Tổng Tài Lạnh Lùng Thầm Yêu Tôi - Chương 1
01
Tôi là một rich kid bình thường.
Bố mẹ tôi bận rộn kinh doanh ở nước ngoài quanh năm, nên từ nhỏ đến lớn, tôi đều được chị quản gia chuyên nghiệp chăm sóc.
Nhưng dạo gần đây, vì tôi đậu cao học nhưng lại không nhập học, tự ý chạy ra ngoài tìm việc làm, nên hai chị em đã cãi nhau một trận lớn.
Chị quản gia tức đến mức chặn hết tất cả tài khoản liên lạc của tôi.
Giận dỗi, tôi dọn khỏi biệt thự, ra ngoài sống một mình.
Ngày phỏng vấn xong, bất ngờ chị ấy chủ động kết bạn lại với tôi trên WeChat.
Nhìn thấy cái tên quen thuộc 【Gardenia】, tôi ấm ức nhắn tin làm nũng:
【Chị lâu như vậy mới nhắn tin cho em, em cứ tưởng chị không cần em nữa rồi!】
Đối phương ngừng lại một lúc, rồi trả lời:
【Trần Tuyết Chi, năng lực tổng hợp của cô không tệ, nhưng học lực không quá nổi bật. Vì vậy, ban lãnh đạo đã dành nhiều thời gian hơn để đánh giá nội bộ.】
Tim tôi chợt lỡ một nhịp.
Chị quản gia mà lại nói chuyện với tôi bằng giọng điệu lạnh lùng và công thức thế này?
“Ban lãnh đạo”?
Chẳng lẽ chị ấy đã nhanh chóng mách lẻo với bố mẹ tôi rồi?
Tôi mở chế độ ghi âm, giọng nhõng nhẽo đầy uất ức:
“Chị yêu, chẳng lẽ chị không còn thương em nữa sao? Em không còn là bé cưng của chị nữa à?”
Đối phương dừng lại vài giây, sau đó nhắn lại một câu có vẻ hơi ngờ vực:
【Cô vừa gọi tôi là gì?】
Tôi càng thêm ấm ức:
“Sao vậy? Chỉ vì em không học cao học mà giờ đến ôm chị cũng không được à?”
Bên kia vẫn chần chừ rất lâu, dường như đang suy nghĩ rất kịch liệt.
Một lúc sau, cuối cùng cũng có tin nhắn trả lời:
【Đừng khóc, nếu em thích… thì không phải nghiên cứu sinh cũng được, vẫn có thể ôm.】
Hehe, tôi biết ngay mà!
Dù gì cũng là chị quản gia đã chăm tôi từ nhỏ, chẳng khác nào chị ruột.
Chị ấy tuy nghiêm khắc, nhưng vẫn rất thương tôi!
Thấy thái độ đối phương mềm xuống, tôi nhân cơ hội hỏi ngay chuyện quan trọng nhất:
【Bé yêu ơi, tháng này chị định gửi cho em bao nhiêu tiền đây?】
Bố mẹ tôi tuy giàu có, nhưng rất tiết kiệm và bảo thủ.
Họ cực kỳ ghét đám “thái tử đảng” ăn chơi trác táng trong giới.
Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, tiền sinh hoạt của tôi đều do chị quản gia cấp phát, dựa theo thành tích học tập và biểu hiện hàng ngày.
Nửa tháng này giận dỗi không liên lạc, tôi đã tiêu sạch tiền tiết kiệm rồi.
Giờ đến tiền thuê nhà cũng sắp không đủ nữa!
Bên kia nhắn lại ngắn gọn:
【Cuối tháng sẽ phát lương, lương khởi điểm của em khoảng 15.000 tệ, nếu làm tốt sẽ có thêm tiền thưởng.】
“Lương là lương, tiền tiêu vặt là tiền tiêu vặt!”
“Chị không cho em tiền tiêu vặt, chẳng lẽ định để một thiếu nữ xinh đẹp như em phải ngủ đầu đường sao?”
“Chị yêu à, em đẹp thế này, ra ngoài rất nguy hiểm đó!”
Đối phương im lặng một lúc, sau đó… chuyển thẳng 500.000 tệ.
“Đủ không?”
Tôi hơi thắc mắc…
Tại sao hôm nay chị quản gia lại hào phóng đến vậy?
Nhưng mà thôi, niềm vui khi có tiền đã nhanh chóng lấn át sự nghi ngờ.
Tôi lập tức nhận tiền, không quên nịnh nọt vài câu:
【Bé yêu đúng là tuyệt nhất! Ảnh đại diện mới của chị cũng đẹp nữa! Ngủ ngon nhé, yêu chị nhiều, chụt chụt!】
Bên kia hiển thị “đang nhập tin nhắn” rất lâu, cuối cùng chỉ gửi lại một câu ngắn ngủn:
【Ngủ ngon, Chi Chi.】
2
Ngày đầu tiên đi làm, tôi ngủ quên mất.
Vội vàng đến công ty sát giờ, tôi suýt nữa lao thẳng vào lòng một người đàn ông.
May mà Lục Khả, đồng nghiệp của tôi, nhanh tay kéo tôi lại.
Ngẩng đầu lên, tôi liền nhận ra ngay người này – chính là anh chàng ngồi ở vị trí trung tâm trong buổi phỏng vấn hôm trước.
Tổng giám đốc công ty, Tống Trì Diễm.
Nhìn ở cự ly gần, người đàn ông này như vừa bước ra từ bìa tạp chí thời trang, đẹp đến nghẹt thở.
Đôi mắt dài vẽ thành đường câu nhẹ nơi đuôi mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm đến mức khiến người ta muốn hôn thử.
Chỉ có điều, quầng thâm dưới mắt anh ta hơi nặng, trông như đã thức trắng cả đêm.
Lục Khả kéo tay áo tôi, hạ giọng nhắc nhở:
“Ngây người cái gì vậy? Mau xin lỗi đi.”
Tôi hoàn hồn, thu lại ánh mắt si mê, lễ phép gật đầu:
“Xin lỗi, Tống tổng.”
“Tống tổng?”
Tống Trì Diễm thì thầm nhắc lại, nụ cười chưa kịp nở hết trên môi đã thoáng sững lại, giữa chân mày lộ ra một nếp nhăn khó nhận thấy.
Tôi nhanh chóng lục lại đống kiến thức “100 điều cấm kỵ nơi công sở” mà mình đã học cấp tốc mấy ngày trước, nhưng CPU của tôi sắp cháy cũng không hiểu nổi gọi “Tống tổng” thì có vấn đề gì.
Chỉ có thể cứng đầu lách qua anh ta để rời đi.
Tống Trì Diễm cứ thế lặng lẽ nhìn theo bóng tôi về chỗ ngồi.
Đợi đến khi anh ta đi xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ghé sát lại Lục Khả:
“Sao anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?”
Không đợi cô ấy trả lời, tôi cầm gương nhỏ lên, tự nói với mình:
“Có phải hôm nay mình trang điểm xinh quá không…”
Nhưng vừa nhìn thấy lớp phấn mày chưa tán đều và son môi bị lệch, tôi liền im bặt.
Hiểu rồi.
Chắc chắn Tống Trì Diễm thấy tôi làm mất mặt hình tượng công ty nên mới cau mày.
Tôi chỉnh lại tóc mái, giả vờ vô tình dò hỏi:
“Bảo bối này, bình thường Tống Trì Diễm thích kiểu con gái như thế nào nhỉ?”
Lục Khả lập tức nhìn thấu tâm tư của tôi:
“Chi Chi, tôi khuyên cậu đừng có nghĩ ngợi về Tống tổng nữa thì hơn.”
Tôi có chút thất vọng:
“Anh ấy có bạn gái rồi à?”
Theo lẽ thường, không ai lại thích ông chủ của mình.
Nhưng tôi là người sùng bái nhan sắc, từ bé đến giờ chưa từng gặp ai hợp gu mình đến từng chi tiết như anh ta.
Không ngờ mầm mống tình cảm vừa mới nảy lên đã bị bóp chết.
“Tống tổng chưa từng yêu ai.”
Một câu nói của Lục Khả khiến tôi bừng lên hy vọng lần nữa.
Thấy mắt tôi sáng rực, cô ấy liếc quanh bốn phía, hạ giọng:
“Chi Chi, tin hành lang thôi, đừng kể linh tinh. Nghe nói Tống tổng không có bạn gái, nhưng lại có một ‘bạch nguyệt quang’ mà anh ấy không thể chạm tới.”
“Cái gì?!” Tôi kinh ngạc: “Ý cậu là, anh ta sở hữu chức tổng giám đốc, vóc dáng như người mẫu, gương mặt như hồ ly yêu nghiệt mà vẫn phải chơi trò thầm mến à?”
“Nói nhỏ thôi.”
Lục Khả vỗ vai tôi, giọng đầy ý sâu xa:
“Hơn nữa, Tống tổng cực kỳ lạnh lùng, chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào đâu. Cậu đừng trách chị đây không cảnh báo, những cô gái từng tỏ tình với anh ta đều khóc lóc nộp đơn xin nghỉ việc cả rồi, đáng sợ lắm!”
Bị Lục Khả dọa như vậy, những suy nghĩ mập mờ trong đầu tôi bay đi gần hết.
Tâm trạng háo hức của ngày đầu đi làm cũng rớt xuống đáy vực.
Tôi mở WeChat, gửi cho chị quản gia một sticker khóc lóc đầy nước mắt.
Chị ấy trả lời ngay lập tức:
【Sao vậy?】
Tôi:
【Bảo bối ơi, rốt cuộc ‘bạch nguyệt quang’ có ý nghĩa thế nào với đàn ông vậy?】
【Có lẽ… còn quan trọng hơn cả sinh mạng của họ.】
Tôi không trả lời, chỉ thở dài thườn thượt:
【Vậy anh ta hoàn toàn không có khả năng thích một cô gái khác sao?】
Chị ấy đáp lại đầy chắc chắn:
【Không có.】
Tôi gửi tiếp một sticker khóc thảm hơn.
Bên kia rõ ràng có chút hoang mang:
【Chi Chi, hôm nay tâm trạng em không tốt à?】
【Ừm nà ~ Em muốn ăn bánh tuyết Oreo chị làm cơ.】
Giờ tôi đang rất cần đồ ngọt để xoa dịu trái tim tan vỡ này.
Giọng điệu của chị quản gia có vẻ miễn cưỡng:
【Nhất định phải là chị làm à? Mua sẵn có được không?】
Từ khi tôi có ký ức đến giờ, chị ấy là một người mê làm bánh ngọt, chưa từng từ chối làm bánh cho tôi.
Thế mà hôm nay lại nói muốn đi mua?
Tình cảm này, đúng là nhạt dần rồi…
Tôi cố tình làm bộ giận dỗi:
【Được thôi được thôi, chị cứ đi mua đi.】
Chị ấy lập tức dỗ dành:
【Đừng lo, chị sẽ mang tới nhanh thôi.】
Tôi sững lại một chút, rồi nhanh tay gõ chữ:
【Không cần phiền đâu, nếu em tìm được bảo bối mới chịu làm bánh tuyết cho mình thì em sẽ báo lại chị sau.】
Bên kia im lặng mấy giây.
Rồi nhắn lại dứt khoát:
【Không mua nữa, chị tự tay làm. Chi Chi, chờ chị.】
Hả?
Chị ấy thế mà không cãi lại tôi…
Càng ngày càng dịu dàng rồi đấy nhỉ.
3
Tôi gửi địa chỉ công ty cho chị quản gia, sau đó bắt tay vào công việc hôm nay.
Hoàn thành xong nhiệm vụ đầu tiên, tôi mở điện thoại định thư giãn một chút, chợt thấy trong nhóm chat nhảy ra một tin tức: Tống Trì Diễm đã hủy cuộc họp nhân viên sáng nay.
Lục Khả vui vẻ ngâm nga bài Hảo Vận Lai:
“Chi Chi, đây là lần đầu tiên Tống tổng – kẻ cuồng công việc – đột nhiên vắng mặt mà không có lý do đó. Cậu đoán xem đã có chuyện gì gấp đến mức khiến anh ta phải ưu tiên?”
Tôi cắn môi, thì thầm:
“Biết đâu bạch nguyệt quang của anh ta xuất hiện rồi.”
Lục Khả phì cười, hít mũi một cái đầy khoa trương:
“Chậc, chua ghê ta~”
Tôi giả vờ không quan tâm, mở WeChat ra định hỏi chị quản gia xem bánh tuyết Oreo làm đến đâu rồi.
Nhưng vừa mở lên, tôi phát hiện Lục Khả bỗng dưng im bặt, cả văn phòng vốn náo nhiệt cũng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một đôi tay thon dài, xương khớp rõ ràng bỗng vươn tới trước mặt tôi, kèm theo đó là mùi thơm ngọt ngào của Oreo.
“Xin lỗi, trông có vẻ không đẹp mắt lắm. Nhưng tôi đã ăn thử một cái, có vẻ cũng không tệ.”
Tôi ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm của Tống Trì Diễm.
“Tống tổng?!” Tôi giật mình đứng bật dậy, căng thẳng đến mức lắp bắp: “Sao… sao lại là anh?”
Trong đầu tôi nhanh chóng tua qua một loạt kịch bản có khả năng xảy ra.
Chắc chắn là bảo vệ công ty không cho chị quản gia vào.
Lúc giằng co, Tống Trì Diễm tình cờ bắt gặp, nên tiện tay giúp đỡ, cầm bánh mang lên giúp tôi.
Không ngờ cái người bị đồn là lạnh lùng tàn nhẫn, không gần gũi phụ nữ như trong lời của Lục Khả lại khá thân thiện đấy chứ. Còn ăn thử bánh của nhân viên nữa cơ.
Tôi khách sáo nói:
“Cảm ơn Tống tổng đã đích thân mang lên. Lần sau cứ gọi tôi xuống lấy là được rồi.”
Nói xong câu này, tôi lặng lẽ đợi anh ta rời đi.
Nhưng ngoài dự đoán, không những không đi, Tống Trì Diễm còn mở hộp bánh ra, như thể đang trịnh trọng hiến bảo vật, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt tôi, giọng nói trầm ấm dịu dàng, gần như đang dỗ dành:
“Nếm thử xem.”
Tôi nhìn thứ trước mặt – một cục đen sì, dính dính nhão nhão – âm thầm kinh hãi.
Chị quản gia chỉ mới nửa tháng không làm bánh thôi mà, sao tay nghề lại thụt lùi đến mức này rồi?
Còn không bằng Tống Trì Diễm – nhìn anh ta còn thấy hấp dẫn hơn chút…
Tôi uyển chuyển từ chối:
“Tống tổng, tạm thời tôi không muốn ăn bánh tuyết.”
“Vậy Chi Chi muốn ăn gì?”
“Cơ bụng…”
Đồng tử Tống Trì Diễm đột nhiên co lại, yết hầu chuyển động lên xuống, trầm giọng hỏi:
“Bây giờ sao?”
“Không không không! Không phải thế!” Tôi hoảng hốt vung tay trước ngực.
Tất cả đều tại chiếc áo sơ mi trắng mà hôm nay anh ta mặc!
Đường nét cơ bắp ẩn hiện thấp thoáng dưới lớp vải khiến tôi xao nhãng, bất cẩn nói toạc suy nghĩ trong đầu ra ngoài.
Tôi vội vàng chữa cháy:
“Ý tôi là, một người vừa quan tâm nhân viên, vừa có thân hình đẹp như Tống tổng đúng là hiếm có khó tìm.”
Tống Trì Diễm trầm ngâm, chậm rãi nói:
“Chi Chi, tôi không đối xử như vậy với tất cả nhân viên.”
Tôi sững người.
Hàm ý của anh ta là… tôi là ngoại lệ?
Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi thực sự cảm thấy…
Tống Trì Diễm, hình như đang cố ý trêu chọc tôi.