Trả Giá - Chương 5
Cuối cùng, anh ta đồng ý ly hôn. Có lẽ vì nghĩ rằng tôi vẫn sẵn sàng cùng anh ta về quê ăn Tết, anh ta cho rằng tôi không thực sự muốn ly hôn.
Không còn lựa chọn nào khác, anh ta nhanh chóng ký tên.
Tôi đợi thêm 30 ngày để qua thời gian hòa giải bắt buộc, cuối cùng cũng nhận được tờ giấy chứng nhận ly hôn mới tinh.
Tôi đưa giấy ly hôn cho mẹ giữ, sau đó về nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị cùng Bành Thành về quê.
Những gì họ không biết là khi chúng tôi vừa ra khỏi cửa, toàn bộ đồ đạc của họ đã bị vứt ra ngoài.
Đây là kế hoạch mà tôi đã bàn bạc kỹ lưỡng với bố mẹ.
Tôi lái chiếc xe mới mua xuất hiện trước mặt Bành Thành và Cát Minh Hoa.
Nhìn logo sang trọng của chiếc xe, mắt anh ta sáng rực.
Chúng tôi lái xe về quê anh ta. Vừa đến nơi, chưa kịp xuống xe, Bành Thành đã được một đám họ hàng vây quanh.
“Thành Tử đúng là giỏi giang quá, xe đẹp thế này cũng mua được.”
“Ui chà, đẹp quá! Lát nữa Thành Tử chở bọn tôi đi một vòng ngắm cảnh nhé.”
“Đúng lúc quá, Tết năm nay cả nhà tôi định lên núi thắp hương. Có xe thật tiện biết bao.”
Bành Thành được tâng bốc đến mức lâng lâng, cả người như sắp bay lên.
Còn tôi, vẫn phối hợp, giữ đúng phong thái như mọi năm.
Về đến nhà, Cát Minh Hoa lập tức đóng vai trưởng bối, bắt đầu sai bảo tôi đủ thứ: nhặt rau, rửa bát, phụ bếp. Tôi hiểu bà ta muốn nhân cơ hội này trả thù những gì đã chịu đựng.
Bà ta chắc nghĩ rằng tôi sẽ ngại gây chuyện trước mặt đông người, nên càng lấn tới.
Bành Thành thì dính chặt vào chiếu bài, hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện trong bếp.
Tôi khẽ cười lạnh.
Tốt thôi, để các người vui vẻ thêm vài tiếng nữa.
Bữa cơm tất niên thịnh soạn được chuẩn bị xong, cả nhà họ hàng đông đúc tụ tập, ba bàn tiệc lớn chật kín người.
Cát Minh Hoa đóng vai nữ chủ nhân, tiếp đón họ hàng không ngớt.
Trong gian nhà chính, treo một chiếc TV màn hình lớn.
Đây là món quà Tết tôi cố ý nhắc Bành Thành mua cho gia đình – một chiếc TV màn hình rộng 75 inch.
Nó được treo trang trọng trên bức tường, trông rất sang trọng và lộng lẫy. Đừng nói đến đám họ hàng đang ngồi ăn, ngay cả hàng xóm bên cạnh cũng không ngừng kéo đến xem, ánh mắt đầy ghen tỵ.
Tôi tranh thủ vào bếp ăn lót dạ một chút. Khi thấy thời gian đã đến, tôi gửi một tin nhắn cho anh trai, rồi bước vào gian nhà chính với một ly rượu trên tay.
“Năm qua tôi đã rất khó khăn, tôi nghĩ Bành Thành cũng vậy. Một năm qua đi, chúng ta vẫn còn có thể tụ họp cùng nhau, tôi phải nói rằng đây là duyên phận.” Tôi nâng ly, mỉm cười nói: “Tôi xin kính các bậc trưởng bối một ly.”
Bành Thành nghe tôi nói, hớn hở ra mặt.
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng: “Bành Thành, chúng ta quen biết nhau 10 năm, kết hôn 4 năm. Tôi đối xử với anh thế nào, anh là người rõ nhất. Tôi không ngại nói rằng tôi đã dốc hết ruột gan vì anh.”
Bành Thành xúc động: “Yến Tử, vợ chồng thì không cần nói những lời khách sáo như thế, nhất là trong ngày Tết.”
“Đúng vậy, ngày Tết mà. Vì thế, tôi đã chuẩn bị một ‘món quà bất ngờ’ cho mọi người, mời mọi người từ từ thưởng thức.”
Nói rồi, tôi bật đoạn video đã chuẩn bị sẵn trên chiếc TV.
Màn hình lớn sáng lên, hiện ra đoạn video từ camera giám sát trong nhà tôi.
Trong video, Bành Thành và Cát Minh Hoa ôm nhau hôn từ ghế sofa trong phòng khách đến tận phòng ngủ chính, sau đó vang lên những âm thanh không thể không khiến người ta liên tưởng.
“Thành Tử, nhanh lên, nhanh nữa đi!”
“Đồ già mà vẫn ham hố thế à? Ông già trước đây không làm bà thỏa mãn được à?”
“Ông ta thì có ích gì, làm sao bằng anh được.”
Tiếp đó là những tiếng động âu yếm và những âm thanh đầy ám muội vang lên rõ mồn một.
Tôi bật cười lớn, đến mức nước mắt cũng trào ra.
Cả căn phòng đầy các chú bác và trưởng bối đều chết lặng, không thốt nên lời.
Cát Minh Hoa là người phản ứng đầu tiên, vội vàng lao đến muốn tắt TV. Nhưng tiếc thay, chiếc điều khiển từ xa đã sớm bị tôi giấu kỹ.
Bành Thành đứng ngẩn người, rõ ràng anh ta không ngờ đến màn kịch này.
Anh ta như phát điên, lao về phía tôi: “Đồ khốn, cô dám chơi tôi!”
“Rầm!” Cửa lớn bị đá tung. Anh trai tôi đã đến.
Bành Thành nào phải đối thủ của anh tôi, huống chi anh ấy không đi một mình. Anh tôi dẫn theo một nhóm bảo vệ từ công ty của anh, toàn những người cao lớn, vạm vỡ, tổng cộng có đến 15 người.
Họ bảo vệ tôi phía sau, ngăn cách giữa anh trai tôi và Bành Thành. Tất cả mọi người trong nhà đều trố mắt nhìn cảnh Bành Thành bị anh tôi đấm đá tơi bời.
“Nghe rõ chưa, thằng nhãi con, đây là hậu quả của việc mày làm tổn thương em gái tao!”
Anh tôi đập mạnh vào khuôn mặt đã sưng vù của Bành Thành, cảnh cáo: “Nếu còn dám giở trò gì nữa, tao sẽ phát tán toàn bộ những chuyện dơ bẩn này cho tất cả những ai quen biết mày. Hiểu chưa?”
Bành Thành sợ đến mức tè ra quần.
Tôi cùng anh trai rời khỏi đó. Ngồi trong xe, cuối cùng tôi không kìm được mà bật khóc.
Không phải vì tiếc nuối, mà là vì quá hả hê.
Vì khoảnh khắc này, tôi đã chịu đựng suốt một thời gian dài, giờ đây cuối cùng cũng thỏa mãn.
“Đừng khóc nữa, em gái à. Nghe lời anh, đàn ông tốt trên đời này không thiếu. Mình từ từ tìm lại!” Anh trai tôi giống như hồi còn nhỏ, mạnh tay vò rối tóc tôi.
Lúc này, một người bảo vệ báo cáo: “Anh Lý, hình như có ai đó đang đuổi theo xe của chúng ta.”
Tôi liếc nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện đó là Cát Minh Hoa.
Hai cái chân của bà ta làm sao đuổi kịp bốn bánh xe chứ?
Tôi nhìn thấy bà ta vừa chạy vừa gào lên điều gì đó, rồi đột nhiên vấp ngã, lăn thẳng xuống bờ ruộng bên cạnh.
Thu lại ánh mắt, tôi hít sâu một hơi: “Anh nói đúng, mình cứ từ từ mà tìm!”
Ngoại Truyện
Trước khi về quê Bành Thành, tôi đã chuẩn bị xong tất cả các thủ tục.
Tôi từ chức, đổi công việc, chuyển nhà. Mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy, và sau Tết tôi bắt đầu chào đón một cuộc sống mới.
Ngôi nhà cũ đã được mẹ tôi bán đi. Lần này, tôi mua một căn hộ studio nhỏ dành riêng cho bản thân. Số tiền còn lại được dùng để đầu tư, vừa đi làm nhận lương, vừa có thêm nguồn thu nhập thụ động. Cảm giác thực sự rất tuyệt.
Công việc trước đây tôi vốn không thích, nếu không phải vì muốn chăm lo cho Bành Thành, tôi đã không chọn nó.
Còn công việc hiện tại, tôi rất hài lòng với mức lương và nội dung công việc.
Chỉ sau nửa năm, tôi đã được sếp tuyên dương hai lần trong các cuộc họp lớn.
Tuy nhiên, bố mẹ tôi lại bắt đầu lo lắng. Bởi tôi đã không còn trẻ trung, bị Bành Thành làm lỡ mất mười năm. Giờ đây, tôi đã bước sang tuổi gần 30, họ sốt sắng muốn tôi lập gia đình.
Lần này, tôi không còn chống đối như thời trẻ, đồng ý tham gia các buổi xem mắt do gia đình sắp xếp.
Cuộc gặp lần này rất đặc biệt. Tôi đi công tác đến một thành phố khác, trùng hợp đối tượng xem mắt cũng đang dự hội nghị tại đây. Cả hai đều bận rộn nên quyết định tranh thủ gặp nhau tại quán cà phê ở sân bay.
Tôi không ngờ, trong buổi gặp gấp gáp này, người đàn ông tên Lâm Mậu đã mời tôi một ly latte.
“Xin lỗi, cô Lý, hai giờ nữa tôi có chuyến bay…”
Anh ấy lịch sự và khiêm tốn, nói chuyện không quá phô trương mà cũng không nhún nhường.
“Hiểu mà, công dân ưu tú bận rộn, tôi cũng vậy.”
Lâm Mậu không ngờ tôi lại hài hước như vậy. Anh có vẻ nghĩ rằng tôi sẽ giận, nhưng chỉ nhún vai cười: “Vậy lần này coi như tôi thiếu cô một bữa ăn, đợi tôi về, nhất định sẽ mời cô bữa tối tử tế.”
“Thôi cứ trò chuyện trước đã. Lỡ không hợp, anh cũng đỡ mất công mời bữa.” Tôi cười đáp.
Câu nói của tôi khiến anh bật cười lớn. Một người đàn ông dáng vẻ tổng tài, xách cặp táp nghiêm nghị lại cười đến mức không ngậm miệng nổi giữa sân bay.
Chúng tôi chỉ trò chuyện khoảng nửa giờ nhưng lại rất hợp ý. Lâm Mậu và tôi trao đổi số liên lạc.
Khi tôi vừa quay người, chợt nhận ra có một ánh mắt đang dõi theo mình từ xa. Tôi theo phản xạ nhìn qua.
Là Bành Thành.
Nửa năm không gặp, anh ta trông như biến thành một con người khác, già đi cả chục tuổi.
Thấy tôi nhìn qua, anh ta vội quay mặt đi.
Nhưng động tác chậm một nhịp, anh ta đã bị Cát Minh Hoa – đang ngồi trên xe lăn – tát hai cái thật mạnh.
“Mau dọn sạch chỗ này! Đồ vô dụng! Đồ ăn hại! Thứ chó má! Ngay cả ba mày cũng không bằng!”
Những lời tiếp theo còn cay nghiệt hơn. Tôi lắc đầu, coi như không nhìn thấy, bước đi thong thả rời khỏi đó.
Hôm đó, khi Cát Minh Hoa cố đuổi theo xe của chúng tôi và ngã xuống ruộng, cả đêm không một ai hỏi han. Đến sáng hôm sau, khi được đưa vào bệnh viện, đã quá muộn. Nửa thân dưới của bà ta bị liệt hoàn toàn, cả đời còn lại gắn liền với chiếc xe lăn.
Bành Thành cũng không dám trở về thành phố chúng tôi từng sống. Dù chúng tôi không gây khó dễ đến mức làm mất việc anh ta, nhưng anh ta vẫn chủ động từ chức và bỏ đi.
Có vẻ như cả đời họ sẽ phải sống ẩn dật và khốn khổ.
Nhưng tất cả những điều đó đã không còn liên quan đến tôi.
Tôi đã tái sinh, sống đúng với chính mình.
Một năm sau, tôi kết hôn với Lâm Mậu.
Sau một năm, tôi sinh hạ một bé gái đáng yêu, khỏe mạnh và hoạt bát.
(Hết)