Trả Thù Kẻ Phản Bội - Chương 6
11
Không ngờ bố tôi chỉ thở dài, vỗ vai tôi: “Con trai bố giỏi thật, làm được việc lớn.”
“Ban đầu Ninh Thành muốn hợp tác với chúng ta, nhưng chú Chu của con luôn tranh giành với bố, nên bố không đồng ý. Bố nghĩ con và Tinh Tinh sẽ đi đến cùng, hai nhà chúng ta không cần cạnh tranh, vì cuối cùng hai đứa sẽ là người thừa kế gia nghiệp.”
“Bố biết con thích Tinh Tinh, vì con, bố kiếm tiền ít hơn một chút cũng không sao, miễn Tinh Tinh được sống sung sướng là con vui, đúng không?”
“Nhưng bố không ngờ, con bé Tinh Tinh lại trở thành như vậy…”
Tôi thầm nghĩ, có lẽ cô ta không hề thay đổi, mà bản chất con người cô ta vốn dĩ là như vậy.
Nguyên nhân chính là vậy, kiếp trước tôi đã dốc lòng dốc sức yêu thương mà không đổi lấy được tình yêu chân thành của cô ta, nhưng chỉ một câu nói của Chu Số, đã có thể khiến cô ta trèo đèo lội núi, vượt lửa qua sông.
Tôi cũng không cố ý hại cô ta, tôi chỉ tôn trọng lựa chọn và số phận của cô ta mà thôi.
Theo đề nghị của bố tôi, nhà họ Chu đã báo cảnh sát.
Cuối cùng đã tìm ra kẻ đòi tiền chuộc phi lý ba mươi lăm tỷ đồng, điều tra cho thấy đối phương không đơn giản là bọn bắt cóc, chúng nắm rõ mọi thông tin về nhà họ Chu.
Chỉ không biết Chu Số có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận từ phi vụ này?
Cũng không biết nếu Chu Lê Tinh biết được sự thật, niềm tin vào tình yêu chân ái của cô ta có hoàn toàn sụp đổ hay không?
Tôi nhìn vào đống tài liệu và ảnh chụp, chìm vào suy tư.
Trên ảnh chụp là một người phụ nữ mang thai to.
12
Nửa năm sau, nhờ nỗ lực của cảnh sát, Chu Lê Tinh cùng một số người khác đã được giải cứu thành công, sau đó đưa về nước.
Nghe nói rằng ông Chu đã bán cổ phần công ty để mua chuộc một nhân vật quan trọng ở Đông Nam Á.
Do bị tra tấn trong thời gian dài, Chu Lê Tinh bị tổn thương tinh thần, thường xuyên mất kiểm soát khóc lóc dữ dội. Bệnh viện chẩn đoán cô ta mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Bà Chu ngày đêm ôm mặt khóc lóc, cố gắng gượng dậy tinh thần để chăm sóc con gái ở nhà.
Bán cổ phần công ty khiến ông Chu không còn khả năng gánh vác cuộc sống hiện tại. Họ dọn đến một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố.
Bố mẹ tôi ngỏ ý muốn đi thăm, họ kêu tôi làm tài xế chở họ đi.
Tôi hiểu rõ ý định của họ. Hai nhà đã quen biết nhau mấy chục năm, bố tôi và chú Chu từng là chiến hữu cùng đơn vị.
Nhà họ Chu xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi không thể tỏ ra thờ ơ.
Tôi vui vẻ nhận lời, dù sao tôi cũng có chuyện muốn nói với Chu Lê Tinh.
Nhà mới của bọn họ ở trong một khu tập thể cũ kỹ, hiên nhà tối tăm, tay vịn cầu thang đều bám đầy bụi bẩn.
Bà Chu ra mở cửa, đấy là căn nhà hai phòng một sảnh không lớn lắm, so với nơi ở trước đây của họ thì có thể nói là khác một trời một vực.
Chu Lê Tinh ngồi im trên sàn nhà trong phòng ngủ, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bà Chu lau nước mắt nói, ngoài lúc khóc lóc om sòm, đa phần thời gian cô ta đều ở trong trạng thái này.
Khuôn mặt từng đầy đặn, mịn màng của cô ta giờ đây đã hoàn toàn hốc hác, đôi mắt linh hoạt cũng mất đi vẻ sáng ngời, mái tóc khô rối bời tùy ý buông xõa trên vai, tựa hồ đã lâu không được chải chuốt.
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, hừ nhẹ một tiếng qua mũi, coi như chào hỏi.
“Cố Hải Nguyên, anh đến đây để xem trò cười của tôi à?”
“Nói cho anh biết, tôi không hối hận, nếu không phải tôi sơ ý bị lạc Chu Số, sau đó bị bắt cóc, thì giờ đây chúng tôi nhất định đã thành công trong sự nghiệp và vô cùng hạnh phúc…”
“Chu Số nhất định sẽ đến tìm tôi.”
Không biết nên khóc hay cười, tôi ngồi xuống đối diện cô ta, đưa cho cô ta xem mấy tấm ảnh chụp.
Bức ảnh đầu tiên là một người phụ nữ mang thai, cô ta nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang, tiếp tục xem các tấm khác.
Tay cô ta dừng lại ở bức ảnh thứ ba, ngay sau đó, đầu ngón tay không thể kiểm soát được mà run rẩy.
“Người phụ nữ kia cô không quen biết, nhưng người đàn ông này cô còn nhận ra chứ?” Tôi quan sát phản ứng của cô ta, hỏi.
Mặc dù mái tóc vàng hoe trước đây đã được nhuộm đen trở lại, nhưng khuôn mặt đó, chính xác là tình yêu đích thực mà dù thế nào Chu Lệ Tinh vẫn không thể nào quên được.
Chu Số.
Trên bức ảnh thứ ba, hắn tay trái đẩy xe nôi, tay phải nắm tay một người phụ nữ mặc váy dài.
Mà người phụ nữ đó, chính là người phụ nữ mang thai trong bức ảnh đầu tiên.
Chu Số vốn là một kẻ lợi dụng nhan sắc để lừa đảo, thường xuyên thực hiện các hoạt động lừa đảo kiểu “killing a pig” hoặc “pig butchering”.
Khi bạn gái hắn mang thai, hắn nảy sinh ý định “rửa tay gác kiếm”.
Tuy nhiên nghề này hắn đã làm lâu rồi, muốn thoát thân cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hắn phải nộp rất nhiều “khoản bồi thường”.
Vì vậy, hắn nhắm vào Chu Lệ Tinh.
Nhà có tiền, được che chở, nuông chiều từ bé, tự phụ và ngây thơ, quan trọng hơn là, còn có một trái tim kiêu hãnh khó thuần phục.
Còn có mục tiêu nào thích hợp hơn để ra tay sao?
Ban đầu hắn định chỉ cần vơ vét được mười bảy tỷ là có thể thu tay lại, nhưng hành động tố cáo của bố mẹ Chu Lê Tinh đã khiến hắn suýt rơi vào nguy hiểm, hơn nữa những lời nói của họ đã đâm vào lòng tự trọng của hắn, khiến hắn quyết định trả thù nhà họ Chu.
Không nghi ngờ gì nữa, hắn đã trả thù thành công.
Hắn đã lừa chiếm tài sản của Chu Lệ Tinh, bán cô ta đi với giá vài trăm triệu, đồng thời khiến cho công việc kinh doanh của nhà họ Chu sụp đổ.
Bạn gái hắn sắp sinh con, cần rất nhiều tiền.
Đây là chân tướng mọi việc.
Chu Lệ Tinh mặt xám như tro tàn, môi run rẩy, hai hàng nước mắt lăn dài từ đôi mắt vô hồn của cô ta.
Như thể không muốn lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt tôi, cô ta lấy tay che miệng lại, giống như một con thú nhỏ bị thương, thút thít nức nở một cách tuyệt vọng.
“Đây là cuộc sống mà cô mong muốn sao?”
Tôi để lại cho cô ta tập tài liệu và ảnh chụp đó.
“Mọi thông tin về hắn đều ở đây, cô muốn báo cảnh sát hay không là tùy thuộc vào quyết định của cô.”
13
Cuối tháng, tôi thấy được tin tức về Chu Số trên trang báo.
Tiêu đề bắt mắt, tóm tắt chi tiết toàn bộ hành vi phạm tội của hắn ta.
Chỉ đọc vài dòng, tôi cũng đã còn kiên nhẫn để đọc tiếp.
Hắn quả là một kẻ tồi tệ.
Đọc đến đây, bạn có thể nghĩ rằng tôi quá tàn nhẫn, cố ý cung cấp thông tin cho Chu Lệ Tinh để cô ta trả thù.
Bạn đã hiểu sai rồi.
Tôi chỉ muốn nhìn thấy sự sụp đổ hoàn toàn trong tâm lý của cô ta, để rồi tự tay đưa người mình từng yêu thương vào tù mà thôi.
Cô ta vốn dĩ không hề vĩ đại như bản thân tưởng tượng, một khi biết được sự thật về Chu Số, cô ta sẽ căm hận hắn hơn bất kỳ ai khác.
Với tính cách của cô ta, đừng nói là đưa hắn vào tù, dù là những thủ đoạn tàn nhẫn hơn, cô ta đều sẽ sẵn sàng làm.
Rốt cuộc, kiếp trước, cô ta đã từng đối xử với tôi như vậy.
Cái cảm giác bị người mình yêu thương phản bội, tôi có thể thấu hiểu vì chính bản thân mình từng trải qua.
Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, so với việc giết người báo thù, tin tưởng pháp luật vẫn là lựa chọn thích hợp hơn.
Tôi với Ninh Thành đã thành lập nhóm nghiên cứu phát minh hợp tác đầu tiên và đưa ra thị trường sản phẩm đúng hạn. Sản phẩm đã nhận được sự hưởng ứng lớn trên thị trường, còn mang về vô số giải thưởng.
Cả tôi và Ninh Thành đều liên tục được các nhà báo phỏng vấn đưa tin.
Có phóng viên hỏi tôi về kế hoạch tương lai.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xanh thẳm, hít một hơi thật sâu.
“Bước tiếp theo, chúng tôi dự định thành lập một dây chuyền sản xuất, hoàn thiện cả công tác nghiên cứu phát minh và sản xuất.”
Đúng vậy, cuộc sống hiện tại của tôi thật tuyệt vời. Kiếp trước, tôi chỉ có thể nằm liệt giường, nhìn ra thế giới bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ bé.
Đôi tay yếu ớt không thể cử động của tôi giống như đôi cánh bị cắt cụt của một chú chim bị nhốt trong lồng.
Mà giờ đây, tôi có thể ngồi đây, trò chuyện cùng những doanh nhân cũng như chuyên gia trong ngành, tự tin phát biểu ý kiến, đi du lịch khắp nơi học hỏi kinh nghiệm, tham quan các nhà máy sản xuất hiện đại.
Nắm giữ cuộc đời mình trong tay, đó mới chính là tự do thực sự.
14
Khi cả nhà đang ăn cơm cùng nhau, TV đúng lúc đang phát thời sự. Tin tức đưa về việc đám người Chu Số bị kết án.
Mẹ tôi liếc nhìn TV, nói một câu đầy căm phẫn: “Đáng đời, hắn bị trừng phạt đúng người đúng tội!”
Bố tôi bảo mẹ thu dọn hành lý với tôi.
Ông đã yên tâm giao lại công việc kinh doanh cho tôi. Từ nay về sau, hai người họ sẽ đi du lịch nghỉ dưỡng khắp nơi, tận hưởng tuổi già.
Tôi nghe loáng thoáng tiếng hai người trò chuyện qua vách ngăn:
“Nghe nói bệnh của Tinh Tinh ngày càng nặng, uống thuốc đều đặn mà cũng không thấy đỡ. Hai ngày trước, tôi tình cờ gặp mẹ con bé, tóc bà ấy đã bạc trắng như người già.”
“Không phải lúc trước Hải Nguyên thích tinh Tinh lắm hả? Bây giờ xem ra, trong đầu thằng bé chỉ toàn là công việc.” Mẹ tôi thở dài nói.
“Haiz, mỗi người đều tự chọn cho bản thân một con đường riêng mà.” Bố tôi nói tiếp: “Mà nói cũng lạ, hai hôm trước anh có mơ thấy một giấc mơ.”
“Nội dung cụ thể như nào lúc thức dậy anh quên rồi, nói chung là Tinh Tinh với Hải Nguyên nhà mình kết hôn, sau khi kết hôn thì cuộc sống không hạnh phúc.”
“Dù có như nào thì con cái sống vui vẻ là được.”
Tôi đẩy cửa sổ cạnh bàn ăn ra, làn gió ấm áp mang theo mùi hương mùa xuân ập vào mặt tôi.
Mùa đông buốt giá đã qua đi, tất cả mù mịt cũng tan hết.
Kiếp này, tôi phải nắm chặt trong tay.
Bởi vì đây là cuộc sống của chính tôi.
(Hoàn)