Tôi Xuyên Thành Bà Nội Của Nam Chính - Chương 3
11
Trong nguyên tác, cuộc đời của Tô Tố Tuyết thường bị trêu là “chế độ siêu khó”.
Cậu ta trải qua vô số biến cố, cuối cùng hoàn toàn hắc hóa, biến thành một dạng “bệnh kiều điên cuồng” — mấy cái từ đó là gì tôi cũng chả rõ — tóm lại là trở nên âm trầm, hành xử cực đoan, tàn nhẫn, thù dai nhớ lâu, ai cũng sợ.
Thế nhưng, người bà nội ác độc của Tô Tố Tuyết lại chẳng hề chịu bất kỳ khổ sở nào.
Hệ thống giải thích: “Là do tác giả viết đến giữa chừng thì quên mất luôn nhân vật bà ta.”
Tôi: “……”
Còn nữ chính Nguyễn Tô Tô thì khởi đầu đúng kiểu ác mộng — chế độ địa ngục.
Bố nghiện cờ bạc, mẹ nhu nhược, em trai là tiểu ma vương chuyên quậy phá.
Từ bé Nguyễn Tô Tô đã bị sai bảo như người hầu, làm hết mọi việc trong nhà. Khi lên tám, bố mẹ gặp tai nạn xe, cô bé bị họ hàng đá qua đá lại như đồ vật, ở nhờ khắp nơi.
Cuộc sống như thế kéo dài được một năm, cuối cùng bị họ hàng ném vào viện phúc lợi như thể ném rác.
Đến năm mười chín tuổi, cô lại bị coi như “lễ vật”, đưa đến tay Tô Tố Tuyết — lúc đó đã trở thành đại ca xã hội đen — để bắt đầu một cuộc tình vừa ngược vừa tàn nhẫn.
Tôi: … Hít hà.
Một trái tim nhỏ bé khổ sở thế này.
Nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của Nguyễn Tô Tô, tim tôi mềm như bánh bao hấp chín.
Khi tôi hoàn hồn lại thì đã thấy hai bà cháu ngồi ăn hamburger trên ghế đá.
Nguyễn Tô Tô ăn như thể mấy ngày chưa được ăn, hai má phồng lên như chuột túi, vừa nhai vừa lẩm bẩm:
“Bà ơi, cảm ơn bà…”
Tôi rút khăn giấy, lau vết sốt còn dính ở khóe miệng con bé.
Giọng nghiêm túc mà dịu dàng: “Sau này nếu có ai mời con ăn, thì cũng phải giữ ý, đừng vội tin người khác — đặc biệt là mấy thằng con trai.”
Nguyễn Tô Tô vội vàng gật đầu.
Có lẽ là duyên số, hôm sau tôi lại gặp con bé.
Tôi vẫn không kìm được, mua cho nó cái đùi gà rán.
Từ đó trở đi, tôi và Nguyễn Tô Tô hẹn nhau cứ cách một ngày thì gặp.
Lại một tháng trôi qua, đến ngày hẹn mà Nguyễn Tô Tô mãi vẫn chưa đến.
Tim tôi như nhảy lên cổ họng.
Tôi vội đẩy xe đạp, vừa đi vừa lo lắng hỏi hệ thống:
“Con bé có khi nào gặp chuyện gì không?”
“Có phải… là do mấy người họ hàng của nó không?”
Hệ thống: “……”
Hệ thống: “Bà lo lắng quá rồi.”
Hệ thống: “Quay lại phía sau đi.”
“Bà ơi!”
Tôi quay đầu lại.
Nguyễn Tô Tô nhỏ xíu đang đứng bên kia đường, kéo theo một túi nhựa to bằng nửa người, cố sức vẫy tay với tôi.
Ánh nắng chiếu lên mái tóc rối bời của con bé, lấp lánh ánh vàng như quầng sáng.
Nguyễn Tô Tô chạy vội tới, lau vội tay vào áo, rồi cẩn thận lôi ra một tờ tiền nhàu nhĩ từ trong túi áo.
Mười đồng.
Nguyễn Tô Tô trịnh trọng đặt tiền vào tay tôi, khẽ cười, nói lí nhí:
“Bà ơi, hôm nay tới lượt con mời bà ăn hamburger.”
Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của con bé.
Gió thổi mạnh quá.
Gió thật sự mạnh đến mức làm sống mũi tôi cay xè.
Tôi hít hít mũi, trong đầu như được ánh sáng soi rọi, đột nhiên dứt khoát nói với hệ thống:
“Cậu nói xem, con bé có thích người bà như tôi không?”
12
“Bà định nhận nuôi con bé à?”
Hệ thống hỏi: “Là vì trông nó giống cháu gái bà sao?”
Tôi cúi đầu ngắm kỹ Nguyễn Tô Tô, rồi lắc đầu: “Không giống.”
“Cháu gái tôi mãi mãi là cháu gái tôi.”
Hệ thống: “Xét về kinh tế, thêm một người sẽ tăng thêm gánh nặng.”
Tôi biết chứ.
Tôi sống chật vật, cũng không có khả năng cho Tô Tố Tuyết và Nguyễn Tô Tô một cuộc đời đủ đầy, ăn sung mặc sướng. Nhưng tôi cũng không thể làm ngơ nhìn con bé từng bước một bước vào cái số phận khốn cùng đã được định sẵn kia.
Cho dù cuối con đường đó là vinh hoa phú quý.
Cuộc đời của nó, cuộc đời của Tô Tố Tuyết, đều bị gán lên quá nhiều đau khổ không cần thiết — tất cả chỉ để phục vụ cho tình tiết truyện. Bằng không, tôi thật sự không nghĩ ra được tại sao cha mẹ của Nguyễn Tô Tô lại có thể chết trong tai nạn xe, dù cả năm thu nhập chưa đến một vạn.
Tôi cúi xuống, đến gần Nguyễn Tô Tô.
Tôi kể cho con bé nghe một câu chuyện — chính là cuộc đời vốn được sắp sẵn của nó — nhưng đổi thành một cách khác, như thể đó chỉ là một truyện cổ tích buồn.
Tôi hỏi con bé: “Nếu con là nữ chính trong câu chuyện, con sẽ chọn như thế nào? Con sẽ đi theo người bà kia chứ?”
Không hề do dự lấy một giây.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem kia bỗng nở một nụ cười sáng bừng, lộ ra hàm răng trắng như hạt nếp.
Con bé nói:
“Con chọn bà!”
13
Việc nhận nuôi Nguyễn Tô Tô còn dễ hơn tôi tưởng nhiều.
Vài người họ hàng vừa nghe có người sẵn lòng nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này thì lập tức đồng ý cái rụp, sợ tôi đổi ý.
Việc đầu tiên sau khi nhận nuôi con bé là… đổi tên cho nó.
“Tên đó kỳ quặc lắm, cậu không thấy sao?” Tôi nói với hệ thống, “Nghe chẳng giống tên người, mà giống món ăn hơn.”
“Vì nó quá nhẹ dạ, quá qua loa. Tên vốn là kỳ vọng và lời chúc phúc của cha mẹ gửi vào đứa con. Có cha mẹ nào lại mong con mình mềm mềm nhũn nhũn đâu? Bộ bánh bao à?”
Hệ thống đang nói thì bất chợt xoay giọng, ngữ điệu mang chút châm chọc:
“À đúng rồi, trong nguyên tác đấy, cháu trai bà gọi con bé bằng biệt danh là Su Su~ Su Su, gọi một tiếng ‘chồng ơi’, là sẵn sàng dâng cả mạng sống luôn nha~”
Tôi: ……
Da gà tôi nổi đầy cả lên!
Đổi. Tên này nhất định phải đổi!
Tôi trăn trở hồi lâu, cuối cùng chọn được hai chữ “Kim Việt”.
Kim Việt – từ câu “Hùng quan mạn đạo chân như thiết, nhi kim mại bộ tòng đầu việt”. (Trường chinh vạn dặm tựa sắt thép, hôm nay bước tiếp vượt lại từ đầu.)
Nguyễn Tô Tô — từ nay gọi là Tô Kim Việt.
Tôi mong con bé sẽ kiên cường như tre, cứng rắn như đá.
Tôi mong dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào, nó cũng luôn có dũng khí để vượt qua tất cả — bắt đầu lại từ đầu.
14
“Bà ơi, nhất định phải làm thế này sao?”
Nguyễn Tô Tô — không, giờ là Tô Kim Việt — nhăn mặt như cái bánh bao, vẻ mặt đầy khổ sở.
Câu trả lời của tôi là duỗi thẳng cánh tay mà con bé vừa đánh ra, điều chỉnh tư thế cưỡi ngựa cho vững hơn.
“Phần hạ bàn, chú ý phần hạ bàn,” tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Kim Việt, “Ra quyền, hét lên nào!”
Hai ngày trước, Tô Kim Việt chính thức nhập học.
Con bé chín tuổi, học lớp ba.
Trong cốt truyện gốc, Tô Kim Việt ở trường luôn là một cô bé đáng thương bị bắt nạt. Khi lên cấp hai, thậm chí có một vài nam sinh lấy danh nghĩa đùa giỡn để sờ ngực cô.
Mà Tô Kim Việt thậm chí còn không biết đó là hành vi quấy rối.
Vì thế, vào ngày thứ ba sau khi nhận nuôi con bé, tôi đã nói với nó về một số kiến thức vệ sinh sinh lý.
Tôi không có học thức, nói năng cũng lắp ba lắp bắp, cuối cùng đành mở máy tính ra, cùng nhau xem các video trên mạng.
“Nếu gặp phải chuyện như thế…”
Kim Việt chớp chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng: “Bà yên tâm, con nhất định sẽ nói với cô giáo!”
“Cách đó đúng là một cách,” tôi gật đầu, “nhưng có lúc giáo viên cũng chỉ làm hòa cho qua chuyện. Nếu ai bắt nạt con, động tay động chân với con, thì con phải như vầy này — hô lên một tiếng hyaaa! — đấm thẳng vô mũi nó!”
“…Phải thế thật sao ạ?”
Kim Việt nghe rất nghiêm túc, mặt đầy vẻ bối rối: “Nhưng bà ơi, trước đây dì với cô giáo đều bảo con là con gái thì phải dịu dàng, thùy mị.”
Tôi cúi mắt xuống, nhẹ nhàng xoa đầu con bé.
Một mớ cảm xúc phức tạp rối bời quấn lấy tôi, nặng nề, đến mức chính tôi cũng chẳng rõ đó là gì.
Hệ thống đúng lúc chen vào, giải thích rằng cảm xúc đó gọi là “áp lực xã hội”, “chuẩn mực giới” gì đó, bảo tôi lặp lại cho Kim Việt nghe.
Nhưng trí nhớ tôi kém, mấy lý thuyết đó tôi chẳng nhớ nổi.
Cuối cùng, tôi chỉ nói bằng tất cả những gì mình từng trải:
“Người ta thường bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Nếu con lúc nào cũng dịu dàng, ngoan ngoãn, thì người ta sẽ ăn sạch con đến chẳng còn mảnh nào.”
Mẹ tôi là góa phụ. Trong ký ức của tôi, bà lúc nào cũng lớn tiếng, nhanh tay nhanh chân, ai cũng bảo bà là người đàn bà dữ dằn, là “mẹ hổ”.
Lúc còn bé, tôi không hiểu sao bà lại phải mạnh mẽ như vậy.
Nhưng lớn lên rồi, tôi đã trở thành bà ấy.
Tôi từng bày hàng, từng buôn bán. Ở chợ, ngoài đời, không ai vì con biết điều mà nhường cho con nửa bước. Dịu dàng ngoan ngoãn chỉ khiến người khác càng ép con đến cùng.
Nhiều người chê bọn tôi là đanh đá. Nhưng chỉ có đanh đá, mới khiến thế giới này nghe thấy tiếng nói của mình.
Kim Việt vẫn còn ngây thơ, nhưng đã siết chặt nắm đấm nhỏ.
Con bé nghiêm túc tung ra một cú đấm: “Hyaaa—!”
Tiếng vừa dứt, cửa mở.
Tô Tố Tuyết đeo cặp bước vào, bình thản chào một câu, chẳng nói thêm gì, quay lưng đi thẳng về phòng.
Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ta, trong lòng bất giác thấy khó hiểu.
Thằng bé này… sao thế nhỉ?