Tôi Xuyên Thành Bà Nội Của Nam Chính - Chương 1
01.
Ngọn lửa xanh rực cháy trên bếp gas, tôi quay người đi lấy nồi, nhưng…
Nồi đâu rồi?
Sao lại không có nồi?
Tô Tố Tuyết nhìn động tác của tôi, cười khẩy:
“Giả tạo.”
“Hôm qua bà còn nói sẽ bỏ đói tôi cho ch .t cơ mà? Sao, hôm nay lại định nghĩ ra cách hành hạ mới hả? Con mụ già ch .t tiệt!”
Cậu ta mở miệng là “mụ già chết tiệt”, tôi thở dài, định giơ tay vỗ nhẹ đầu nó một cái:
“Không gọi bà lấy một tiếng, không biết lớn nhỏ gì cả.”
Tay tôi còn chưa chạm vào, Tô Tố Tuyết đã giật lùi lại như thể bị dính phải cái gì bẩn thỉu:
“Tránh ra!”
Tôi sững người.
Hỏi hệ thống: “Sao nó lại như vậy?”
“Chẳng phải bà đã đọc truyện rồi sao?” Hệ thống cũng thấy khó hiểu, “Chúng tôi chỉ chọn những người từng đọc qua truyện gốc để đưa vào thế giới này mà, không thể sai được.”
Nó nói, thế giới nhiệm vụ lần này là một quyển ngược tâm mang tên 《Cưng Chiều Của Nam Chính Bệnh Kiều》, thuộc thể loại “truy thê hỏa táng tràng”.
Tôi phải ngẫm mãi mới nhớ ra.
Đúng là tôi từng đọc qua thật.
Là cháu gái tôi giới thiệu.
Nhưng nội dung thì tôi đã quên sạch rồi.
Người già mà, chuyện hôm qua hôm nay là quên, cái gì cũng như phủ lên một lớp sương mù.
Hệ thống thở dài thườn thượt, lẩm bẩm:
“Không biết cử bà già đi làm nhiệm vụ thế này có bị xem là ngược đãi người cao tuổi không nữa… Để tôi nhắc lại—”
Lời nó còn chưa dứt thì rầm rầm rầm, tiếng đập cửa ầm ầm vang lên.
02.
Ba tên to xác xồng xộc lao vào, thân hình vạm vỡ làm cả căn nhà như chật hẳn lại.
Tên cầm đầu chỉ vào mặt tôi, giọng hăm dọa:
“Mụ già kia, tiền đâu?”
“Con trai con dâu bà cầm tiền của bọn tao chạy mất, một lời cũng không để lại, đó là mồ hôi nước mắt của bọn tao đấy!”
“Hôm nay không móc được một trăm vạn ra thì đừng hòng sống yên!”
Tô Tố Tuyết nhíu mày, bước lên hai bước:
“Hôm trước mấy người bảo thiếu năm trăm vạn, biệt thự đã cầm cho mấy người, đồ giá trị trong nhà cũng bị khiêng đi hết rồi, thế vẫn chưa đủ à?”
“Thằng ranh con, trí nhớ cũng tốt đấy.” Tên kia nhếch mép cười khẩy, “Năm trăm vạn là lần trước, giờ lãi đã lên sáu trăm rồi.”
“Nếu không đưa tiền—”
Hắn nhào lên, định tóm lấy vai Tô Tố Tuyết!
“Mày trông cũng ngon nghẻ đấy, có mấy ông lớn thích kiểu như mày lắm!”
Thằng bé gầy trơ xương, đứng trước mấy tên mặt mũi bặm trợn trông đúng là chẳng có tí sức chống cự nào.
Hệ thống lên tiếng:
“Đây chính là bước đầu để Tô Tố Tuyết trở thành một kẻ điên loạn. Cậu ta sẽ bị đưa đến chỗ ông trùm, chịu đủ mọi hành hạ, nửa tháng sau mới chạy trốn được…”
Cốt truyện cái con khỉ!
Tôi đi thẳng vào bếp.
Tô Tố Tuyết mắt lạnh như nước, môi nhếch lên vẻ khinh thường.
Nhưng giây sau, tôi xách con dao to tướng từ bếp lao ra, hét một tiếng đứng chắn trước mặt thằng bé!
“Muốn bắt cháu tao đi thì phải bước qua xác tao trước!”
“Dù gì bà già này cũng sống từng này tuổi rồi, một mạng mục ruỗng không tiếc!”
Dao sáng loáng, phản chiếu rõ ánh mắt hoảng sợ của bọn chúng.
Tên cầm đầu giật lùi mấy bước, luống cuống hét lên:
“Mau, mau khống chế bà ta lại!”
Nhưng tôi vung dao lia lịa, hai tay múa như bay, chém loạn xạ mà vẫn dứt khoát, khiến bọn chúng chẳng ai dám tới gần.
Tôi dồn hết sức hét to:
“Tô Tố Tuyết! Mau đóng cửa lại! Đừng cho chúng chạy!”
“Tao sớm chán sống rồi, chúng mày tới đúng lúc đấy, hôm nay chết cùng nhau luôn!”
Tôi vung dao xông lên như thiêu thân.
Bọn chúng rõ là chỉ mạnh miệng, thấy tôi thật sự không sợ ch .t thì hoảng loạn tháo chạy như thỏ, thậm chí còn để rơi cả giày.
Tô Tố Tuyết đứng ở cửa, cúi đầu nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Tôi đặt dao xuống đất, hít sâu một hơi.
Như vậy là xong rồi?
Tôi còn chưa kịp nằm lăn ra sàn mà giả ch .t cơ mà.
Hệ thống rụt rè:
“Ký chủ à… cốt truyện…”
“Cốt truyện á?” – Tôi nói – “Cốt cái đầu cậu ấy!”
03
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như lặng thinh tuyệt đối. Tôi vừa cười khan vừa điên cuồng gọi: “Đồng chí hệ thống ơi…”
Nhưng đáng tiếc, trong đầu tôi chỉ là một mảnh trống rỗng.
Ánh mắt của Tô Tố Tuyết như cái bóng bám theo, dõi theo từng cử động nhỏ nhất của tôi.
Cậu ta ăn gọn cái hamburger chỉ trong vài miếng, rồi bình thản lên tiếng:
“Bà không phải là bà ấy.”
“Bà không phải là Hứa Quế Chi.”
Câu nói ấy như tiếng sấm giữa trời quang.
Cái cớ tôi vừa nghĩ ra lập tức nghẹn cứng nơi cổ họng. Tôi trố mắt nhìn cậu ta: “…Hả?”
Sao nó biết được?
Sao đứa nhỏ này lại thông minh đến thế?
Tô Tố Tuyết liếc nhìn vẻ mặt tôi, rồi cầm lấy cái hamburger thứ hai, những ngón tay thon dài thoăn thoắt bóc lớp giấy bọc.
Cậu ta ăn rất nhanh.
Tô Tố Tuyết nói: “Trước khi nghỉ hưu, Hứa Quế Chi là giáo sư đại học, rất chú trọng đến tư thế, phong thái.”
“Bà ấy không đời nào cầm dao chém người, càng không bao giờ dẫn tôi đi ăn hamburger, vì bà ấy ghét nhất mấy món đồ ăn vặt kiểu này.”
“Lần trước tôi trộm mua một cái hamburger, bà ấy ném thẳng từ lầu xuống.”
“Và nếu bà thật sự là Hứa Quế Chi, sẽ không thể hỏi tôi vì sao không đến trường.”
“Bởi vì chính bà ấy đã lôi tôi đến tận trường làm thủ tục nghỉ học, sau vụ tôi đánh nhau.”
Tôi nghe đến ngẩn người, không biết phải nói gì.
Tô Tố Tuyết uống một ngụm cola, đứng dậy, khẽ gật đầu với tôi:
“Bất kể bà là ai, cảm ơn bà. Tạm biệt.”
Tôi há miệng cứng đờ, đầu óc mơ hồ, theo phản xạ gọi với theo: “…Đợi đã.”
“Cháu định đi đâu?”
Tô Tố Tuyết sắc mặt thản nhiên: “Tự lực cánh sinh.”
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ngồi xuống, ngồi xuống. Cháu mới bao nhiêu tuổi, cái tuổi này đi làm công ty người ta cũng không dám nhận.”
Cậu ta vẫn đứng yên, tôi kéo tay áo cậu ta ấn ngồi trở lại ghế, thở dài: “Bà đúng là… cái từ gì nhỉ, xuyên không tới.”
Tôi vẫn chưa nói cho cậu ta biết chuyện có hệ thống.
Nếu nói cho Tô Tố Tuyết rằng cậu ta thực chất chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, cả cuộc đời đã được cốt truyện an bài sẵn, thì đúng là quá tàn nhẫn.
“Trước khi xuyên không, bà bảy mươi tuổi rồi, còn có một đứa cháu gái.” Tôi đưa tay làm động tác mô phỏng với Tô Tố Tuyết, “Nó lớn hơn cháu, đang học đại…”
Ngay lúc đó, một âm thanh điện tử vang lên như sét đánh ngang tai.
“Ký chủ! Tôi về… Bà đang nói cái gì đấy a a a a a a a a!!”
Giữa tiếng la hét như bị chọc tiết của hệ thống, tôi thốt ra hai chữ cuối cùng:
“…học mà.”
04
Hệ thống sụp đổ hoàn toàn.
Nó gào lên: “Tôi chỉ rời đi có một lúc, bà đã thản nhiên khai sạch rồi à?”
“Bà không sợ bị trừng phạt gì sao? Bà không nghĩ đến chuyện nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ mất mạng à?!”
“Bà! Bà!”
Tôi khẽ cười, cắt ngang lời nó.
“Tôi sống bảy mươi năm rồi,” tôi nhẹ nhàng nói, “con cái đã yên bề gia thất, cháu gái cũng đỗ đại học. Cả đời này, tôi không còn gì nuối tiếc nữa.”
Những lời hệ thống chưa kịp nói ra đều nghẹn nơi cổ họng. Nó thở dài:
“Thôi được thôi được. Một già một nhỏ, cái nhà này không có tôi là rối loạn hết cả.”
“Tôi vừa nãy biến mất là để xin chỉ thị từ Chủ Thần. Không đi theo cốt truyện cũng được, chỉ cần cái kết không đổi là xong.”
Tôi hỏi: “Kết gì?”
Hệ thống đáp: “Nam nữ chính sống bên nhau hạnh phúc vui vẻ.”
Tuy chưa biết nữ chính là ai, nhưng tôi đã nghe rất rõ bốn chữ “hạnh phúc vui vẻ”.
Tôi đứng dậy, quay sang Tô Tố Tuyết nói:
“Đừng tự lực cánh sinh nữa, theo bà về đi.”
Tô Tố Tuyết nhíu mày cảnh giác: “Về đâu?”
“Bước đầu tiên để được hạnh phúc,” tôi nói, “là… dọn nhà trước đã.”
05
Chỗ ở cũ đã bị đám chủ nợ ghé thăm, chắc chắn không thể ở lại thêm được nữa.
May mà Tô Tố Tuyết khá rành dùng điện thoại.
Chẳng bao lâu, cậu ta đã tìm được một căn hộ nhỏ trên mạng — hai phòng ngủ, một phòng khách, diện tích chỉ có năm mươi mét vuông, giá thuê cực kỳ rẻ.
Chủ nhà là một người rất hiền lành, thấy chúng tôi chỉ là hai bà cháu lẻ loi, nên đồng ý giảm một nửa tiền cọc, mỗi ba tháng thanh toán một lần.
Nhưng dù vậy, tiền thuê nhà vẫn vét sạch số tiền tiết kiệm còn lại của tôi, trong túi chỉ còn tám trăm.
Tô Tố Tuyết thấy thế, môi mím chặt thành một đường thẳng:
“Cháu có thể đi làm thêm.”
Tôi giận đến mức gõ một cái vào trán nó: “Đồ chết tiệt, chỉ chực chờ đi làm thuê thôi hả?”
“Dù sao cháu cũng không còn đi học nữa—”
“Nói nhảm với bà!”
Tiếng quát dõng dạc ấy hình như làm Tô Tố Tuyết sững sờ, cậu ta trợn to mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Nhận ra mình có phần thất thố, tôi hít sâu một hơi, nhưng vẫn không kìm được mà lải nhải: “Sao lại không đi học? Bây giờ thời thế khác rồi, không có bằng cấp thì làm gì cũng khó, thời của bà ngày trước…”
Tôi không giống Hứa Quế Chi. Tôi chỉ học hết tiểu học, cả đời làm ruộng.
Nhưng mấy lời đó, chắc Tô Tố Tuyết chẳng hứng thú gì mà nghe.
Tôi nuốt hết vào bụng, khẽ vỗ vai nó.
“Đi thôi, bà đưa cháu đi học.”
06
Dưới sự dẫn đường của Tô Tố Tuyết, chúng tôi nhanh chóng đến ngôi trường cấp hai mà cậu ta từng theo học.
Tôi dừng xe đạp trước cổng trường, rồi theo cậu ta rẽ qua mấy đoạn hành lang quanh co, cuối cùng cũng đến được văn phòng của cô chủ nhiệm chính trị – giáo dục.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Bên trong là một cô giáo có vẻ nghiêm nghị, nghe tiếng động liền ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
“Tôi là bà nội của Tô Tố Tuyết.” Tôi vội nở một nụ cười, xoa tay nói, “Tôi muốn xin cho thằng bé được quay lại đi học…”
Để cẩn thận hơn, tôi mang theo luôn tám trăm đồng còn lại.
Cô giáo lắc đầu, đáp:
“Phụ huynh à, Tô Tố Tuyết từng đánh nhau trong trường, đánh đến mức bạn học bị gãy cả xương mũi.”
“Cách đây không lâu, chính bà là người đưa em ấy đến làm thủ tục nghỉ học.”
Tôi quay đầu nhìn Tô Tố Tuyết.
Cậu ta dựa vào khung cửa, cụp mắt xuống, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tôi nhất thời nghẹn lời, chỉ còn cách lôi cái túi vải nhỏ trong túi áo ra, cẩn thận gỡ từng lớp một, định đưa cho cô giáo: “Thằng bé… nó thật sự biết sai rồi…”
“Cô giáo, xin hãy cho nó một cơ hội…”
Cô giáo đẩy tiền lại cho tôi, vẫn ôn hòa nhưng kiên quyết từ chối.
Giờ phải làm sao?
Mắt tôi nóng ran, đầu gối gần như theo phản xạ muốn khuỵu xuống, nhưng một đôi tay lập tức giữ chặt lấy tôi.
Tô Tố Tuyết nắm lấy vai tôi thật chặt, đến mức khớp xương tay cũng trắng bệch, môi dưới bị cắn đến bật máu: “…Không sao, không học cũng được.”
Đứa nhỏ này… nó có biết nó đang nói gì không?
Tôi là một bà già nông thôn, cả đời cắm mặt xuống ruộng. Tôi không có hoài bão gì lớn lao, chỉ tin rằng: đi học mới có đường sống.
Tôi không muốn cuộc đời của Tô Tố Tuyết bị chôn vùi như thế.
Cô giáo phá tan sự im lặng.
Cô nhìn tôi, rồi lại nhìn Tô Tố Tuyết, sau đó khẽ thở dài:
“Cho em ấy thử đi học lại một ngày xem sao.”