Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 7
Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ ngân hàng. Tưởng lại là rác, tôi định xóa, nhưng vừa nhìn con số, tôi nhảy dựng lên!
Đếm đi đếm lại ba lần, tôi mới chắc chắn rằng số tiền đó đúng là của Mộ Dung Ngọc chuyển.
Không hổ là nam chính, ra tay thật hào phóng!
…..
Dạo gần đây trán tôi mọc vài cái mụn, nên hơn 10 giờ tối sau khi tắm xong, tôi định đi ngủ sớm. Thế nhưng, khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, bên ngoài lại có người gõ cửa.
Mở cửa ra, tôi thấy đó là bố tôi, ông Thẩm Đằng.
Khuôn mặt ông tối sầm lại, giọng lạnh lùng: “Gọi mẹ con về.”
Mẹ tôi vẫn chưa về nhà sao?
Tôi vừa lục tìm điện thoại vừa hỏi: “Sao bố không tự gọi?”
Không ngờ câu này vừa dứt, ánh mắt bố càng lạnh hơn, gần như nghiến răng: “Bà ấy đã chặn số của bố rồi!”
Tôi: “…”
Gọi mãi mấy cuộc, cuối cùng mẹ cũng bắt máy.
“Mẹ làm gì mà chưa về?” Tôi hỏi.
Đầu dây bên kia, mẹ đáp: “Vừa nhảy xong, đang trên xe về. Gần tới rồi!”
Sau khi nhận được câu trả lời, bố mới rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ phải nhắc nhở mẹ cẩn thận. Nếu bà làm bố – vị bá tổng khó chiều này giận thật, hai mẹ con tôi kiểu gì cũng bị đuổi khỏi nhà mất!
Tối hôm đó tôi ngủ sớm, không biết họ có cãi nhau tiếp hay không. Chỉ biết sáng hôm sau, tinh thần bố rất tốt, làm tôi không khỏi tò mò.
“Bố với mẹ làm hòa rồi à?” Tôi hỏi.
Bố nhướn mày, đáp: “Hòa cái gì?”
“Vậy sao hôm nay bố vui thế?”
Bố thản nhiên: “Bà ấy bỏ chặn bố rồi.”
Tôi: “…”
???
Càng nghĩ càng thấy không đúng!
Ăn sáng xong, bố tao nhã lau miệng, nói: “Hai ngày nữa, đi với bố đến nhà họ Minh. Có một bữa tiệc.”
Tôi nghĩ rằng bố đang nói với mẹ, nên không phản ứng gì. Không ngờ mẹ lại bảo: “Ngơ ngẩn cái gì thế? Mau trả lời đi!”
???
Chẳng lẽ bà nghĩ là đang nói với tôi?
Đúng lúc tôi định cãi lại thì bố nói: “Hai mẹ con, cả hai đều phải đi.”
Tôi và mẹ: “…”
Ở bên cạnh, Thẩm Hàm không chịu nổi, liền lên tiếng: “Thế còn con thì sao?”
Bố lạnh lùng hỏi lại: “Con đi với thân phận gì?”
Thẩm Hàm tức tối rời khỏi phòng, vẻ mặt đầy tủi thân.
Tôi không nhịn được bật cười, trêu bố: “Bố giỏi thật!”
Bố không nói gì, nhưng ánh mắt lộ vẻ hài lòng.
Quả nhiên, bá tổng Thẩm Đằng rất xứng với danh hiệu của ông!
Tối đó, tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên:
“Ký chủ, ký chủ?”
“Ký chủ?” Ai đang gọi thế?
Tôi ngơ ngác, giọng nói kia lại vang lên, lần này có vẻ khó chịu hơn:
“Đừng nhìn quanh nữa, đang gọi cô đấy!”
Tôi: “…”
Sau khi thấy tôi đã hiểu, người đó bắt đầu tự giới thiệu: “Tôi là hệ thống, và cô là ký chủ trong nhiệm vụ lần này. Với tư cách ký chủ, cô cần hoàn thành một số nhiệm vụ nhất định.”
Tôi im lặng một lúc rồi hỏi lại: “Cậu đang tấu hài với tôi đấy à?”
Giọng nói trở nên nghiêm túc hơn: “Tôi không đùa! Cô có thể nghe ra tôi đang nói nghiêm túc mà đúng không?”
Tôi: “…”
Sau khi thấy tôi không phản bác nữa, hệ thống tiếp tục giải thích: “Trong không gian rộng lớn này, có vô số thế giới được con người tạo ra. Vì là do con người sáng tạo, những thế giới đó thường tồn tại nhiều điều phi lý. Nhiệm vụ của cô chính là thay đổi những điều đó, khiến chúng trở nên hợp lý hơn.”
Ồ, nghe cũng quen quen.
Ý nó là, mỗi cuốn sách hay tác phẩm hoàn chỉnh đều là một thế giới. Có những thế giới vận hành tốt, nhưng cũng có những tác giả tam quan lệch lạc, tạo ra các thế giới không ra gì.
Giống như bà Catherine mà tôi từng theo dõi trước đây – không chỉ tam quan bất chính mà còn lười biếng, thường xuyên bỏ chương! Loại tác giả này đáng bị ném vào chính thế giới của họ, chết đi chết lại vài trăm lần mới đáng.
Nghĩ đến đây, đầu óc tôi bỗng lóe sáng, một suy nghĩ ập đến:
Hèn gì tôi bị kéo vào quyển sách này!
Hóa ra ông trời muốn cử tôi đến đây để làm việc tốt, thay trời hành đạo!
Tôi không phải là vai phụ!
Trong thoáng chốc, tôi cảm giác như mình được tiếp thêm vô vàn sự tự tin.
Nhưng ngay sau đó, một thắc mắc xuất hiện trong đầu tôi.
“Sao cậu lại kéo cả mẹ tôi vào đây?!”
Hệ thống im lặng một cách kỳ quặc, rồi sau một lúc mới trả lời: “… Thực ra người được chọn ban đầu là mẹ cô, cô chẳng qua là bị kéo vào theo thôi…”
Tôi: “…”
“Ngoài ra, vì chủ nhân ban đầu của nhiệm vụ chỉ để tâm đến việc đi nhảy quảng trường, nên chúng tôi tạm thời chuyển mục tiêu sang cô. Thanh niên, hy vọng cô biết trân trọng cơ hội này.”
Tôi: “…”
Ngay lúc đó, lòng tôi tràn đầy sự ghen tị.
Nghĩ mà xem, tôi – một thiếu nữ xinh đẹp đầy sức sống như thế, lại thua cuộc trước một bà mẹ chỉ mê nhảy quảng trường?!
Nhưng lúc này tôi vẫn chưa thể bùng nổ. Dù câu chuyện này nghe có vẻ rất “ảo diệu”, nhưng dù sao cũng là trong giấc mơ, chẳng cần logic gì cả.
Tôi hỏi: “Cậu nói cậu là hệ thống. Tôi từng đọc các tiểu thuyết về hệ thống, nhưng hệ thống thường có hình dạng cụ thể, hoặc ít nhất cũng là một giọng nói trong đầu. Chứ chưa từng thấy ai dùng cách báo mộng như thế này cả!”
Hệ thống nghiến răng: “Tôi bây giờ thuộc cấp cao, chỉ cần phân phối nhiệm vụ trực tuyến là đủ!”
“Cấp cao?”
“Đúng thế.”
Nghe giọng nói nó có chút tự hào: “Hồi trước tôi từng hoàn thành một nhiệm vụ lớn, cứu được chủ thần, thậm chí còn kết thân với vợ ông ta. Tuy bà ấy hơi lập dị, nhưng cũng rất hữu ích, nhờ đó tôi được thăng chức. Công việc dạo này bận rộn, nhưng cô được tôi hướng dẫn, quả thực là vinh hạnh lớn rồi!”
Tôi: “…”
“Sao cậu chứng minh được điều này là thật?”
Nghĩ đến chuyện trong Tây Du Ký, khi quốc vương cho Đường Tăng một tín vật qua giấc mơ, tôi liền thử gợi ý: “Thế này đi, sáng mai cậu để lại một vật gì đó trên gối của tôi, tôi sẽ tin.”
Hệ thống lườm tôi: “Vật gì?”
Tôi không do dự: “Thẻ đen! Trong thẻ phải có sẵn một triệu nhân dân tệ!”
Hệ thống: “…”
Giấc mơ đột ngột kết thúc.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, giấc mơ vẫn còn rất rõ ràng, cảm giác hoàn toàn khác với những giấc mơ thông thường. Tôi vô thức quay sang nhìn chiếc gối, quả nhiên có một thứ nằm trên đó – một bộ cờ caro!
Tôi: “…”
Mặc dù kết quả không đúng như mong đợi, nhưng đủ để chứng minh giấc mơ này là thật.
Sau một lúc lề mề, tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi dậy ăn sáng. Lúc xuống nhà, tôi phát hiện bữa sáng đã được chuẩn bị xong, mẹ và bố Thẩm Đằng đang dùng bữa. Thẩm Hàm thì không thấy đâu, có lẽ tối qua lại bị bố mắng nên giận dỗi.
Nhớ lại những lời của hệ thống hôm qua, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cơn phẫn nộ. Tôi lạnh lùng nói: “Đừng tưởng chỉ vì cho con chút đồ ăn mà con sẽ tha thứ cho mấy người!”
Bố tôi nghe vậy, nghi hoặc nhìn sang: “Con nói gì thế?”
Tôi không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn mẹ. Bà vẫn thản nhiên ăn, như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Càng nghĩ tôi càng giận, tiếp lời: “Có những người, họ làm gì, thì trong lòng họ tự hiểu rõ!”
Bố càng khó hiểu hơn, nhưng mẹ vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Tôi không kìm được, chỉ thẳng: “Con đang nói về người tên có chữ ‘Hoa’, mặc áo len xám, quần đen, thắt tạp dề đỏ, tóc búi lên…”
Ánh mắt bố bỗng trở nên kỳ quặc.
Ngay lúc đó, mẹ tôi bất ngờ đứng dậy, tháo tạp dề, chậm rãi lau miệng, tay cầm chặt chiếc muỗng nấu ăn.
Tôi nhận ra tình hình có gì đó không ổn.
Quả nhiên, giây tiếp theo, bà lao về phía tôi, hét lớn:”Con bé này! Lại ngứa đòn đúng không?!”
May mà tôi phản ứng nhanh, phóng vọt ra sau lưng bố, hét lên: “Bố! Cứu con!!!”
Bố tôi cũng đứng dậy, nghiêm giọng quát: “Sáng sớm mà làm cái trò gì thế hả?!”
Mẹ tôi không nói gì, chỉ cười nhạt, sau đó… kéo cả bố tôi vào đánh chung!
Quản gia: “…”
……
Sau trận “xử lý gia đình” này, cả tôi và bố đều bị tổn thương sâu sắc về cả thể xác lẫn tinh thần. Hai bố con nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm.
Buổi tối, tôi vẫn còn giận, mẹ gọi ăn cơm, tôi cũng không xuống.
Tuy rằng nhịn ăn chỉ khổ thân mình, nhưng tôi phải tỏ rõ thái độ!
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân của mẹ vang lên. Bà thô lỗ đẩy cửa phòng tôi, lạnh lùng hỏi: “Xuống ăn hay không?!”
… Tôi thừa nhận, tôi sợ rồi.
Với vẻ miễn cưỡng, tôi lê bước xuống lầu. Tôi phát hiện hôm nay bố tôi đặc biệt ngoan ngoãn, điều này khiến tôi hơi tức giận. Sao ông ấy lại dễ dàng khuất phục trước “thế lực” của mẹ tôi đến thế chứ?
Nhưng tôi cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể giữ vẻ cứng đầu của mình, chăm chăm xúc từng thìa cơm trắng khô khan, dù nuốt rất khó khăn nhưng tôi không để lộ điều đó.
Đúng lúc đó, mẹ tôi lạnh lùng gọi: “Tiểu Cẩu Đản.”
Tôi hiểu, đây là một lời cảnh cáo.
Vì thế, mặc dù ngoài mặt tỏ ra không hài lòng, trong lòng tôi lại cực kỳ hớn hở, nhanh chóng đưa đũa gắp món sườn xào chua ngọt yêu thích.
Hừm, cuối cùng mẹ cũng phải nài nỉ tôi ăn đấy chứ!
Hừ!
Chiều hôm sau, khi tôi đang ngủ trưa thì bị mẹ túm dậy.
“Dậy ngay! Bố con gọi ba cuộc điện thoại rồi! Không đi ngay thì hai mẹ con mình tiêu đời đấy!”
Lúc này tôi mới mơ màng nhớ ra, hôm trước bố nói hôm nay phải tham dự tiệc.
Nhanh chóng chuẩn bị xong, tài xế đã phóng xe đưa hai mẹ con tôi đến một nơi cực kỳ sang trọng. Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị mấy cô gái dẫn đi. Sau một chuỗi các công đoạn nào là làm trắng da, trang điểm, thay đồ – toàn những thứ cực kỳ phiền phức – cuối cùng tôi cũng được thả ra.
Vừa bước ra, tôi nhìn thấy một quý bà rực rỡ. Nhìn kỹ lại, đó không ai khác chính là… mẹ tôi!
Tôi kinh ngạc trước sự lột xác của bà, không kìm được mà giơ ngón tay cái: “Mẹ, đẹp quá đi!”
Mẹ tôi cũng nhìn tôi, gật gù: “Ừm, chỉnh trang xong trông cũng ra dáng người rồi đấy.”
Khi bố tôi đến đón, ánh mắt ông nhìn mẹ tôi không rời, cứ như bị thôi miên.
Mẹ tôi ngại ngùng: “Nhìn gì mà nhìn? Trên mặt tôi có chữ à?”
Bố luống cuống quay mặt đi: “Không… không có gì.”
Nơi chúng tôi đến là nhà họ Minh.
Trước đó, tôi đã hỏi qua Triệu Tư Đồng và Hiên tỷ. Nhưng hai người họ có vẻ rất kiêng dè khi nhắc đến nhà này, chỉ nói đây là một gia tộc vô cùng thần bí, còn nhắc tôi không được gây chuyện với họ.
Nực cười, tôi đường đường là người tốt, làm sao lại tự dưng đi đắc tội với họ chứ?
Nhưng tôi cũng không chắc hai người kia có đến buổi tiệc tối nay hay không. Nếu họ đến, chí ít tôi sẽ có bạn đồng hành.
Xe chạy mãi, cuối cùng cũng giảm tốc độ. Tôi nhìn ra ngoài và thấy một cánh cổng cực kỳ nguy nga mang nét cổ điển.
Chiếc xe chầm chậm tiến vào, trên nền là tấm thảm đỏ trải dài bất tận. Hai bên đường là những khu vườn được cắt tỉa tinh xảo, còn có cả những loại cây trông rất lạ mà tôi chưa từng thấy.
Xe chạy một lúc lâu nữa mới thoáng thấy được mái nhà phía trước.
Trời ạ, tôi cứ tưởng nhà mình đã lớn rồi, không ngờ nơi này còn lớn gấp bội!
Khi xe dừng hẳn, nhìn tòa nhà trước mặt – chẳng khác nào một lâu đài – tôi nhất thời không phân biệt được đây là thực hay mơ.
Xuống xe, thấy bãi cỏ lớn như một sân bóng, mẹ tôi lẩm bẩm: “… Đất này mà nhảy quảng trường thì chuẩn bài luôn.”
Bố tôi: “…”