng có được một danh phận chính thức từ em.”
Anh ta lại đang nói linh tinh cái gì thế này.
Tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ nghe thấy anh ta nói:
“Chiều nay chúng ta sẽ đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, tôi sẽ không làm chậm trễ chuyện của hai người.”
Anh ta làm chậm trễ ai cơ chứ?
Thấy Cố Minh Trần lại bắt đầu cố chấp, tôi lập tức ôm bụng rên rỉ:
“Cố Minh Trần, tôi đau dạ dày quá… Tôi sắp chết rồi phải không?”
Quả nhiên, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi:
“Đợi tôi.”
Không dám chậm trễ dù chỉ một giây, anh ta lao về nhà ngay lập tức.
Khi Cố Minh Trần trở về nhà, thứ đập vào mắt anh ta là cảnh tôi nằm trên giường, đau đến mức không nói nổi lời nào.
Ban đầu tôi chỉ định giả vờ một chút thôi.
Không ngờ cuối cùng lại đau dạ dày thật.
Đúng là không nên tự rủa chính mình.
Lần sau phải thử nói mình trúng xổ số năm trăm triệu mới được.
Cố Minh Trần liếc thấy mồ hôi rịn trên trán tôi, lại nhìn đống hộp đồ ăn vặt vứt bừa bộn, vẻ mặt lo lắng không giấu nổi.
“Lại ăn đồ ăn vặt à? Không phải đã nói…”
Đôi lông mày đẹp đẽ của anh ta khẽ nhíu lại.
Ngay giây sau, tôi vòng tay qua cổ anh ta, kéo anh ta ngã vào lòng mình.
“Cố Minh Trần, tôi muốn ôm.”
Đúng là khi bệnh sẽ có đặc quyền làm nũng mà.
Anh ta thở dài một hơi, như chấp nhận số phận mà để tôi tự do ôm ấp.
“Còn đau không? Đừng sợ, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Bị viêm dạ dày rồi.
Thấy tôi truyền dịch xong, Cố Minh Trần mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng bệnh, tôi lặng lẽ nhìn những giọt dịch truyền đang nhỏ tí tách, không nói một lời.
Cố Minh Trần ngồi bên cạnh giường của tôi.
“Không phải đã hứa sẽ không ăn đồ ăn vặt nữa rồi sao?”
“Hay là cơm của dì Lưu nấu không hợp khẩu vị em? Em có thể nói với tôi mà.”
“Em vốn dĩ đã có bệnh dạ dày.”
“Về sau không có tôi, em định sống thế nào đây?”
Anh ta lải nhải mãi, đôi lông mày chưa lúc nào giãn ra.
Trong mắt chỉ toàn sự lo lắng.
“Cố Minh Trần, anh phiền quá.”
Tôi xoay người, không muốn nhìn anh ta nữa.
Anh ta cũng ngừng lải nhải.
Chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt nóng bỏng đến mức tôi không thể phớt lờ được.
Tôi đành quay đầu lại nhìn anh ta.
Vừa vặn bắt gặp cảnh anh ta cúi người, cẩn thận kéo chăn đắp kín cho tôi.
Hai người mắt đối mắt, cả hai cùng ngây ra một phút đồng hồ.
Cuối cùng, tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo:
“Cố Minh Trần, anh thích tôi à?”
Đột nhiên tôi nhận ra rằng, suốt ba năm kết hôn, tôi chưa từng hỏi câu này.
Tôi luôn một mực tin rằng, Cố Minh Trần không hề thích tôi.
Hôn nhân thương mại này hoàn toàn là do tôi đơn phương.
Thế nhưng ngay lúc này, anh ta đang nhìn tôi, trong mắt hiện lên cảm xúc bị kìm nén.
Một lúc lâu sau, anh ta mới khẽ nói:
“Không được thích.”
“Tại sao không được thích?”
Ai ép anh ta chứ?
Tôi lập tức ngồi dậy:
“Cố Minh Trần, tôi cho phép anh thích tôi.”
Không để anh ta từ chối.
Tôi vòng tay qua cổ anh ta, định hôn lên môi anh ta.
Không khí dường như nóng lên.
“Dao Dao…”
“Cố Minh Trần, có thể thích.”
Cố Minh Trần cũng theo động tác của tôi, phối hợp cúi đầu xuống.
Ngay giây phút đôi môi vừa chạm nhau.
Cửa phòng đột nhiên bật mở.
Lạc Lạc đứng sững ở cửa một giây, sau đó vội vàng lấy tay che mắt rồi quay người định đi ra ngoài:
“Tớ không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục đi.”
“Tiếp tục cái gì cơ?”
Một giọng nam vang lên từ sau lưng Lạc Lạc.
Tôi ngó đầu ra nhìn.
Trần Viễn xách một túi hoa quả đứng ở cửa phòng.
Anh ấy kéo Lạc Lạc bước vào.
“Dao Dao, lâu quá không gặp.”
“Đúng là lâu rồi không gặp.”
Trần Viễn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh giường tôi.
Đưa tay định xoa đầu tôi:
“Sao lại ốm nữa rồi? Có phải tôi không ở đây, cậu lại không chịu ăn uống đàng hoàng không?”
Tôi nghiêng đầu né tránh.
Thấy Cố Minh Trần lặng lẽ đứng bên cạnh.
Ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của chúng tôi, khó đoán đến mức không thể nhìn thấu.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, tự dưng lại thấy như người ngoài.
Tôi vội kéo Cố Minh Trần lại:
“Tôi không sao. Để tôi giới thiệu, đây là Cố Minh Trần, anh ấy là…”
“Tôi biết mà, tổng giám đốc của Cố Thị đúng không? Nghe danh đã lâu, trẻ tuổi tài cao.”
Trần Viễn ngắt lời tôi.
Cười tươi, đưa tay ra bắt tay Cố Minh Trần:
“Cố tổng, lâu rồi không gặp. Thời gian tôi không ở đây, cảm ơn anh đã chăm sóc Dao Dao.”
Lời vừa dứt.
Cố Minh Trần sững sờ đứng tại chỗ.
Nhìn chúng tôi, trong mắt ánh lên vẻ tan vỡ khó che giấu.
Cảm xúc nơi đáy mắt bị kìm nén rồi lại trào dâng, nhưng nắm tay siết chặt đã phơi bày tất cả.
“Được rồi. Tôi không làm phiền hai người nữa.”
Anh ta không làm phiền chuyện gì chứ?
Thấy anh ta định quay người rời đi.
Tôi lập tức túm lấy tay áo anh ta:
“Chồng ơi, anh đi đâu vậy?”
“Chồng?”