Tổng Tài Bá Đạo Và Trợ Lý Hậu Đậu - Chương 1
1
Tôi nhìn danh sách lịch trình siêu dài xoay quanh giám đốc Bùi, vừa lẩm bẩm vừa lấy nhiệt kế ra kiểm tra.
“38.6°C.”
Vừa xoa trán, tôi vừa lấy điện thoại định báo cáo.
“Trợ lý Lâm, kế hoạch có thay đổi, tối nay theo tôi bay đến Kinh An.”
Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của giám đốc Bùi.
Tôi lập tức tỉnh táo.
Nếu kéo lê thân thể ốm yếu này theo hắn làm việc, chắc tôi sẽ chết kiệt sức nơi đất khách!
Dù gì trước khi tôi đến, hắn đã làm 19 trợ lý tổng giám đốc bỏ việc.
Cắn răng, tôi nhắn: “Giám đốc Bùi, tình huống khẩn cấp. Tôi bị sốt.”
Hàm ý: Tôi muốn xin nghỉ, anh có thể tìm quản lý Triệu già hoặc trợ lý Lý da ngăm đi cùng.
Sợ bị mắng, nhắn xong tôi liền uống thuốc hạ sốt rồi nằm bẹp.
Không hề để ý vì lỡ tay, tôi lại thiếu một chữ “h”.
Giám đốc Bùi ngay lập tức nhắn lại: “? Ý gì đây?”
Tôi suýt thì nghẹn.
Tên này thật vô nhân tính! Còn hỏi ý gì?
Đầu đau như búa bổ, cổ họng thì như nuốt phải dao.
Tôi ấm ức, vừa khóc vừa gõ: “Anh còn hỏi ý gì? Ý trên mặt chữ chứ gì! Tôi đi theo anh hơn một năm nay rồi, chút yêu cầu này mà anh cũng không đáp ứng được? Không có công lao cũng có khổ lao chứ! Chúng ta còn là bạn học cũ nữa, anh không thể tệ bạc như vậy, giám đốc Bùi bóc lột!”
Tôi vừa khóc vừa thút thít, nước mắt rơi lã chã xuống màn hình điện thoại.ư
Màn hình bỗng nhảy sang trang thanh toán nợ.
“Đang nợ 2500.”
Trong chớp mắt, tôi hối hận vô cùng.
Muốn rút lại tin nhắn, lại bấm nhầm thành xóa toàn bộ cuộc trò chuyện.
Chỉ vài giây sau, giám đốc Bùi gửi thêm: “Cô chắc chứ?”
Tôi nhìn màn hình tivi đang chiếu cảnh nữ phụ quỳ dưới mưa trong phim.
Linh cảm lóe lên.
“Giám đốc Bùi, xin hãy thỏa mãn tôi! Xin anh thương xót tôi! Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi!”
Không xin nghỉ thì tôi chẳng khác nào trâu bò cày cuốc!
Thuốc bắt đầu ngấm, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Mắt mờ đi, tôi nghĩ, dù sao cũng đã nói hết lời tử tế, sống chết phó mặc số trời.
“Huhu, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ!”
Ở đầu kia màn hình, một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, lạnh lùng cao quý, chăm chú nhìn dòng chữ: “Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ với anh!”
Khuôn mặt hắn thoáng chút hỗn loạn.
Giám đốc Bùi kéo nhẹ cà vạt, liếc nhìn căn phòng đầy các lãnh đạo cấp cao.
Ngón tay dài lướt trên màn hình: “Chịu đựng thêm chút nữa được không? Tôi còn một cuộc họp.”
2
Tôi ngủ rất say. Say đến mức khi lăn khỏi ghế sofa, tôi nghi ngờ mình vừa bị chôn sống.
“Ái da.”
Vừa rên rỉ, tôi vừa bò dậy từ dưới sàn.
“Phát sốt mà không biết đi bệnh viện, chỉ biết làm phiền người khác.”
Một bóng dáng khoác áo blouse trắng thoáng qua:
“Bệnh viện bận thế, tôi còn phải đến tận nơi phục vụ cô đây.”
Đoạn Hoài Xuyên đưa thuốc kháng viêm cho tôi, sau đó dán miếng hạ sốt lên trán tôi một cách mạnh tay:
“Ngay lập tức đứng dậy, theo tôi đến bệnh viện xét nghiệm máu. Tôi đúng là nợ cô từ kiếp trước, ngay cả hệ thống kiểm tra sức khỏe của cô cũng phải ràng buộc với điện thoại của tôi.”
Tôi nhìn anh trai tốt của mình —
Ừm. Nhìn anh ấy có vẻ bực bội. Không giống đang diễn chút nào.
Để tránh việc anh ấy lại túm cổ tôi mách với mẹ như lần trước, tôi lập tức đứng dậy.
Vừa cầm điện thoại lên, tin nhắn chưa đọc đã nhảy ra:
“Chịu đựng thêm chút nữa được không? Tôi còn một cuộc họp.”
…
“Tôi ra ngoài rồi. Cô ở đâu?”
Tôi nhìn ba mươi hai cuộc gọi nhỡ từ Bùi Dực, mồ hôi lạnh túa ra ngay lập tức.
Trong lúc tay chân run rẩy không biết phải làm gì, điện thoại lại rung lên—
“Lâm Lộc, cô vẫn biết nhận điện thoại sao. Gửi số nhà cho tôi.”
Tôi nuốt nước bọt.
Aaaaa.
Nói gì thì nói, tôi đã tự ý trốn làm ba tiếng mà không được phép.
Anh ta chỉ có mỗi tôi là trợ lý riêng… Lẽ nào anh ta định đích thân đến đây để chất vấn?
Thấy tôi không đáp, giọng Bùi Dực trầm xuống:
“Thế nào? Cô định để tôi ngồi mãi trên xe chờ cô?”
Tôi muốn khóc nhưng không ra nước mắt, khẽ nói với Đoạn Hoài Xuyên:
“Anh đi trước đi, tôi sẽ đến bệnh viện sau.”
Vừa nói, tôi vừa chắp tay làm động tác cầu xin.
Đoạn Hoài Xuyên mặt không biểu cảm, bấm điện thoại liên tục. Không cần đoán cũng biết, chắc chắn lại đang mách mẹ.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải lo giữ lấy nhà tài trợ của mình trước.
“Cô đang nói chuyện với ai? Bên cô còn có người khác à?”
“À… Bùi tổng…”
Tôi hắng giọng, cố tình nói to:
“Tôi ổn rồi! Không phải anh đi công tác sao? Tôi ra xe ngay đây!”
Tôi gượng cười, bầu không khí yên lặng vài giây.
Giọng Bùi Dực hơi khàn, mang chút gì đó không thể tin nổi:
“Cô… cô khỏe rồi?”
Tôi nghi hoặc.
Hắn đang mỉa mai tôi hay thật lòng vậy?
Chỉ đành vừa ậm ừ, vừa đi tìm hắn.
Không ngờ, vừa chạm mặt, Bùi Dực nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của tôi, tức đến mức không thốt nên lời.
3
Trên đường chạy đến chỗ hẹn, tôi vừa đi vừa suy nghĩ.
Bùi Dực, kiểu người cuồng công việc như thế này, chắc chắn không thích ai mang bệnh đến làm việc.
Hồi trước, Tiểu Lý da ngăm muốn làm trợ lý tổng giám đốc.
Hắn thẳng thừng từ chối ngay tại chỗ với lý do: “Mặt đầy mụn chứng tỏ nội tiết rối loạn, sau này thể nào cũng thường xuyên phải đến bệnh viện. Khi đó, công việc này ai sẽ làm?”
Nghĩ đến đây, tôi đoán lần này chắc vì tôi bị sốt ngay thời điểm quan trọng trong dự án, nên mới khiến hắn không hài lòng.
Thế là tôi xé luôn miếng hạ sốt trên trán, rồi lên xe.
“Khỏe rồi sao?”
Qua cặp kính gọng vàng, đôi mắt đào hoa của Bùi Dực hơi híp lại, ánh mắt dừng trên gò má đỏ bừng của tôi vì sốt.
“Cô thực sự đã tìm người khác?”
Tôi ngơ ngác.
Hắn bị tôi chọc tức đến mất trí rồi à?
Tất nhiên là tôi tìm người khác rồi!
Không tìm người, ai biết rõ bệnh cũ của tôi, ai mang thuốc đến cho tôi chứ?
Nhìn đồng hồ, tôi mỉm cười:
“Đã ba tiếng rồi. Tôi cam đoan là khỏe hẳn rồi.”
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt đen như than của Bùi Dực.
Vẫn còn hớn hở giơ tin nhắn vừa nhận được từ Đoạn Hoài Xuyên lên khoe:
“Nhớ tối đến tìm tôi.”
Tôi giơ nó lên trước mặt hắn, huơ huơ:
“Anh ấy vừa mới tới, thuốc đúng là hiệu nghiệm tức thì. Tuyệt đối không lây—”
Chưa nói hết câu.
“Lái xe đi.”
Bùi Dực lạnh lùng ngắt lời tôi, ánh mắt lướt qua chiếc váy bút chì của tôi bị lệch, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tôi chỉ có thể chỉnh lại váy qua loa, buộc bản thân tỉnh táo để quay lại công việc.
Suốt dọc đường, hắn đen mặt, chỉ bỏ lại một câu:
“Chú ý dáng vẻ.”
Ngoài câu đó ra, không hề nói thêm với tôi câu nào.
Gì chứ.
Tôi bị sốt, khó chịu thế này, ngủ ba tiếng, váy bị lệch cũng là chuyện bình thường mà.
Bầu trời dần tối.
Tôi ngẩng lên, nhìn đường nét nghiêng hoàn mỹ trên gương mặt Bùi Dực mà ngẩn người.
Năm tôi mười tám tuổi, trong lớp học, tôi cũng từng lén nhìn góc nghiêng của hắn như thế này, mà ngẩn ngơ.
4
Hồi đó, hắn vẫn là một thiếu niên rạng rỡ, áo sơ mi trắng đầy sức sống.
Còn tôi, chưa phải là một con bò con ngựa trong xã hội.
Lúc đó, tôi là hoa khôi xinh đẹp của trường.
Cũng là nữ chính trong cặp đôi mà các bạn học thích gán ghép với Bùi Dực nhất.
Trong cuộc sống học đường buồn tẻ, bạn học tự động gộp trai đẹp và gái xinh thành một đôi.
Vì vậy, tôi và Bùi Dực thường xuyên được sắp xếp tham gia các hoạt động cùng nhau.
Lâu dần, bắt đầu có tin đồn rằng chúng tôi đã chính thức yêu nhau.
Có người thậm chí còn khẳng định đã tận mắt thấy Bùi Dực cầm thư tình đứng dưới tòa nhà tỏ tình với tôi.
Khi Đoạn Hoài Xuyên, được mẹ tôi sai đi hóng hớt, mang chuyện này đến hỏi tôi.
Tôi chống hông, chính nghĩa nghiêm nghị:
“Sao có thể chứ? Chỉ là tin đồn thôi! Tôi và Bùi Dực chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần.”
Nhưng thực ra, trái tim tôi đang đập thình thịch.
Người như Bùi Dực, xuất sắc đến vậy, lại thường xuyên ở bên tôi.
Dù ngoài các hoạt động, chúng tôi hiếm khi nói chuyện phiếm, nhưng tôi đã sớm thầm thích hắn.
Nhớ đến những tin đồn ở trường, tả thật chi tiết đến mức như người trong cuộc, tôi đỏ mặt.
Trong lòng còn lặng lẽ hạ quyết tâm, nhất định phải “cưa đổ” Bùi Dực.
Không ngờ, rất nhanh sau đó, hắn biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Từ chối mọi hoạt động và chương trình mà chúng tôi tham gia cùng nhau.
Sau đó không lâu, nghe nói nhà hắn có ý định kết thông gia.
Đối tượng tôi cũng từng gặp qua, chính là nữ thần của khoa nghệ thuật – Thẩm Uyển.
Tôi nghĩ, hắn chắc chắn muốn tránh hiềm nghi.
Thế là, đoạn tình cảm thiếu nữ ấy cứ thế kết thúc dang dở.
Điều bất ngờ là, sau này hắn lại trở thành ông chủ của tôi.
Ban đầu, tôi còn trái tim thổn thức, giữ lại chút ảo mộng về hắn.
Không ngờ Thẩm Uyển đã trở thành đại minh tinh, lại thường xuyên ghé văn phòng, cùng hắn đóng kín cửa làm việc gì đó.
Lần tôi và hắn tái ngộ.
Vừa khéo, Thẩm Uyển cũng có mặt.
Quản lý phòng nhân sự cười nói:
“Tiểu Lâm và Bùi tổng cùng trường, có quen nhau không?”
Tôi nhìn Thẩm Uyển.
Và cả Bùi Dực đang trông có vẻ hơi bất an.
Bộ não thông minh nhanh chóng chuyển động, tôi cười mỉm:
“Không quen. Không quen chút nào. Tôi chẳng có chút ấn tượng gì về Bùi tổng cả.”
Nụ cười trên môi tôi càng sâu hơn, cố tình nhấn mạnh hai chữ “chút nào”.
…
Ngay giây tiếp theo, Bùi Dực bất ngờ nghiêng người sát lại.
Hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, ánh mắt cháy bỏng nhìn tôi chằm chằm, hơi thở ấm nóng phả lên gò má tôi.
Không gian chật chội trong xe bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Tôi vừa ngẩng đầu lên, suýt nữa chạm vào môi hắn.
“Anh… anh… anh…” Tôi lắp bắp không thành lời.
Bùi Dực nhìn tôi rất lâu, giọng nói trầm thấp, quyến rũ, đầy ám muội:
“Tôi tập gym thường xuyên, cậu ta giỏi hơn tôi sao?”