Tôi Xuyên Thành Bà Nội Của Nam Chính - Chương 2
07
Ra khỏi cổng trường, tôi gần như không giấu nổi nụ cười trên mặt.
Nhưng rất nhanh, một vấn đề mới lại ập tới.
— Tiền sinh hoạt của Tô Tố Tuyết phải làm sao?
Con trai ở tuổi dở dở ương ương, ăn khỏe chẳng kém gì sói, mà thằng bé lại gầy thế, càng phải bồi bổ.
Còn có tiền sách vở, đồng phục…
Tám trăm đồng thì làm được gì chứ?
Tôi ngửa cổ than trời, hỏi hệ thống có cách nào kiếm tiền không.
Hệ thống đáp: “Ký chủ phải tự nỗ lực.”
Nếu là Hứa Quế Chi thật thì còn có thể đi dạy thêm, làm giáo viên, chứ tôi thì chả biết gì.
Tôi rầu rĩ đẩy xe đạp đi dọc đường, trong đầu tính xem nên đi làm vệ sinh hay xin vào xưởng làm công nhân.
Cái thân thể này trẻ hơn thân tôi trước khi xuyên không khá nhiều, chắc tầm hơn năm mươi tuổi, sức khỏe cũng còn tốt, không biết có chịu được dây chuyền sản xuất không.
Đang đi thì một màu xanh đập vào mắt tôi.
Tôi lắc lắc cái rổ nhựa trên xe, nhướng mày, vui vẻ bước nhanh tới.
Tay thoăn thoắt nhặt mấy chai nhựa nhét vào túi nilon.
Hệ thống hét toáng lên như bị điện giật: “Ký chủ, bà đang làm cái gì vậy!!”
“Đừng lục thùng rác mà!! Đừng nhặt ve chai mà!!”
Tôi coi như không nghe thấy gì cả.
Có hai cô bé đi ngang qua, tay cầm mấy hộp carton lớn, ban đầu định ném vào thùng rác, nhưng thấy tôi liền nhìn nhau rồi đưa thẳng hộp cho tôi.
Tôi cười biết ơn: “Cảm ơn nhiều nha.”
“Chai nhựa được hai đồng một ký, giấy carton bảy hào một ký, tích tiểu thành đại mà.” Tôi quay sang nói với hệ thống, “Cũng là một cách kiếm tiền.”
Hệ thống: “……”
Nó lại rơi vào trạng thái im lặng dài lê thê.
Tôi hớn hở lặp đi lặp lại động tác, trong mắt, mấy vỏ chai và thùng giấy như hóa thành từng chấm sáng dễ thương, xếp thành dòng chữ “tiền học phí của Tô Tố Tuyết”, “tiền sinh hoạt của Tô Tố Tuyết”…
Cảm thấy tràn trề khí thế!
“Bà đang làm cái gì vậy!”
“Ôi dào, đã nói rồi…”
Tôi khựng lại.
Lúc này tôi mới phát hiện — đó không phải giọng của hệ thống.
Tô Tố Tuyết bước nhanh về phía tôi, giật mạnh cái túi từ tay tôi.
Tôi ngơ ngác: “Cháu không đang học à?”
Cậu ta nắm chặt cái túi, giọng run lên như muốn vỡ: “Tại sao?”
“Sao gì cơ?”
“Tại sao lại đi nhặt ve chai!”
Tôi nhìn cậu ta cười, cố dịu giọng nhất có thể: “Bà… bà nhặt chơi thôi…”
“Là vì cháu đúng không?” Tô Tố Tuyết cắt ngang lời tôi, đôi mắt màu hổ phách nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn cứng rắn như dao, “Bà muốn nhặt ve chai để nuôi cháu đi học.”
“Tại sao lại làm vậy? Tại sao lại… đối xử với cháu tốt như thế?”
Từ lúc tôi xuyên vào đây đến giờ, tôi chưa từng thấy Tô Tố Tuyết xúc động như vậy. Thằng bé luôn lạnh lùng, xa cách.
Nhưng lúc này, giọng cậu ta như vỡ vụn: “Cháu chỉ là gánh nặng, bà bỏ cháu đi thì cuộc sống sẽ dễ thở hơn!”
“Hứa Quế Chi vốn dĩ cũng định làm thế mà…”
“Chúng ta chẳng qua chỉ là người dưng!”
Gió thổi xào xạc, xung quanh chỉ còn tiếng gió.
Tôi há miệng, mãi sau mới cất được tiếng:
“Cháu nói gì thế, con, làm sao mà lại là người dưng được?”
“Bà là bà nội của cháu mà.”
Câu nói ấy như tảng đá rơi xuống lòng, khiến Tô Tố Tuyết ôm lấy mặt, cả người chao đảo.
Cậu ta ngồi sụp xuống, như sợi dây kéo căng đến cực điểm, chỉ cần chạm nhẹ liền đứt.
Tiếng nức nở kìm nén trào ra từ kẽ tay:
“…Cháu không muốn quay lại trường.”
“Họ bắt nạt cháu.”
“…Bà ơi, họ bắt nạt cháu.”
08
Tô Tố Tuyết chuyển đến ngôi trường này cách đây nửa năm.
Cậu ta đẹp trai, học giỏi, rất được lòng thầy cô.
Thậm chí còn có mấy nữ sinh lén lút tỏ tình với cậu.
Điều này khiến mấy thằng “đầu gấu bản địa” không vừa mắt.
Chúng cho rằng Tô Tố Tuyết đã giành hết sự chú ý, cần phải dạy cho một bài học.
Thế là sau giờ tan học, Tô Tố Tuyết bị chặn lại trong ngõ và ăn một trận đòn.
Đám con trai ở tuổi này đánh nhau chẳng biết nương tay, Tô Tố Tuyết mặt mũi bầm tím, hôm sau liền nói với giáo viên.
Nhưng mấy thằng đó vốn nổi tiếng là lì lợm vô lại, gọi phụ huynh cũng chẳng có tác dụng, giáo viên chủ nhiệm chỉ phê bình lấy lệ rồi cho qua.
Nhưng chính điều đó như giội thêm dầu vào lửa.
Bọn chúng bắt đầu ghi hận, dọa rằng cứ thấy mặt là đánh.
Cuộc sống của Tô Tố Tuyết ngày càng khốn khổ.
Sách giáo khoa bị xé nát, ngăn bàn bị nhét đầy rác. Trong giờ thể dục chẳng ai chịu bắt cặp với cậu, Tô Tố Tuyết đứng lặng một mình, đám con trai nhìn cậu mà cười ầm lên.
Một tháng sau, Tô Tố Tuyết không nhịn nổi nữa, rốt cuộc kể cho Hứa Quế Chi.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, trước nay chưa từng chịu khổ. Nhịn được chừng ấy thời gian, đã là quá sức rồi.
Nhưng Hứa Quế Chi lúc ấy đang rối bời vì chuyện của con trai.
Đối với đứa cháu được sinh ra bởi người vợ lẽ chen chân vào gia đình, bà ta càng nhìn càng ghét.
Thậm chí, Hứa Quế Chi cảm thấy chính cậu và người mẹ “đê tiện quyến rũ” của cậu đã phá hủy gia đình nhà họ Hứa.
Hứa Quế Chi cười lạnh, cố tình hỏi:
“Người ta sao chỉ đánh mày mà không đánh đứa khác? Ruồi không đậu trứng lành đâu.”
Ánh sáng mong manh trong mắt Tô Tố Tuyết lập tức vụt tắt.
…
Ba ngày trước khi tôi xuyên đến, cậu ta lại bị chặn đường sau giờ học.
Lần này, cậu ta cuối cùng cũng đánh trả.
Trong cơn tuyệt vọng bùng nổ, từng cú đấm của Tô Tố Tuyết như không cần mạng sống, đánh đến mức đám kia gào khóc xin tha.
Thậm chí có đứa bị gãy sống mũi.
Giáo viên bên nào cũng trách, bảo đây là vụ ẩu đả nghiêm trọng, bắt Tô Tố Tuyết phải kiểm điểm trước lớp, còn gọi cả Hứa Quế Chi đến trường.
Hứa Quế Chi gần như sụp đổ.
Bà ta là giáo sư đại học, cả đời dạy người, danh tiếng vang xa. Con trai ngoan ngoãn thành đạt, vậy mà cháu trai lại là một thằng lưu manh đánh lộn?!
Bà ta hoàn toàn đánh mất phong độ, ngay trước mặt giáo viên tát thẳng vào mặt Tô Tố Tuyết, ép cậu ta nghỉ học.
…
Tôi nghe mà há hốc mồm.
Một cơn giận dữ dày đặc, nghèn nghẹn, như sóng cuộn từ ngực trào lên, làm tôi tức đến phát đau ngực.
Tôi giậm chân leo lên xe đạp, quay sang nói với Tô Tố Tuyết:
“Lên xe.”
“Bà đưa cháu đi xử chúng nó một trận!”
“Mẹ nó chứ, toàn bọn không đẻ qua cửa đàng hoàng, dám bắt nạt cháu bà à!”
Tô Tố Tuyết đứng ngây người tại chỗ.
Gió nhẹ lướt qua tóc mái cậu.
Tất cả những kiêu ngạo, cứng đầu, góc cạnh của tuổi thiếu niên… đều hóa thành giọt nước lóng lánh lăn dài theo má.
Trong mắt Tô Tố Tuyết vẫn còn ánh sáng lấp lánh, nhưng khóe môi cậu đã khẽ cong lên.
Cậu cười rồi.
09
Tô Tố Tuyết đã từ chối cái chí lớn muốn “ra mặt đòi lại công bằng” của tôi.
Cậu nói: “Bà không đánh lại bọn họ đâu.”
“Không biết ứng biến gì cả.” Tôi gõ nhẹ lên trán cậu, “Bà xông lên đấm cho chúng một cú, cháu theo sau, đấm cú thứ hai!”
“Đợi đến lúc bọn nó kịp phản ứng, bà sẽ nằm lăn ra giả vờ lên cơn đau tim, giãy giụa dưới đất — dọa cho mấy thằng nhóc đó chết khiếp luôn!”
Tô Tố Tuyết bật cười khúc khích.
Cậu lắc đầu: “Cháu đánh rồi. Đánh cho tụi nó một trận ra trò. Hôm nay thấy mặt cháu là tụi nó tự động né sang hướng khác rồi.”
Tô Tố Tuyết chủ động xách túi vải lên: “Bà ơi, mình về nhà thôi.”
Tôi gật đầu.
Tôi đúng là may mắn — trước khi xuyên không có một cô cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau khi xuyên không lại có một cậu cháu trai cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện chẳng kém.
Chân tôi đạp xe càng lúc càng nhanh, chiếc xe lao vun vút về phía trước như muốn lao thẳng vào vầng mặt trời rực rỡ cuối con đường.
Tôi hét lớn với Tô Tố Tuyết:
“Chúng ta chuyển trường! Không thèm học ở cái trường tồi tàn đó nữa!”
“Vâng.”
10
Về đến nhà, tôi bắt đầu tìm trường mới cho Tô Tố Tuyết.
Tôi chẳng hiểu gì mấy thứ như “chất lượng giảng dạy” hay “phong cách giáo dục”, tôi chỉ biết tôi muốn cho thằng bé học ở một ngôi trường tốt. Đắt một chút cũng không sao.
— Nhưng mà… tiền ở đâu ra?
Tôi vò đầu, cảm giác tóc bạc lại bạc thêm mấy sợi.
“Ký chủ.”
Giọng hệ thống đột nhiên vang lên.
Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nói: “Đừng gọi tôi là ký chủ nữa, nghe lạ lắm. Cậu giống Tô Tố Tuyết, gọi tôi là bà đi, được không?”
“……”
Hệ thống im một chốc rồi nói: “Tôi có chuyện muốn thông báo.”
Nó thong thả kể: “Theo nguyên tác, sau khi bị hành hạ rồi bỏ trốn, Tô Tố Tuyết kiếm được đồng tiền đầu tiên trong đời. Nhưng bây giờ cốt truyện đã lệch, Tô Tố Tuyết đi học, tôi xác định hai người không có điều kiện kiếm tiền.”
“Để đảm bảo cuộc sống của hai người, tôi đã xin Chủ Thần một khoản kinh phí, mười vạn tệ, đã chuyển vào tài khoản của bà rồi. Sau này đừng nhặt chai lọ nữa.”
Đây đúng là bánh từ trên trời rơi xuống!
Tôi chỉ muốn lôi cái hệ thống trong đầu ra mà ôm hôn một cái thật kêu, rồi tiện thể hôn luôn cả ông Chủ Thần gì đó nữa!
Tôi cảm thán: “Các cậu đúng là làm từ thiện mà.”
Hệ thống đáp mà như đang than thở: “Cái nhà này không có tôi thật sự là không xoay nổi.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Sang tháng thứ hai, Tô Tố Tuyết chính thức nhập học tại một trường cấp hai trọng điểm.
Đây là lựa chọn tốt nhất tôi đã cân nhắc kỹ: có thể đi học bán trú, cách nhà chỉ hai cây số, nghe nói trường có kỷ luật tốt, không có đám đầu gấu bắt nạt bạn học.
Mà nếu có thật, thì bà già này cũng đấm cho răng rơi đầy đất!
Sau khi tiễn Tô Tố Tuyết vào cổng trường, tôi vẫy tay chào cậu, rồi quay người bước về phía…
Thùng rác.
Hệ thống lại gào lên trong đầu tôi: “DỪNG LẠI!! ĐỪNG LẠI NGAY!!”
Nó tức đến độ giọng run bần bật: “Giờ có tiền rồi, sao bà còn nhặt ve chai nữa?!”
“Cậu không hiểu đâu.” Tôi nói, “Tôi từ nhỏ đã sống khổ, hồi nhỏ nhà nghèo đến cơm còn chẳng có ăn, quen tiết kiệm rồi.”
“Thấy chai nhựa mà không nhặt, cứ có cảm giác mất mát.”
“Ài,” tôi thở dài, “cháu gái tôi hồi nhỏ cũng hay nhặt chai lọ mang về nhà mà.”
Hệ thống: “……”
Tôi vừa đưa tay định lấy cái hộp giấy thì một bàn tay nhỏ xíu, lấm lem bất ngờ đè lên nó.
Ánh mắt tôi hạ xuống.
Một bé gái gầy đét, trông chỉ tầm tám chín tuổi, run rẩy ngẩng đầu lên nhìn tôi, nặn ra một nụ cười lấy lòng:
“Bà ơi, cái này… cháu lấy được không ạ?”
Hệ thống: “Không ngờ còn có người cạnh tranh nghề nghiệp với bà.”
“Không đúng.”
Nó đột nhiên nói:
“Đây là nữ chính — Nguyễn Tô Tô.”