Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 9
Tôi thầm oán trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới.
Minh lão gia trông rất hiền từ, đến mức tôi có cảm giác dù mình có làm gì quá đáng đến mấy ông cũng sẽ không tức giận. Ông hỏi: “Ăn no chưa, cô bé?”
Tôi mạnh miệng nói dối một cách đĩnh đạc: “Cháu chưa ăn gì cả ạ.”
Vừa dứt lời, Minh Hành vốn không thèm nhìn tôi từ nãy tới giờ lại đột nhiên liếc tôi một cái, ánh mắt đầy vẻ chán ghét. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Minh lão gia đã bật cười, tiếng cười vang lên rất thoải mái: “Ha ha ha, cô bé này thật thú vị!”
Tôi vẫn không hiểu chuyện gì, thì gáy liền nhận ngay một cú đánh đau điếng. Không cần quay lại, chỉ cần dựa vào sức mạnh và cảm giác quen thuộc này, tôi biết ngay thủ phạm là mẹ mình.
Tôi hơi tức giận, nhưng mẹ đã quát lớn: “Con nói linh tinh cái gì đấy?! Nói dối quen rồi phải không? Bánh kem còn dính đầy miệng mà dám nói chưa ăn! Cái miệng này chưa nghỉ lấy một giây đúng không?!”
…Đúng là xấu hổ chết đi được.
Tôi lén lút liếc nhìn Minh lão gia, không ngờ ông vẫn cười nhìn tôi đầy thích thú. Tôi lại quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của Minh Hành, rồi nhìn lại Minh lão gia, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Nếu tôi lấy lòng được Minh lão gia, chẳng phải Minh Hành bảo bối của tôi sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay sao?
Trong khoảnh khắc ấy, mặt tôi nở một nụ cười rực rỡ, thành tâm nói với Minh lão gia: “Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cháu cảm thấy rất gần gũi với ông. Nhân dịp này, cháu, Cẩu Đản, chúc ông mãi mãi mạnh khỏe và hạnh phúc!”
Chiêu này quả thực hiệu quả.
Biểu cảm của Minh lão gia hơi xúc động, ông nhìn tôi và gật đầu: “Cảm ơn bé Cẩu Đản nhé!”
Sau màn đối đáp này, không ai nhắc đến chuyện quà cáp nữa. Tôi liếc nhìn sang Thẩm Hàm, mặt cô ta đầy vẻ tức giận và không cam tâm, còn bên cạnh, Mộ Dung Ngọc lại nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Tôi lén giơ ngón tay giữa với bọn họ.
Cứ tưởng làm rất kín đáo, ai ngờ quay lại thì tôi chạm ngay phải ánh mắt của Minh Hành.
Tuy hơi ngại ngùng, nhưng hình như anh ấy cứ nhìn tôi mãi. Chẳng lẽ… thích tôi sao?!
Đáng ghét thật!
Tôi xấu hổ, gửi cho anh một cái nháy mắt đầy duyên dáng, nhưng anh lại hoàn toàn lờ đi.
Thôi, tôi cũng quen rồi.
Sau buổi tiệc, tôi mạnh dạn hỏi Minh lão gia xin số WeChat. Ông ấy cũng thoải mái đồng ý.
Vì vội về nên tôi định để đến lúc về nhà mới kết bạn. Trên đường đi, trong lòng tôi không kìm được sự vui mừng: Ngay cả số WeChat của Minh lão gia cũng đã xin được, số của Minh Hành bảo bối đâu còn xa vời nữa đúng không?
Mẹ tôi liếc nhìn tôi, rồi thản nhiên nói ra suy nghĩ của mình: “Con nhắm trúng cậu thiếu gia nhà họ Minh rồi phải không?”
Tôi chẳng những không thấy ngại, mà còn hào hứng hỏi ngược lại: “Mẹ thấy anh ấy thế nào?”
Mẹ tôi nhận xét rất thẳng thắn: “Ngoại hình, đỉnh của chóp. Năng lực, tuyệt đối xuất sắc. Thân hình, chuẩn như người mẫu.”
Những lời này khiến tôi cực kỳ phấn khích, tràn đầy hy vọng. Ai ngờ câu tiếp theo của mẹ là: “Nhưng chắc chắn cậu ta không để mắt đến con đâu.”
Tôi: “…”
Bố tôi ngồi bên im lặng liếc tôi một cái, rồi đột nhiên nói: “Đêm đó con hỏi bố có quen cậu ta không, bố đã nghĩ con không có cửa nên mới bảo là không quen.”
Tôi: “…”
Trong thoáng chốc, tôi thấy mình như nữ chính trong một bộ phim tình yêu đau khổ. Dù tình cảm này không được bố mẹ tôi ủng hộ, nhưng tôi quyết không từ bỏ hy vọng. Tất cả, vì tình yêu!
Tối hôm đó, tôi kết bạn với Minh lão gia trên WeChat.
Tên WeChat của ông là “Tùy Duyên”, trên trang cá nhân toàn là những bài viết về Phật giáo, trông ông có vẻ khá tin Phật.
Tôi đặc biệt tải về một đống sticker hài hước cho người lớn tuổi, rồi gửi tin nhắn chào hỏi. Minh lão gia nhanh chóng gửi lại tin nhắn thoại: “Cẩu Đản, có thời gian thì đến đây chơi nhé.”
Tất nhiên là đi rồi! Chỉ có như vậy mới gặp được bảo bối Minh Hành của tôi!
Mặc dù rất nóng lòng muốn xin WeChat của anh ấy, nhưng việc gì cũng không thể hấp tấp. Tôi kiên nhẫn, chỉ gửi lại một sticker mặt cười.
Xong xuôi, tôi phát hiện một điều kỳ lạ: Trong danh bạ WeChat của Thẩm Thiên Thiên không hề có số của bố tôi.
Thế là tôi chạy sang phòng bố, định nhân tiện xin kết bạn luôn.
Bố tôi đưa mã QR cho tôi quét. Sau khi quét xong, tôi nhìn thấy tên WeChat của ông: Sói Cô Độc.
Ơ…
Gửi yêu cầu kết bạn xong, tôi giơ ngón tay cái với ông: “Đúng là ngầu thật!”
Bố: “…”
Tối hôm đó, tôi lập hẳn một nhóm chat mang tên “Gia đình yêu thương hòa thuận”, thành viên chỉ có ba người chúng tôi.
Hoa Hồng Có Gai – chính là mẹ tôi – nhắn tin đầu tiên: [Con có vấn đề gì à?]
Sói Cô Độc: […]
Cẩu Đản: […]
Kể từ khi kết bạn với Minh lão gia, tôi bắt đầu một hành trình nịnh nọt đầy sáng tạo.
Sáng phải chào buổi sáng, trưa hỏi ăn chưa, tối thì hỏi có bận không. Minh lão gia tính tình tốt, chưa bao giờ thấy phiền, lúc nào cũng trả lời rất vui vẻ.
Mọi chuyện tiến triển suôn sẻ, giờ chỉ chờ thời cơ chín muồi để xin được WeChat của Minh Hành bảo bối thôi.
Nhưng trước đó, tôi phát hiện một chuyện lạ.
Mẹ tôi dạo này không đi nhảy quảng trường nữa.
Không thể nào! Theo tính cách của mẹ, không được nhảy múa còn khó chịu hơn cả bị cấm ăn, vậy sao bà lại ngoan ngoãn ở nhà thế này?
Chiều hôm đó, tôi đang nằm dài trên ghế sofa chơi game thì mẹ đi qua, tiện miệng hỏi: “Mẹ dạo này không đi nhảy nữa à?”
Mẹ thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy buồn bã: “Cái hội nhảy giải tán rồi.”
“Sao lại đột ngột thế?”
Tôi thấy hơi kỳ lạ, mẹ nhíu mày: “Nghe nói mấy người trong hội chán không muốn nhảy nữa, thế là giải tán. Lần trước mẹ đi vẫn bình thường, có mấy ngày mà thành ra thế này. Mẹ cũng thấy bất ngờ.”
“Ở đây chẳng có hội nào khác, giờ mẹ chỉ biết ở nhà thôi.”
Đúng lúc đó, bố tôi – ông Sói Cô Độc – tan làm về. Vừa bước vào cửa, ông nhìn hai mẹ con rồi hỏi bâng quơ: “Nói gì đấy?”
Tôi đáp: “Về việc nhảy quảng trường ấy. Mẹ bảo hội nhảy của mẹ tự dưng giải tán.”
Ánh mắt của bố thoáng lướt qua một vẻ bất an rất nhanh. Nhưng chỉ cần chút sơ hở ấy cũng đủ khiến tôi hiểu ra mọi chuyện.
Không lẽ lão già này đứng sau chuyện này?
Ánh mắt tôi có lẽ đã nói lên tất cả. Bố liếc cảnh cáo một cái, tôi vội vàng nuốt lời định nói, đồng thời càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Đàn ông, đúng là nhẫn tâm mà.
Nhìn mẹ với vẻ mặt ấm ức, tôi chợt thấy làm một kẻ ngốc cũng thật đáng thương. Không nhịn được, tôi thở dài: “Mẹ, con đói rồi.”
Nghe xong, mẹ không nói hai lời, liền đi vào bếp.
Tôi ngồi trên ghế sofa, càng nghĩ càng bực. Nhất định phải nhân cơ hội này tống tiền bố một khoản, không thì thật có lỗi với mẹ.
Tôi gửi ngay một tin nhắn qua WeChat cho bố: [Nói thẳng luôn, tiền bịt miệng.]
Bố ngồi đó không đổi sắc mặt, nói: “Bao nhiêu?”
Tôi chậm rãi nhập một con số. Bố nhìn thấy, lập tức nói: “Được!”
Chưa đầy một phút, tiền đã vào tài khoản.
Tôi xúc động đến suýt rơi nước mắt.
Nghĩ lại đời trước của mình, tôi chưa bao giờ dám mơ có ngày chỉ cần há miệng là kiếm được tiền dễ như thế này.
Tôi chìm trong dòng suy nghĩ, cảm xúc dâng trào.
Đúng lúc đó, từ bếp vọng ra tiếng mẹ quát lớn: “Hai bố con định ngồi chờ đến bao giờ?! Vào mà giúp tôi một tay!”
Tôi vẫn ngồi lì, bố thì nhanh chóng đặt điện thoại xuống, vội vàng vào bếp.
Trong bữa tối, Thẩm Hàm hiếm khi trở về.
Tôi đang ăn ngon lành, miệng bóng nhẫy dầu mỡ, quay sang nhìn cô ta mà giật cả mình.
Thẩm Hàm đứng từ trên cao nhìn tôi với vẻ mặt mỉa mai, rồi lại làm ra vẻ dịu dàng đoan trang, nói với bố tôi: “Bố, A Ngọc bảo ngày mai sẽ dẫn cha mẹ đến nhà mình bàn về ngày cưới. Hy vọng bố có thể sắp xếp thời gian.”
Bố gật đầu.
Bà Thúy Hoa đột nhiên rưng rưng nước mắt: “A Đằng, con bé từ nhỏ đã không được sống bên anh, chịu bao nhiêu thiệt thòi. Giờ nó sắp lấy chồng rồi, chúng ta làm cha mẹ nhất định phải cho con một đám cưới tốt nhất!”
Vừa nói bà ta vừa liếc về phía tôi.
Mẹ tôi đang ăn miếng củ cải muối, bỗng cất tiếng: “Hay là nhân tiện tổ chức luôn cho bà nữa đi. Con đã sinh rồi mà còn chưa cưới, như thế xấu hổ lắm. Cùng một ngày cả mẹ cả con đều cưới, chắc chắn gây chấn động cả nước.”
Bà Thúy Hoa nổi giận đùng đùng: “Cô nói ai đấy hả?!”
Mẹ cười khẩy, không đáp.
Thấy mẹ tôi không thèm để ý, bà Hoa ngay lập tức tỏ vẻ đáng thương, nhìn bố tôi với ánh mắt đầy nước, nói: “Anh Đằng! Anh nghe xem bà ấy nói gì kìa!”
Là một người hoàn toàn vô tội đang đứng bên lề, tôi run lên, cố cắn môi để không bật cười, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, phát ra một tiếng giống như… xì hơi.
Là nữ chính mạnh mẽ, Thẩm Hàm chắc chắn không chịu để mẹ mình bị ức hiếp. Cô ta lạnh lùng nói mỉa: “Quả nhiên, mẹ nào thì con nấy!”
Mẹ tôi vẫn điềm tĩnh như thường, phản đòn ngắn gọn: “Phản hồi lại đấy rồi còn gì!”
Phụt! Hahaha!
Tôi cảm thấy mình sắp chết vì cười trên bàn ăn.
Đúng lúc này, bố tôi “bốp” một tiếng đặt đũa xuống bàn, vẻ mặt lạnh tanh, không biết là giận hay mệt mỏi. Ông nói: “Không muốn ăn thì ra ngoài!”
Lời vừa dứt, không khí lặng ngắt như tờ.
Thẩm Hàm hậm hực rời bàn, bà Hoa khóc lóc chạy lên lầu, mẹ tôi thì vẫn tiếp tục ăn như chẳng có chuyện gì. Còn tôi, cúi đầu xuống bát mà không nhịn được cười khúc khích.
Bố đột nhiên nhìn tôi lạnh lùng nói: “Con còn chưa cười xong nữa hả?”
Mẹ tôi liếc bố một cái, cười khẩy: “Chuyện ông tự gây ra đấy, nói con làm gì? Ông nhìn xem, có nhà ai giống nhà mình không? Đúng là lạ lùng thật đấy!”
Bố: “…”
Không được đi nhảy quảng trường, mẹ tôi có vẻ cực kỳ chán nản.
Nếu không phải mắng tôi, thì là mắng bố tôi. Tôi thực sự không hiểu, bố tôi đường đường là một tổng tài bá đạo, sao lại để mẹ tôi bắt nạt như vậy? Hay ông ấy không muốn đôi co với phụ nữ nhỉ?
Tối đó, Triệu Tư Đồng gọi điện cho tôi. Tôi không nhịn được mà kể lể hết mọi chuyện. Cô ấy cười đến mức không thở nổi, nói: “Mẹ cậu thú vị quá hahaha…”
Tôi thấy cô ấy thật đáng ghét, liền lẳng lặng đổi biệt danh của cô ấy thành “Cẩu Đồng”.
……