Tổng Tài Lạnh Lùng Thầm Yêu Tôi - Chương 4
10
Sau cả ngày rong chơi bên ngoài với Tống Trì Diễm, tôi mệt đến rã rời, toàn thân ê ẩm.
Vừa về đến biệt thự của anh ta, tôi lao thẳng vào bồn tắm massage.
…
Lúc bước ra, Tống Trì Diễm đã tắm xong trong phòng khách, giờ đang bận rộn xử lý công việc.
Tôi thả người ngồi phịch lên đùi anh ta, chắn hết màn hình laptop trước mặt, bĩu môi trách móc:
“Tống Trì Diễm, làm gì có ai hẹn hò với bạn gái ngày đầu tiên mà lại ngồi cắm đầu tăng ca chứ?”
Anh ta bị chọc cười, nhéo nhẹ má tôi, ánh mắt cùng đầu ngón tay lướt dần xuống khóe môi rồi khựng lại.
Cứ như thể bị thứ gì đó cuốn hút, ánh nhìn của anh ta dần trở nên sâu thẳm, rồi từng chút từng chút cúi xuống.
Khoảng cách càng gần, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, khó mà tách rời.
Hương sữa tắm thoang thoảng trên người anh ta vấn vít nơi chóp mũi.
…
“Tống… Tống Trì Diễm…”
Tôi vô thức gọi tên anh ta.
Con người khi căng thẳng, thường sẽ lặp đi lặp lại cái tên mang lại cảm giác an toàn nhất cho mình.
…
“Chi Chi, mở miệng ra.”
Giọng nói khàn khàn, trầm thấp, tựa như một loại bùa chú mê hoặc.
Tôi theo phản xạ làm theo, không chút chống cự.
“Ngoan lắm.”
Tống Trì Diễm một tay ôm lấy eo tôi, tay còn lại đỡ lấy sau gáy, càng lúc càng xiết chặt nụ hôn.
…
Oxy trong phổi bị cướp đoạt sạch sẽ, cả người mềm nhũn vô lực.
Tôi đẩy tay vào ngực anh ta, cố gắng giành lấy một chút không gian để thở, nhưng hoàn toàn vô ích.
Khi tách ra, không cần soi gương, tôi cũng biết môi dưới của mình chắc chắn đã sưng đỏ.
Tôi tựa vào vai anh ta, há miệng thở dốc, cố gắng hấp thụ từng chút không khí mới.
…
“Chi Chi, em nhẹ quá.”
Tôi không còn sức mà đáp lại.
…
Tống Trì Diễm tự ý cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên cổ tôi từng nụ hôn, có lúc khẽ khàng, có lúc mạnh mẽ.
“Mềm mềm, nhỏ nhỏ, ngoan ngoãn quá.”
…
Sau khi khôi phục lại chút thể lực, tôi ngồi thẳng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên đùi anh ta, nhẹ nhàng lắc lư vòng eo, nhướng mày làm nũng:
“Anh trai, bây giờ vẫn còn thấy em ngoan không?”
…
Tống Trì Diễm hừ khẽ một tiếng, giọng nói khàn đặc, tràn đầy kìm nén:
“Chi Chi…”
Tôi vươn vai, làm bộ lười biếng:
“Bảo bối à, em mệt rồi, em đi ngủ trước đây. Anh tự giải quyết một chút nhé ~”
…
Mặc dù đã cố gắng chịu đựng đến mức gân xanh nổi đầy trên trán, nhưng Tống Trì Diễm vẫn nhẫn nhịn gật đầu, dặn dò:
“Ngủ ngon, nghỉ ngơi cho tốt.”
…
“Ngủ ngon nhé ~”
Tôi nhanh chóng bật dậy, bước thẳng về phía phòng ngủ.
…
Nhưng…
Vừa đến cửa, tôi quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tống Trì Diễm, lòng đột nhiên mềm nhũn.
Thôi nào, chỉ trêu chọc anh ta một lần thôi.
Lần sau… chắc là vẫn giúp anh ta thôi.
11
Xét đến thân phận của Tống Trì Diễm, tôi tạm thời chỉ thông báo chuyện tình cảm của mình với hai người – Lục Khả và chị quản gia.
Lục Khả vui đến mức gọi ngay sáu suất đầu thỏ cay, hạnh phúc vì vai trò bà mối của mình, thậm chí còn đặt trước vị trí phù dâu.
Còn chị quản gia, lại bình thản, chỉ nhẹ nhàng nhìn bàn tay đan chặt giữa tôi và Tống Trì Diễm, mỉm cười:
“Lần này định yêu được mấy tuần?”
Tôi: “……”
“Cưng à, lần này em thật lòng đấy, em muốn cưới luôn.”
Chị quản gia: “Chi Chi, lần trước em cũng nói y hệt thế này, rồi chia tay trong ba ngày.”
Tôi ngước mắt nhìn Tống Trì Diễm, làm nũng:
“Đừng lo, anh khác bọn họ.”
Chị quản gia cười nhẹ:
“Chị chỉ đùa thôi.
Chi Chi, em đã trưởng thành rồi, thật ra không còn cần một người quản gia nữa.
Những ngày chiến tranh lạnh này, chị cũng nghĩ rất nhiều, rốt cuộc đâu mới là điều quan trọng nhất.”
“Vài ngày trước, một bậc thầy làm bánh ở Pháp gửi thư mời, chị định đến đó học nghề vài năm.”
“Chi Chi, chúc em hạnh phúc. Chị cũng muốn đi tìm hạnh phúc của riêng mình.”
Tôi chớp mắt, gạt đi giọt nước mắt vừa rơi xuống:
“Bảo bối à, nhớ về thường xuyên nhé, em sẽ nhớ chị lắm.”
Chị quản gia: “Sẽ nhanh thôi. Đến ngày cưới, chị sẽ về làm bánh kem cho hai đứa.”
…
12
Kể từ khi chuyển đến biệt thự của Tống Trì Diễm, mỗi ngày tôi đều cố tình đến công ty muộn hơn anh ta mười phút.
Không ngờ… vẫn bị lộ.
…
“Chi Chi, sao mình thấy cứ hễ cậu bước ra từ văn phòng của Tổng Giám đốc là son môi lại bị nhòe vậy?”
Trong phòng trà, đồng nghiệp nữ đối diện nheo mắt cười đầy ẩn ý.
Tôi giật mình, cứng ngắc giải thích:
“Đâu có đâu, chắc sáng nay tớ đánh son không đều thôi…”
“Ồ ~ Không đều à.”
Dù cô ấy gật đầu, nhưng trên mặt rõ ràng viết ba chữ “tớ không tin.”
…
Rất nhanh, lại có người phát hiện ra cặp nhẫn đôi của tôi và Tống Trì Diễm.
Tôi thuận miệng bịa đại:
“Mua trên Taobao đấy, một cái có một trăm tệ thôi.”
Đồng nghiệp mỉm cười đầy ẩn ý:
“Một trăm tệ, đơn vị phía sau chắc là… mười nghìn?”
Tôi: “……”
…
Tóm lại, dù tôi cố hết sức che giấu, chuyện tình cảm của tôi và Tống Trì Diễm đã trở thành bí mật nửa công khai.
Thậm chí, tin đồn này còn truyền đến tận tai bố mẹ tôi bên nước Mỹ.
Vốn dĩ họ còn đang làm ầm lên vì chuyện tôi không học cao học.
Nhưng khi nghe tôi hẹn hò với Tống Trì Diễm, việc bỏ học ngay lập tức trở thành chuyện nhỏ bé không đáng nhắc đến.
…
Hai người vừa đáp máy bay, liền bắt đầu giảng giải cho tôi nghe về sự hiểm ác của nhà họ Tống.
Họ nói, Tống Trì Diễm còn trẻ đã có thể bứt phá khỏi cái nơi đầy đàn sói đó, chắc chắn có tâm cơ thâm sâu, đủ để xoay tôi tám trăm vòng mà không cần chớp mắt.
…
Tuy nhiên, những lo lắng này đều tan thành mây khói ngay sau khi họ gặp mặt Tống Trì Diễm.
…
Đêm đến, tôi nằm gối đầu lên cơ bụng của anh ta, không nhịn được mà hỏi:
“Bảo bối à, anh làm thế nào vậy?”
Tống Trì Diễm giọng điệu nhàn nhã:
“Chẳng có gì đâu, chỉ là đưa cho bố mẹ vợ một ít cổ phần của Tập đoàn Tống thị thôi.”
Tôi: “… Vậy là xong rồi?”
“Ừm.”
“Họ vui lắm, còn cam đoan với anh từ nay sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em nữa.
Cũng sẽ không tìm quản gia mới cho em nữa.”
…
“Thật không? Trời ạ, chồng em giỏi quá!”
…
Ánh mắt Tống Trì Diễm chợt tối sầm, trầm giọng hỏi:
“Chi Chi, em vừa gọi anh là gì?”
Tôi lập tức đổi giọng:
“Gọi anh là Tống Trì Diễm nè.”
…
Anh ta trêu chọc, khẽ dụ dỗ:
“Chi Chi ngoan, gọi lại một lần nữa được không?”
“Không gọi đâu…”
Tôi dùng chăn trùm kín đầu, nhưng lập tức bị Tống Trì Diễm kéo ra.
Rèm cửa từ từ khép lại, ánh đèn mập mờ dần vụt tắt.
Những bông chi tử tuyết trắng sau khi được tưới nước càng trở nên mềm mại, cành lá run rẩy, rung động trong ánh đêm.
Hoa nở bung rực rỡ, mềm mại đón nhận hơi ấm của ngọn lửa hừng hực…
…
Tống Trì Diễm nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Trần Tuyết Chi.
Ngày ấy, cô gái nhỏ mặc váy công chúa trắng, bị giáo viên cảnh báo không được chơi với cậu bé bẩn thỉu chuyên nhặt rác kia.
Tất cả mọi người đều nghe lời giáo viên, đứng cách xa cậu.
Duy chỉ có cô gái trông có vẻ ngoan ngoãn nhất ấy, lại tự mình bước tới trước mặt cậu, mỉm cười tươi tắn:
“Chào cậu, tớ tên là Trần Tuyết Chi, cậu có thể gọi tớ là Chi Chi.”
“Chiếc bánh quy của cậu có thể cho tớ một miếng không?”
…
Kể từ ngày hôm đó, cuộc sống tối tăm như chuột cống của cậu – ngày ngày trốn chui trốn lủi cùng mẹ – đã được rọi sáng bởi một tia nắng.
…
Tia sáng ấy, vĩnh viễn không bao giờ phai mờ.
【HOÀN】