Tôi Xuyên Thành Bà Nội Của Nam Chính - Chương 5
19
Loại con nợ lén lút quay về như thế này, công an mà bắt là một phát ăn luôn!
“Đừng mà!” Tô Thừa An hoảng loạn túm lấy tay tôi, “Mẹ ơi, dù sao cũng là người một nhà, chẳng lẽ để Tố Tuyết có một người bố đi tù sao…”
Hắn không hề biết — từ một tháng trước, Tô Tố Tuyết đã bị đào bới sạch trên mạng.
Một đám người mắng cậu là con trai của kẻ lừa đảo, những lời nhơ nhuốc bẩn thỉu nối nhau không dứt.
Mãi đến sau, có người trong cuộc đứng ra đính chính, Tô Tố Tuyết mới lấy lại được sự trong sạch.
Tôi nở một nụ cười nhẹ.
“Đúng thế.”
Tô Thừa An thở phào nhẹ nhõm.
“Không báo công an cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.”
Tôi lấy ra một xấp tài liệu đã chuẩn bị từ lâu.
“Anh ký vào cái này.”
Giấy xác nhận chấm dứt quan hệ huyết thống.
Tô Thừa An sững người: “Mẹ… ý mẹ là gì?”
“Tôi nói thẳng luôn,” tôi phủi phủi cái bụi không tồn tại trên áo, “Anh chị vốn chẳng khác gì cha mẹ đã chết, quyền giám hộ của Tố Tuyết từ lâu đã chuyển sang tôi.”
“Ký. Không thì tôi báo công an.”
Mặt Tô Thừa An lúc đỏ lúc xanh, tím tái xen lẫn phẫn nộ.
Hắn có vẻ rất muốn lao vào tát tôi một cái, nhưng lại phải nuốt giận nhìn sang bên — nơi Tô Tố Tuyết đang đứng, cao hơn hắn cả cái đầu, ánh mắt lạnh như dao găm.
Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi, ký tên.
“Xui xẻo thật… chẳng kiếm được đồng nào…”
Thấy Tô Thừa An chui vào xe rời đi, tôi lập tức chụp biển số xe, không chút do dự gọi điện cho cảnh sát.
Tiếng còi hú rền vang.
Tôi nhét xấp giấy tờ vào tay Tô Tố Tuyết.
“Cháu mười tám tuổi rồi. Đây là món quà trưởng thành mà bà tặng cháu.”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách trong veo của nó, từng chữ một nói đầy trang trọng:
“Tự do.”
20
Thời gian thấm thoắt trôi, sau khi vào đại học, Tô Tố Tuyết vẫn giữ thói quen về nhà mỗi nửa tháng một lần.
Kim Việt đã lên cấp hai, thành tích học tập cũng đứng top đầu trong lớp.
Năm tôi năm mươi sáu tuổi, Kim Việt mua một chiếc bánh sinh nhật phủ đầy hoa quả, cắm nến số tuổi.
Chiếc đèn sen nhấp nháy nhảy múa, vừa xoay vừa hát vang bài chúc mừng sinh nhật.
Mắt Kim Việt long lanh sáng rỡ, háo hức nhìn tôi: “Bà ơi, mau ước đi!”
Tôi nghiêm túc nhắm mắt, cầu một điều ước.
Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên.
Là Tô Tố Tuyết.
Cậu ta giơ cao món quà to đùng trong tay, cười rạng rỡ như ánh mặt trời:
“Chúc mừng sinh nhật bà!”
Tôi vừa định nói thì một cơn đau thắt ngực bất ngờ ập tới.
Tôi há miệng, không thốt nên lời, tay ôm lấy ngực, trước mắt đột ngột tối sầm lại.
Trong giây phút ý thức cuối cùng mờ dần, tôi nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng bước chân rối loạn, cùng tiếng hét gấp gáp vang dội bên tai.
“Bà ơi!”
“Bà ơi!”
“…Bà ơi! Bà ơi!”
Lạ thật, sao lại có ba tiếng?
Sao lại là ba tiếng gọi thế này?
Giữa bóng tối vô tận, một bóng người phát sáng lao đến, vừa lăn vừa bò, tay chân quơ loạn, cố chụp lấy chút linh hồn đang mờ nhòe của tôi.
Gương mặt ấy… quen lắm…
Tôi ngơ ngác nhìn.
Chỉ vừa hé miệng, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
“Minh Minh, sao con lại ở đây?”
21
Cháu gái tôi có một cái tên rất đẹp, là do mẹ nó tra trong sách Đại Học rồi đặt — Minh Đức.
Tên gọi ở nhà là Minh Minh.
Thật ra ban đầu gọi là Tiểu Minh, nhưng từ khi vào tiểu học học tiếng Anh, nó nhất quyết không cho tôi gọi thế nữa.
Sao Minh Minh lại ở đây?
Tôi nắm lấy tay con bé, những ngón tay run rẩy xuyên qua bàn tay trong suốt ấy, chẳng giữ được gì cả.
Tôi hỏi dồn dập, giọng run run:
“Không phải con đang học đại học sao? Sao lại đến đây? Đây là đâu vậy?”
Minh Minh nước mắt ròng ròng, tay bịt chặt miệng.
“Sao con không nói gì? Nói đi mà!”
Con bé hé môi, cố gắng phát ra âm thanh — và rồi, một giọng nói điện tử quen thuộc vang lên:
“Bà ơi.”
Tôi như bị sét đánh giữa trời quang, đứng chết lặng tại chỗ.
Chỉ còn có thể ngơ ngác lặp lại:
“Sao lại thế này… sao lại như vậy được…”
Ký ức như nước lũ vỡ đê, từng câu từng chữ của hệ thống đổ ập đến, nhấn chìm tôi hoàn toàn.
Nó từng nói: “Bà không sợ bị trừng phạt sao? Nếu thất bại nhiệm vụ, sẽ phải chết đấy!”
Nó từng nói: “Đừng có lục thùng rác nữa!! Đừng nhặt ve chai nữa!!”
Nó từng nói: “Tôi đã xin Chủ Thần cho một khoản chi phí rồi, sau này đừng nhặt nữa.”
Nó từng hỏi: “Là vì Nguyễn Tô Tô trông giống cháu gái bà sao?”
……
Con bé đã gọi tôi: “Bà ơi.”
Tôi có một đứa cháu gái còn lớn hơn Tô Tố Tuyết, nó từng thích ăn hamburger, từng đi nhặt ve chai cùng tôi bán lấy tiền. Nó từng thích đóng giả Tôn Ngộ Không. Nó từng dùng tiền làm thêm hè để mua cho tôi một chiếc điện thoại thông minh. Nó đã đậu đại học.
……
Cháu gái tôi — đã mất trong một vụ tai nạn xe.
Mọi ký ức đều đóng băng ở ngày hôm đó, như thể có một nhát dao thật lớn, chém tôi ra làm đôi.
Ba mẹ nó khóc đến chết đi sống lại, còn tôi — tôi nhìn những vết máu nơi hiện trường, lại như nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của nó, mơ hồ, trong suốt, sáng rực, chạy về phía tôi.
Nó gọi tôi: “Bà ơi, bà ơi, con muốn ăn hamburger!”
Tôi ôm lấy nó.
Từ ngày đó, tôi đã quên đi rất nhiều điều.
Tôi quên hôm nay là ngày bao nhiêu. Quên có khóa gas trong bếp chưa. Quên người trước mắt là ai. Quên cả cái tin dữ rằng Minh Minh đã qua đời.
Tôi có một đứa cháu gái. Nó đang học đại học.
Nó sẽ sớm về thăm tôi thôi.
Có thể là cuối tuần. Có thể là kỳ nghỉ sắp tới. Có thể là hè này, đông này… Nó sẽ về mà.
Nó thích ăn hamburger.
Tôi phải mua hamburger cho nó.
Một vỏ chai nhựa ba hào. Một ký giấy vụn bảy hào.
Tôi đi rồi lại dừng, nhặt rồi lại rơi, để lại sau lưng một vệt nước mắt dài dằng dặc.
Tôi có một đứa cháu gái. Nó đang học đại học.
Nó sắp về rồi.
Nó thích ăn hamburger. Tôi phải mua hamburger cho nó.
Dòng xe rít lên, lao tới như bão.
22
“Cháu sẽ không để bà chết.”
Khi đó, ý thức của tôi đã mờ dần đến tận cùng — nhưng lại bất ngờ nghe thấy một giọng nói như thế.
Âm thanh rất nhỏ, lách cách như điện rò, tràn ngập tiếng nhiễu sóng.
Ngay lúc nhắm mắt lại, tiếng nói điện tử gào thét như điên:
“Gắn kết với bà ấy! Gắn kết với bà ấy! Dùng điểm của tôi đổi lấy đi!”
Tôi mở mắt ra.
Chuyện vừa xảy ra…
Tôi lập tức quên hết.
Chỉ cảm thấy như mình vừa ngủ một giấc thật dài. Tôi có một đứa cháu gái đang học đại học — nó sắp về rồi.
Một giọng điện tử vang lên:
“Xin chào ký chủ. Tôi là hệ thống 27353, hân hạnh được phục vụ bà.”
23
Tôi ngơ ngác nhìn Minh Minh.
“Vậy ra, từ đầu đến cuối… làm gì có cái gọi là Chủ Thần làm từ thiện.
“Không đi theo cốt truyện, rồi mấy khoản tiền đó… đều là con dùng điểm tích lũy để đổi.”
Vai Minh Minh khẽ run.
Con bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã khóc đến nhem nhuốc cả, nhưng khi mở miệng ra, giọng nói vẫn là âm thanh điện tử cứng nhắc:
“Cái nhà này… cái nhà này mà không có con là không xoay nổi.”
Tôi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.
“Con ngốc… con ngốc của bà… dùng điểm như thế thì con sẽ ra sao? Bọn họ có trừng phạt con không? Có bắt nạt con không?”
Minh Minh lắc đầu.
“Bà ơi, con ổn mà.”
Con bé cố nặn ra một nụ cười:
“Con tích được rất nhiều điểm rồi, thật đấy, không lừa bà đâu.”
“Con không thể trơ mắt nhìn bà chết được.”
“Bây giờ… con cũng tính là có biên chế rồi đó bà.”
Nó giơ tay lên, giọng điện tử lại vang lên:
“Xác nhận sử dụng điểm tích lũy — chữa trị bệnh lý cho ký chủ.”
…
“Bác sĩ, bác sĩ! Bà của cháu sao rồi?!”
“Bà của cháu không sao. Kiểm tra cho thấy cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, có thể chỉ là tụt đường huyết tạm thời. Gia đình nhớ chăm sóc cẩn thận nhé.”
Tôi mở mắt ra.
Ánh đèn huỳnh quang chói lóa trong bệnh viện khiến tôi ứa nước mắt.
Tô Tố Tuyết và Kim Việt ngồi bên giường bệnh. Thấy tôi tỉnh lại, cả hai lập tức nhào đến, lo lắng hỏi:
“Bà ơi, bà sao rồi? Có thấy đau ở đâu không? Có muốn ăn gì không?”
Bên tai tôi vang lên một giọng điện tử phấn khích:
“Con chỉ cần tích thêm tí điểm nữa thôi là đủ đổi lấy thân phận người thật rồi đó nha!”
“Đến lúc đó, hehe, con sẽ đi tiêu sạch tiền của Tô Tố Tuyết luôn! Con muốn mua siêu xe!”
Tôi chớp mắt.
Rồi quay sang Tô Tố Tuyết và Kim Việt, nở một nụ cười dịu dàng.
Tôi có một đứa cháu gái và một đứa cháu trai — tuyệt vời nhất thế giới.
Tôi là bà lão hạnh phúc nhất trần đời.
Hết.