Tổng Tài Lạnh Lùng Thầm Yêu Tôi - Chương 2
4
Khi rơi vào tình huống bối rối, người ta thường tự nhiên bận rộn hơn hẳn.
Tống Trì Diễm cúi mắt, định đóng hộp bánh lại. Tôi cũng có cùng suy nghĩ.
Nhưng thực tế chứng minh, chần chừ chính là thất bại.
Tống Trì Diễm ra tay trước, cầm lấy nắp hộp. Tôi chậm hơn một nhịp, kết quả là nắm trúng tay anh ta… còn vô thức vuốt ve mấy lần.
Cảm giác ấm áp, mịn màng như có dòng điện chạy khắp cơ thể, đầu óc tôi rối tung như tơ vò, không kịp suy nghĩ đã bật thốt ra:
“Tống Trì Diễm, không có việc gì thì anh ra ngoài trước đi.”
Lục Khả – người vẫn lén dùng khóe mắt hóng chuyện từ đầu – hít một hơi lạnh, liên tục vẽ hình chữ thập trước ngực.
Mới ngày đầu đi làm, nhưng tôi có thể nhận ra toàn bộ công ty, từ già đến trẻ, không ai là không sợ Tống Trì Diễm.
Tôi bắt đầu cân nhắc, nếu người đàn ông này giận quá hóa thẹn, tôi có nên lôi bố mẹ ra để chống lưng không…
Nhưng điều bất ngờ là, anh ta không làm gì cả.
Chỉ ngoan ngoãn nghe lời, thật sự rời đi.
Ngay khi cửa vừa đóng lại, Lục Khả lập tức giơ ngón cái lên với tôi:
“Trần Tuyết Chi, tôi suýt nữa bị cậu dọa cho lên cơn đau tim đấy. Hóa ra đây chính là truyền thuyết Gen Z chỉnh đốn nơi công sở à, mở rộng tầm mắt thật sự!”
Tôi cắn môi ấm ức:
“Bảo bối, cậu nói xem, liệu ngày mai tôi có bị đuổi việc ngay khi bước chân trái vào văn phòng không?”
Lục Khả gật đầu rất chân thành:
“Không đâu, dù cậu vừa chiếm tiện nghi của sếp, vừa trực tiếp ‘đuổi’ anh ta đi, nhưng cậu vẫn là một nhân viên tốt. Tin tôi đi, Tống tổng sẽ hiểu mà.”
Tôi: “…Thôi bỏ đi, tôi tự nộp đơn xin nghỉ cho bớt nhục vậy.”
…
Sau đó, vì quá lười, cả tuần tôi chỉ viết được mỗi chữ ‘Chào anh’ trong đơn xin nghỉ, thế là để đấy luôn.
Từ hôm bánh tuyết Oreo xuất hiện, tôi vẫn mù tịt không hiểu rốt cuộc Tống Trì Diễm có ý gì với tôi.
Lục Khả tự tin lên mic:
“Chi Chi, một người lạnh lùng như Tống tổng mà nhìn cậu bằng ánh mắt như sắp tràn ra cả tình ý, cậu vẫn chưa hiểu sao?”
Tôi khựng lại:
“Nhưng… anh ta chẳng phải đã có bạch nguyệt quang rồi à?”
“Có lẽ, sau khi gặp cậu, anh ta đã quên luôn đàn chị đó rồi.”
Bị Lục Khả khích lệ, ngọn lửa tình cảm mập mờ trong tôi lại bùng lên lần nữa.
Tôi quyết định vì hạnh phúc của mình mà mạnh dạn một lần.
Tối hôm đó, tôi ẩn danh gửi một câu hỏi vào hộp thư của tổng giám đốc:
“Tống Trì Diễm, anh đã quên bạch nguyệt quang của mình chưa?”
Sáng hôm sau, anh ta lập tức trả lời.
Tôi hào hứng mở email, nhưng chỉ thấy một câu lạnh lẽo duy nhất:
【Tôi mãi mãi yêu cô ấy.】
Tôi ngây người nhìn màn hình, trong đầu tua lại tất cả những sự quan tâm đặc biệt mà Tống Trì Diễm dành cho tôi từ khi tôi vào làm.
Anh ta vốn ít nói, gọi tất cả mọi người bằng tên đầy đủ hoặc họ + chức danh, nhưng chỉ với tôi, anh ta dịu dàng gọi “Chi Chi”.
Mỗi lần thang máy chật chội, anh ta sẽ lặng lẽ chắn phía trước, ngăn tôi khỏi đám đông chen lấn.
Có lần, một gã đồng nghiệp bỉ ổi trêu chọc tôi:
“Trần Tuyết Chi gầy thế mà ‘hai quả bom’ thì nặng đấy, hay là đổi tên thành ‘Bưởi Chi’ đi, ha ha ha!”
Tôi tức giận muốn báo cảnh sát, nhưng bị mọi người xung quanh cười nhạo là quá nhạy cảm, không biết đùa.
Ngay khi Tống Trì Diễm biết chuyện, anh ta lập tức trấn an tôi, ánh mắt đầy đau lòng như sắp khóc.
Sau đó, trước mặt toàn công ty, anh ta xử lý sạch sẽ đám người liên quan…
Nhưng giờ đây, anh ta lại nói… chỉ yêu bạch nguyệt quang?
【Đồ tra nam!】
Tôi nghiến răng, nhắn tin nói xấu với chị quản gia:
【Bảo bối ơi, em gặp phải một tên ‘hải vương’ cao tay rồi!】
5
Còn chưa kịp đợi chị quản gia trả lời, Lục Khả đã kéo tôi chạy về hướng phòng họp:
“Họp rồi kìa!”
Vừa đến nơi, tôi chọn ngay vị trí xa nhất trong phòng.
Tống Trì Diễm đứng trên bục phát biểu, tôi chán đến mức lấy điện thoại ra giết thời gian.
Nhân tiện, tôi gửi link chiếc váy quây mà mình đã thử tối qua cho chị quản gia:
【Bảo bối, đinh! Tiểu mèo hoang của chị đã online. Váy này 12.000 tệ, chuyển khoản nhanh nào~】
Khoảnh khắc tiếp theo…
Xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng hít khí kinh ngạc.
Tôi tò mò ngẩng đầu lên.
Trên màn hình lớn của phòng họp, xuất hiện một bức ảnh tôi mặc váy quây ren, tạo dáng gợi cảm trước gương…
May mà mặt tôi bị điện thoại che khuất, không đến nỗi lộ diện hoàn toàn.
Chiếc váy này vốn được tôi mua làm ‘trang phục chiến đấu’, định bụng đợi Tống Trì Diễm xác nhận không còn tình cảm với ‘bạch nguyệt quang’, rồi sẽ mặc nó, hẹn anh ta đi ăn tối dưới ánh nến, chính thức tỏ tình.
Ai ngờ…
Cái tên nhìn bề ngoài cấm dục này, hóa ra lại là một ‘hải vương’ chính hiệu, vừa ăn trong nồi vừa ngó trong chén.
Rõ ràng quên không nổi đàn chị cũ, thế mà còn mặt dày trêu chọc một mỹ nữ tuổi đôi mươi như tôi.
Kế hoạch tỏ tình hoàn toàn phá sản.
Nhưng… chiếc váy đẹp thì vô tội.
Tôi quyết định giữ lại và bắt chị quản gia thanh toán.
Nhưng giờ thì có ai giải thích giúp tôi, tại sao bức ảnh này lại xuất hiện trên màn hình họp?!
Dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự cố này, Tống Trì Diễm vẫn điềm nhiên thoát khỏi chế độ trình chiếu.
Sắc mặt không hề dao động, chỉ có vành tai đỏ rực như sắp chảy máu, cúi đầu gõ bàn phím.
Tôi nhanh chóng nhận được tin nhắn từ anh ta:
【Ngoan, bây giờ anh đang bận, tan làm dỗ em có được không?】
…
Tiếng bàn tán trong phòng họp ngày càng lớn.
Vài vị lãnh đạo có tính cách sôi nổi không nhịn được, trực tiếp trêu chọc:
“Tống tổng, cây sắt nghìn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi nhỉ? Đây chắc là mối tình đầu của anh đúng không? Không ngờ anh lại thích kiểu mỹ nữ vừa ngọt vừa cay này đấy.”
“Lão Trương, đừng nói trắng ra thế. Biết đâu người ta còn chưa đồng ý thì sao?”
“Tống tổng điều kiện tốt thế này, ai ở bên anh ta chẳng là trèo cao? Nếu còn không chịu gật đầu, cô gái kia nghĩ mình là tiên nữ chắc?”
“Cô ấy còn hơn cả tiên nữ.”
Tống Trì Diễm lạnh lùng ngắt lời.
“Là tôi đang trèo cao.”
Tôi không ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh ta luôn đặt trên người tôi.
“Họp tiếp.”
Sau câu nói của Tống Trì Diễm, cả phòng họp lập tức im phăng phắc.
…
Lục Khả khẽ kéo tay áo tôi, vẻ mặt đầy áy náy:
“Chi Chi, cậu không sao chứ? Tất cả là lỗi của tớ, phán đoán sai lầm. Nếu biết Tống tổng đã có người trong lòng, tớ nhất định sẽ không khuyến khích cậu theo đuổi anh ta.”
Cô ấy thở dài, chán nản tự vả:
“Tớ đúng ra nên giữ vững quan điểm ban đầu, khuyên cậu tránh xa Tống Trì Diễm mới phải.”
Nhưng ngay sau đó, cô ấy bỗng khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm màn hình, lẩm bẩm như phát hiện ra điều gì đó:
“Mà khoan đã… tớ có hoa mắt không? Sao tớ thấy cô gái trong ảnh có vẻ… rất giống cậu…”
Cô ấy còn chưa dứt lời, tôi đột ngột đứng dậy.
“Chi Chi, đang họp đấy! Cậu đi đâu vậy?!”
“Nhà vệ sinh.”
Tôi thật sự không thể ngồi yên nổi nữa.
Nhân lúc không ai để ý, tôi lặng lẽ chuồn ra ngoài bằng cửa sau.
6
Trong buồng vệ sinh, tôi lật đi lật lại danh bạ WeChat, xác nhận bức ảnh đó chỉ gửi cho mỗi chị quản gia, không hề lỡ tay đăng lên nhóm công ty.
Vậy thì… làm thế nào bức ảnh lại rơi vào tay Tống Trì Diễm?!
Rất nhanh, một suy đoán đáng sợ lặng lẽ trồi lên trong đầu tôi.
Liệu có khi nào ngay từ đầu, người có nick WeChat “Gardenia” không phải chị quản gia… mà là Tống Trì Diễm?!
…
Mười giờ sáng, cuộc họp kết thúc.
Tôi bước vào con đường không lối thoát, gửi tin nhắn cho “Gardenia”:
【Tống Trì Diễm?】
Bên kia phản hồi ngay lập tức:
【Chi Chi, sao đột nhiên lại gọi cả họ lẫn tên anh vậy?】
【Chiếc váy rất đẹp. Xin lỗi em, vừa rồi họp nên không kịp trả lời tin nhắn. Bây giờ em đang ở đâu? Anh mời em ăn cơm nhé.】
Kèm theo đó, 52.000 tệ được chuyển vào tài khoản của tôi.
Cả người tôi tối sầm.
Không dám nhận tiền.
Không dám trả lời.
Càng không dám đối mặt với Tống Trì Diễm.
Tôi quyết định trực tiếp xin nghỉ, về thẳng nhà trọ, âm thầm tiêu hóa sự thật mình đã coi Tống Trì Diễm là chị quản gia suốt hơn một tháng qua.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này… cũng không hẳn là lỗi của tôi.
Công ty chẳng phải có hẳn một bộ phận nhân sự đấy sao?
Ai mà ngờ một tổng giám đốc lại chủ động dùng WeChat cá nhân để kết bạn với một nhân viên quèn như tôi?
Hơn nữa, tôi với anh ta chẳng hề thân quen, tại sao mỗi lần tôi đòi tiền sinh hoạt phí, anh ta lại chuyển khoản thoải mái đến thế?
Khiến tôi bị đồng tiền che mờ đôi mắt!
…
Lăn lộn trên chiếc giường mềm mại vài vòng, tôi lại mở điện thoại lên.
Toàn bộ tin nhắn chưa đọc đều là từ “Gardenia”.
【Chi Chi, em giận anh rồi sao?】
Tôi bơ.
【Chi Chi, Lục Khả nói em xin nghỉ rồi. Có phải em không khỏe không? Có cần anh đưa em đi bệnh viện không?】
Tôi tiếp tục ngó lơ.
Câu chữ của Tống Trì Diễm ngày càng đáng thương:
【Chi Chi, anh làm sai chuyện gì rồi? Nói cho anh biết có được không?】
【Chi Chi, em muốn gì cũng được. Đánh anh, mắng anh cũng được. Cầu xin em… đừng phớt lờ anh.】
【Chi Chi, có phải… em đã tìm được “bảo bối” mới rồi không…】
Khoảng thời gian này, để chuẩn bị cho màn tỏ tình với Tống Trì Diễm, tôi ngày nào cũng gửi cho “chị quản gia” đủ thể loại ảnh trang điểm, selfie, hỏi ý kiến của “chị ấy”.
Xét theo góc độ nào đó, đúng là tôi hệt như một thiếu nữ si mê, đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương.
Khó trách Tống Trì Diễm hiểu lầm.
【Chi Chi, có phải do anh quá bảo thủ, khiến em cảm thấy thiếu đi sự mới mẻ?】
Tôi không trả lời, chỉ cạn lời.
Vừa đặt điện thoại xuống, định đi tắm, cửa sổ tin nhắn lại nhảy ra một tin mới.
Tôi liếc nhìn qua…
Khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt tôi trợn tròn.
Trong ảnh, chiếc sơ mi trắng mà Tống Trì Diễm thường mặc gọn gàng, giờ đây nút áo bị cởi từng chiếc một, lỏng lẻo buông xuống hai bên.
Cơ bụng rắn chắc, từng khối rõ nét, dưới ánh đèn càng lộ vẻ gợi cảm khó cưỡng.
Ngón tay thon dài đặt trên thắt lưng, vừa đủ che đi điểm mấu chốt…
Tôi lập tức lắc đầu quầy quậy, cố gắng vứt hết những suy nghĩ không thuần khiết vừa xẹt qua trong đầu.
Kèm theo đó là một tin nhắn:
【Chi Chi, anh có thể làm tốt hơn tên kia. Anh còn rất nhiều tiền cho em tiêu. Đừng bỏ rơi anh… được không?】
Giọng điệu thấp kém, tư thế hạ mình.
Không biết còn tưởng tôi mới là người chơi đùa tình cảm.
Nhưng sự thật thì sao?
Chính Tống Trì Diễm mới là kẻ tra nam bắt cá hai tay!
Tôi vỗ vỗ mặt để ép bản thân giữ vững lý trí:
【Tống Trì Diễm, đây là một sự hiểu lầm. Tôi có một chị quản gia thân thiết như người nhà. Tôi tưởng anh là chị ấy.】
Bên kia đơ mấy phút, cuối cùng mới từ từ trả lời:
【Chi Chi, ý em là… khoảng thời gian qua, những hành động thân mật của em với anh… đều vì nhầm người?】
Không hổ danh là doanh nhân hàng đầu, khả năng lĩnh hội mạnh mẽ thật.
【Nhưng Chi Chi, người cùng em trò chuyện, người chia sẻ vui buồn với em… là anh, không phải chị quản gia. Vậy nên, dù danh phận có sai, nhưng tình cảm mà chúng ta dành cho nhau là thật, đúng không?】
Tôi bị câu chữ của anh ta xoay đến mức lú lẫn, trong nhất thời không tìm ra vấn đề, chỉ đơn giản trả lời một chữ:
【Ừm.】
Rất nhanh, một tin nhắn mới được gửi tới.
Là lịch sử trò chuyện của chúng tôi.
Bên trong, tất cả đều là những tin nhắn mà tôi từng gửi:
“Yêu anh, bảo bối!”
“Thích anh lắm!”
“Kiss kiss~”
【Chi Chi, nếu những tình cảm này đều là thật… em thích anh, anh cũng thích em, vậy thì… chúng ta ở bên nhau đi.】
Hả?
Khoan đã!!
Có gì đó… sai sai.
Sai đến mười hai phần.
Nhưng trong giây lát, tôi cũng không biết nên phản bác thế nào.
Cứng nhắc gõ một tin nhắn:
【Không thích anh, không ở bên nhau.】
Gửi xong, tôi giận dỗi định chặn luôn số WeChat của Tống Trì Diễm.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một ký ức chợt xẹt qua đầu tôi…
Anh ta đã từng chuyển khoản “tiền sinh hoạt” cho tôi.
Hơn 600.000 tệ.
Từng đó chắc đủ để bị tóm vào trong kia rồi nhỉ…?