Tôi Xuyên Thành Bà Nội Của Nam Chính - Chương 4
15
Có phải vì dạo gần đây tôi cứ mải lo chuyện của Kim Việt nên thằng bé không vui không?
Nghĩ lại thì cũng đúng. Tô Tố Tuyết đã sống mười mấy năm làm con một, giờ bỗng nhiên có thêm một cô em gái, chắc chắn sẽ cảm thấy không quen.
Hôm sau, tôi cố tình nấu một bàn đầy món mà nó thích nhất.
Thế nhưng Tô Tố Tuyết vẫn y như cũ.
Cậu ta khách khí cảm ơn, lễ phép đến mức không chê vào đâu được, nhưng sắc mặt thì không có lấy một chút cảm xúc.
Cậu ta vừa đi khỏi, tôi lập tức lên mạng tra cụm từ “anh chị em trong gia đình hai con không hòa thuận phải làm sao”.
Càng đọc càng hoảng.
Hệ thống bất ngờ lên tiếng: “Thật ra tôi nghĩ, so với việc cậu ta có ghét Tô Kim Việt không, thì bà nên lo một chuyện khác hơn.”
“Tôi lo gì cơ?”
“Cậu ta có phải… thích Tô Kim Việt không.”
Tôi nghẹn một ngụm nước trong cổ họng, suýt nữa tắc thở, ho mãi không ngừng.
“C-c-cậu… nói linh tinh cái gì đấy! Họ là anh em mà!”
Hệ thống ngập ngừng một chút rồi nói: “Nhưng họ là nam nữ chính, lẽ ra phải là một đôi. Biết đâu giữa họ vẫn có sự hấp dẫn lẫn nhau? Như vậy ngày ngày sống chung, khác gì thanh mai trúc mã đâu?”
Mắt tôi trợn tròn như chuông đồng.
Hệ thống nói tiếp: “Hơn nữa, Tô Tố Tuyết mới mười bốn tuổi, đang ở độ tuổi bắt đầu biết yêu. Sự lạnh nhạt bất thường hiện tại rất có thể là do cậu ta đã nhận ra cảm xúc dành cho Tô Kim Việt, rồi bắt đầu né tránh.”
Tôi: “……”
Vài ngày sau đó, tôi căng như dây đàn, để ý từng li từng tí tới Tô Tố Tuyết.
Quả nhiên.
Tô Tố Tuyết nói muốn kèm bài cho Kim Việt, liền gọi con bé vào phòng ngủ.
Kịch một tiếng, cậu ta khóa trái cửa từ bên trong.
Tim tôi như nhảy thẳng lên cổ họng, tôi rón rén từng bước đến gần cửa phòng.
Bên trong bật nhạc thật to, âm thanh lớn đến mức gần như át hết mọi tiếng động.
Tôi nín thở, dỏng tai lên, trong tiếng nhạc hỗn tạp và mơ hồ ấy, vẫn bắt được một từ.
“……thích……”
Là giọng của Tô Tố Tuyết.
Tôi hít mạnh một hơi lạnh.
Đầu óc như bị ai lấy búa gõ một phát, ong ong liên tục bên tai.
Tôi dựa người vào cánh cửa, cả người mềm nhũn trượt xuống, tay ôm lấy mặt — bất lực và hoảng loạn.
16
Sau khi đau đớn suy ngẫm, tôi quyết định chủ động ra tay, tìm Tô Tố Tuyết nói chuyện.
“Ở trường… cháu có thích cô bé nào không?”
Tô Tố Tuyết lắc đầu.
Tôi hít sâu một hơi lạnh, hai tay xoa mặt: “Cháu không thích bạn nữ cùng tuổi à?”
Tô Tố Tuyết hơi trợn mắt, trông có vẻ bất ngờ: “Bà ơi, bà mới dặn cháu mấy hôm trước là phải chuyên tâm học hành, đừng yêu sớm.”
Tôi là dặn cháu đừng yêu sớm thật đấy!
Nhưng tôi đâu có bảo cháu được phép nảy sinh tình cảm… với em gái mình đâu!
Thằng cháu nghịch thiên này!
Tôi ôm mặt, cảm giác đau răng như vừa bị nhổ nhầm dây thần kinh.
Im lặng một lúc lâu, tôi nói vòng vo: “Cháu cũng lớn rồi, con trai con gái phải có chừng mực. Sau này kèm bài cho em thì đừng đóng cửa phòng. Ờm… ở tuổi cháu, có thể sẽ có nhiều cảm xúc mơ hồ, nhưng nếu bước sai một bước là sai cả đời… đừng gây ra tai họa…”
Hệ thống không chịu nổi: “Bà gọi cái này là nói vòng vo đấy à?”
Tô Tố Tuyết trợn tròn mắt như chuông đồng.
Cậu ta chỉ vào mình, há miệng ra, nhưng một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.
Tôi thì thầm hỏi hệ thống: “Nói vậy có làm tổn thương thằng bé quá không?”
Tô Tố Tuyết bất ngờ bật dậy, mặt đỏ bừng, khó tin hét lên: “Bà nghĩ là… cháu thích em gái mình á?!”
Tôi lập tức đáp lời: “Có thể là cháu nhầm lẫn mấy cảm xúc lẫn lộn với thích thôi. Biết sai sửa sai là đứa trẻ ngoan!”
Nói xong một hơi, mệt bở hơi tai.
Tô Tố Tuyết như sụp đổ: “Sao bà lại nghĩ thế được chứ?!”
Tôi im lặng một lúc, rồi thú nhận chuyện mình nghe lén hôm trước.
“……”
Tô Tố Tuyết im re, sau đó thở hắt ra, đưa tay lên ngực vuốt nhẹ mấy cái cho bình tĩnh lại: “Thôi được rồi, giấu nữa cũng chẳng có ích gì.”
Cậu ta nói khẽ: “Bà ơi, sắp đến sinh nhật bà rồi.”
“Con với Kim Việt muốn tặng bà một món quà.”
…Tôi đúng là có buột miệng nói qua một lần về sinh nhật của mình.
Tôi khó nhọc lên tiếng: “Nhưng mấy ngày nay cháu hành xử rất kỳ lạ…”
“Kỳ lạ chỗ nào?”
“Suốt ngày mặt mày căng như dây đàn.”
Tô Tố Tuyết chợt hiểu ra.
Cậu ta lại hiện lên cái vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc như dao.
Tô Tố Tuyết điềm tĩnh nói:
“Bà thấy không, thế này nhìn… ngầu hơn.”
Tôi: “……”
17
Tuy có chút hiểu lầm vớ vẩn, nhưng cuối cùng tảng đá trong lòng tôi cũng rơi xuống rồi.
Xuân qua thu đến, lá rụng đầy sân, Tô Tố Tuyết thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố.
Trong suốt khoảng thời gian ấy, tôi thuê một chiếc xe đẩy, mở sạp bán bánh kếp, bánh mì nướng và mì trộn lạnh. Dù khá vất vả, nhưng thu nhập lại tốt ngoài mong đợi.
Kim Việt tan học xong là chạy ù đến giúp.
Trăng treo đầu cành, sương lạnh phủ vai, Kim Việt gà gật dựa vào người tôi mà ngủ. Tôi đạp xe chầm chậm, khe khẽ hát ru cho con bé.
Tô Tố Tuyết đứng sau cửa sổ, cúi đầu nhìn hai bà cháu, môi mím chặt.
Hai tháng sau, cậu ta đưa tôi một chiếc thẻ ngân hàng.
“Bà ơi, trong này có năm mươi vạn.”
Tôi sợ đến phát khiếp: “Tiền đâu ra thế? Cháu đi cướp ngân hàng à?!”
Tô Tố Tuyết vội vàng lắc đầu: “Cháu đầu tư chứng khoán kiếm được.”
“Chứng khoán” là từ ngữ xa lạ với tôi. Tô Tố Tuyết giải thích qua một lượt, nhưng tôi nghe xong vẫn mơ màng như gà nghe sấm.
Hệ thống chen vào: “Cậu ta là nam chính, đầu óc kinh doanh chắc chắn khác người thường, kiếm tiền cũng dễ như ăn cơm.”
Nghe thì nghe thế, nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng, dặn dò Tô Tố Tuyết tới lui.
Cậu ta cụp hàng mi dài, môi mím chặt: “Con chỉ là không muốn bà phải khổ như vậy nữa.”
Trái tim tôi như hóa thành một vũng nước mềm nhũn.
…Đứa nhỏ này.
Số tiền đó, tôi chỉ rút ra mười vạn để chi dùng, còn lại gửi tiết kiệm hết.
Chim én vài lượt bay về phương Nam, lúa mì mấy mùa trổ bông, Tô Tố Tuyết bước vào kỳ thi đại học.
Sau kỳ thi, điện thoại từ phòng tuyển sinh gọi đến.
Tô Tố Tuyết vẻ mặt bình thản, trò chuyện với đầu dây bên kia rất điềm đạm, bảo sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.
Cúp máy xong, cậu ta đột nhiên bật dậy — dáng vẻ chín chắn giả tạo bấy lâu lập tức vỡ vụn.
Tô Tố Tuyết ngửa đầu hét lớn, kích động đến mức không thể tin nổi: “Con được 710 điểm á á á á á á á á á! Con là thủ khoa! Là thủ khoa đó trời ơi!”
Cậu ta nhảy vèo vài bước tới, ôm chặt lấy tôi.
Tôi khịt khịt mũi, vành mắt đỏ hoe.
Trong nguyên tác, Tô Tố Tuyết thậm chí chưa từng thi đại học. Khi người ta còn đang tràn trề thanh xuân, cậu ta đã vật lộn giữa thương trường, mặt mũi âm u, thủ đoạn khó dò.
Nhưng bây giờ, cậu ta đang hét lên, đang nhảy cẫng, đang reo vang — đầy sức sống.
Đây mới chính là dáng vẻ mà thằng bé nên có.
Đây mới là cuộc đời mà nó đáng được sống.
18
Giữa kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng, nhà tôi đột ngột xuất hiện hai vị khách không mời.
“Mẹ à.”
Người đàn ông nở nụ cười lấy lòng với tôi, sau đó quay sang Tô Tố Tuyết: “Con trai lớn thế này rồi à, lại đây, ba đây, ba của con đây.”
Tôi giữ khuôn mặt lạnh tanh, giọng cũng lạnh ngắt: “Hai người tới làm gì?”
“Mẹ nói gì thế?” Tô Thừa An nhíu mày tỏ vẻ không vui, “Con về thăm mẹ với con trai mình, còn cần lý do sao?”
Người phụ nữ đứng cạnh – Hà Tĩnh – vẫy tay với Tô Tố Tuyết: “Tố Tuyết, không nhận ra ba mẹ nữa à? Còn đứng đó làm gì?”
Tô Tố Tuyết điềm đạm, hờ hững: “Tôi không có ba mẹ.”
Tô Thừa An làm như không nghe thấy, ánh mắt nhiệt tình nhìn tôi: “Nghe nói Tố Tuyết là thủ khoa toàn tỉnh, được hơn bảy trăm điểm, còn lên tivi nữa! Đúng là con trai tôi, có khác!”
Hắn ho một tiếng rồi nói tiếp: “Mẹ à, chuyện trước kia đúng là lỗi của con… nhưng mẹ xem, giờ con cũng quay về rồi, kiếm được chút tiền rồi, cả nhà mình có thể sống như xưa…”
“Tôi có một người bạn làm ăn, rất quý Tố Tuyết. Con trai ông ấy học dốt lắm… nên con nghĩ, năm sau để Tố Tuyết đi thi hộ cho cậu ta một lần là được…”
“Xàm chó!”
Tôi nghiêm nghị, giọng đanh như chuông đồng, mắng thẳng: “Anh điên rồi chắc?! Việc đó là phạm pháp đấy!”
Tô Thừa An gãi đầu cười gượng: “Thế… cho Tố Tuyết đi quảng bá giúp học viện Lan Đài nhà người ta cũng được…”
Học viện Lan Đài — cái nơi đó chính là loại “trại cải tạo nghiện game” nổi tiếng vì bạo lực và lạm dụng!
Tôi hiểu ra rồi.
Tô Thừa An miệng thì đầy tình thân, nhưng lòng chỉ đầy tính toán.
Tôi bật dậy, chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng: “Đồ súc sinh đội lốt người! Năm xưa bỏ đi chẳng nói một câu, giờ thấy cháu tôi đỗ đạt, lại mặt dày quay về! Mấy chuyện mất nết như bán con, tự anh đi mà làm! Biến!”
Mặt Tô Thừa An trầm xuống: “Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Tôi cười nhạt, không hề khách khí: “Anh về được nước là nhờ cách gì?”
Tô Thừa An vốn là con nợ truy nã, trong hồ sơ công an vẫn còn tên. Năm đó hắn không trả nợ, trốn biệt ra nước ngoài, trước khi đi còn vay một khoản lớn, để tôi và Tô Tố Tuyết bị chủ nợ đập cửa đến phát điên.
Quả nhiên, sắc mặt Tô Thừa An biến hẳn, lộ rõ hoảng hốt.
Tôi quay sang Tô Tố Tuyết, lớn tiếng:
“Gọi công an!”