Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 6
Tôi tự nhủ phải giữ bình tĩnh, Cẩu Đản, không được nôn!
Ánh mắt Mộ Dung Ngọc dường như thoáng động. Anh ta nhìn tôi một lúc, rồi đột nhiên quay mặt đi, nhanh chóng nói: “Anh sẽ xử lý mọi chuyện. Em không cần lo lắng.”
Tôi cố gắng ép mình khóc, nhưng dù làm cách nào cũng không ra được giọt nước mắt nào. Cảm thấy bầu không khí vẫn chưa đủ bi thương, tôi đột ngột đứng dậy trước khi anh ta kịp rời đi, chân thành nói:
“Chúc anh hạnh phúc! Dù anh đi bao xa, chỉ cần quay đầu lại, em mãi mãi ở đây chờ anh!”
Mộ Dung Ngọc bị câu nói vừa sến súa vừa sến chảy nước này làm cảm động.
Tôi: “…”
Đang thầm đắc ý thì bỗng nghe thấy từ điện thoại phát ra một tiếng cười rõ to: “Phụt——”
Tôi: “…”
Đứa nào?! Là đứa nào dám cười trong lúc quan trọng này?!
Tôi nổi giận đùng đùng, Mộ Dung Ngọc dĩ nhiên cũng nghe thấy, ánh mắt anh ta rơi xuống chiếc điện thoại của tôi.
Chết chắc rồi!
Trong một thoáng hoảng loạn, tôi không nghĩ gì, buột miệng: “Xin lỗi, vừa nãy xúc động quá, không kiềm chế được nên… thả rắm.”
Mộ Dung Ngọc: “…”
Ánh mắt cảm động của anh ta ngay lập tức biến thành sự ghét bỏ.
May mà anh ta vẫn bỏ qua và rời đi.
……
Ngay khi Mộ Dung Ngọc vừa rời khỏi, tiếng cười điên cuồng vang lên từ điện thoại.
Tôi giả vờ tức giận: “Vừa nãy đứa nào dám phá tớ?”
Đầu dây bên kia, Hiên tỷ hào phóng thừa nhận:”Là tớ!”
Triệu Tư Đồng còn cười to hơn: “Giỏi ghê! Tớ thật sự đánh giá thấp cậu rồi, Thẩm Thiên Thiên! Ha ha ha ha ha!”
Tôi: “…”
Mặt không cảm xúc, tôi dứt khoát cúp máy.
Bọn họ không phải người. Bọn họ là cún.
Sau màn chạm trán Mộ Dung Ngọc, tôi coi như đã giải quyết xong “vấn đề lớn”.
Nhìn đồng hồ, đã 5 giờ chiều. Không biết ở nhà có cơm không, vì tôi vẫn không chắc bố Thiết Trụ có nói lại được mẹ tôi không.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến món lẩu cay mà tôi chưa ăn từ khi đến thế giới này. Thèm quá!
Tôi lấy điện thoại tìm địa điểm, thấy gần đây có khá nhiều quán, liền chọn đại một quán và đi bộ qua đó.
Khu vực này là trung tâm sầm uất nhất thành phố B, gần đó có một trung tâm thương mại rất nổi tiếng.
Tôi vừa đi vừa thong thả dạo qua trung tâm, đeo tai nghe, bài hát “Chị đây là nữ hoàng” vang lên đầy xúc động.
“Đời phụ nữ khổ vì ai? Nước mắt phụ nữ rơi vì ai? Lớn tiếng nói với cả thế giới, chị đây chính là nữ hoàng!”
Đang chìm đắm trong cảm xúc đến suýt rơi nước mắt, tôi bỗng nhìn thấy một người.
Chính xác hơn, là một mỹ nam.
Nói đúng hơn, có lẽ là một mỹ nam tuyệt thế.
Anh ấy vừa đi từ tòa nhà của một công ty ra, có lẽ là một giám đốc hay quản lý cấp cao gì đó. Tài xế lịch sự mở cửa xe cho anh, và chỉ cần đứng đó, anh đã như một bức tranh sống động, với khí chất lạnh lùng, điềm tĩnh.
Quá gần để không nhận ra khuôn mặt của anh, và ngay khoảnh khắc đó, đầu óc tôi như có tiếng nổ.
Khi anh chuẩn bị lên xe, tôi chẳng kịp nghĩ gì, liền lao lên chắn trước mặt anh: “Này, anh đẹp trai! Em mời anh ăn lẩu cay uống bia nhé!”
Tôi cố gắng bày ra vẻ mặt tự tin nhất, tự cho là quyến rũ nhất.
Ở khoảng cách này, tôi mới nhận ra đôi mắt của anh thật hiếm thấy, màu xám pha chút xanh, lạnh lùng và sắc bén. Khi ánh mắt anh quét qua, không hiểu sao tôi cảm thấy cả không khí cũng trở nên lạnh giá.
Anh nhìn tôi, khẽ mở miệng, nói một câu khiến tôi bối rối: “Là cô.”
Là tôi? Cái gì mà tôi?
Tôi chớp mắt, mỉm cười xu nịnh: “Đừng xa lạ thế chứ, gọi em là Cẩu Đản là được rồi.”
Tài xế: “…”
Thú thật, kiếp trước tôi sống 21 năm, chưa từng nắm tay một người đàn ông, chứ đừng nói đến việc tiếp cận một anh chàng đẹp trai thế này. Giờ đây, được khoác danh tiểu thư, gặp được một mỹ nam như vậy, dũng khí trong tôi bỗng bùng nổ, vượt xa tưởng tượng.
Nhưng anh chàng này dường như “mù” mất rồi. Đối diện với nhan sắc của tôi mà chẳng có chút xao động nào, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Tránh ra.”
Tránh? Không xin được cả số WeChat, tránh gì mà tránh chứ!
Tôi xắn tay áo, định thử tiếp, nhưng tài xế đứng cạnh đột ngột vươn tay, đẩy tôi ra mà không chút thương tình. Khi tôi kịp hoàn hồn định chửi bới, chiếc xe đã lao đi, không để lại chút dấu vết.
Quá đáng thật!
Tâm trạng tôi xuống dốc thảm hại vì bỏ lỡ một mỹ nam tuyệt thế. Đến cả lẩu cay cũng chẳng muốn ăn, tôi đành quay về nhà.
Về đến nhà, mẹ tôi vẫn chưa về, bố Thiết Trụ cũng không thấy đâu, chỉ có tôi và Thúy Hoa.
Bà ta nhìn tôi, giọng châm chọc: “Nhìn cái gì? Nhìn nữa tao móc mắt mày ra đấy!”
Bình thường, tôi chẳng buồn để ý đến bà ta, nhưng hôm nay tâm trạng quá tệ, nên mặt không cảm xúc đáp trả: “Nhìn mẹ bà ấy.”
Gương mặt Thúy Hoa ngay lập tức vặn vẹo.
Tôi cứ nghĩ bà ta sẽ xông lên túm tóc tôi, nên đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ, mắt bà ta đột ngột rơm rớm nước, giọng nói trở nên tội nghiệp: “Thiên Thiên, sao con có thể nói như vậy với dì chứ?”
Tôi ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng bố Thiết Trụ từ phía sau: “Có chuyện gì?”
Ông vừa về, còn chưa kịp thay giày.
Tôi lập tức chỉ tay về phía Thúy Hoa: “Bà ấy bảo nếu con còn nhìn bà ấy nữa, sẽ móc mắt con ra.”
Bố Thiết Trụ: “…”
Thúy Hoa: “…”
Bà ta cuống cuồng định phản bác, nhưng đúng lúc đó, mẹ tôi từ ngoài bước vào, vừa hát vừa nghêu ngao. Nhìn cảnh tượng trước mặt, bà dừng lại, hỏi: “Đang làm gì thế?”
Còn chưa kịp mở miệng, bố Thiết Trụ đã lạnh nhạt đáp: “Không có gì.”
Tối hôm đó, nhờ mẹ về sớm, tôi và bố Thiết Trụ được ăn cơm do mẹ nấu. Cả hai đều vô cùng hài lòng.
Sau bữa cơm, nhân lúc mẹ rửa bát, tôi kéo bố Thiết Trụ lại, nói: “Bố, nếu hai hôm nữa Mộ Dung Ngọc đến hủy hôn, bố đừng hỏi nhiều, cứ đồng ý là được.”
“Hủy hôn?!”
Ánh mắt ông lập tức tối sầm lại.
Có vẻ ông nghĩ tôi bị người ta bỏ rơi.
Để tránh phá hỏng kế hoạch, tôi vội giải thích: “Bố đừng bận tâm, cứ đồng ý là được!”
Ánh mắt bố Thiết Trụ bỗng trở nên kỳ lạ. Sau một lúc do dự, ông hỏi: “Con thích người khác rồi phải không?”
Tôi cười cười, bỗng nhớ lại mỹ nam gặp hôm nay.
Anh ấy chắc chắn không phải người bình thường. Nếu đều trong giới kinh doanh, có khi bố tôi cũng biết anh.
Thế là tôi thuận nước đẩy thuyền: “Đúng vậy! Hôm nay con vừa gặp một người đàn ông, rồi yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên! Con đã quyết định cả đời này nhất định phải ở bên anh ấy!”
Bố Thiết Trụ: “…”
“Nhưng mà con không có cách nào liên lạc với anh ấy. Người đó chắc cũng làm kinh doanh, cao ráo, đẹp trai, à, đôi mắt còn là màu xám xanh nữa! Bố, bố có biết anh ta không?”
Bố tôi trầm ngâm một lúc, đột nhiên hơi giật mình: “Con nói… mắt màu xám xanh?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Bố nhìn tôi rất lâu với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi cuối cùng nói: “Không quen.”
Tôi: “…”
Sau đó, ông lại tiếp lời: “Không thích thằng nhóc nhà họ Mộ thì thôi, để bố tìm cho con một người khác hợp hơn. Nhưng đừng suốt ngày mơ mộng những điều không thể.”
???
Câu này nghe có gì đó sai sai.
Tôi định hỏi thêm thì mẹ tôi từ trong bếp đi ra, tay bưng một đĩa trái cây đặt lên bàn. Bà lấy một quả táo, cắn một miếng rõ to, rồi nói: “Cẩu Đản, ngày mai dọn đống quần áo trên sofa trong phòng con đi! Không dọn thì đợi đấy mà xem!”
Tôi rụt cổ, không dám cãi.
Bố tôi không biết trời cao đất dày, còn góp lời: “Trong nhà không phải có người giúp việc sao?”
Mẹ tôi bắn trả ngay: “Tự lực cánh sinh, hiểu không?”
Bố tôi lập tức câm nín. Nhưng một lát sau, ông lại nói: “Cái tên Cẩu Đản nghe chẳng hay chút nào. Đổi đi, ra ngoài người ta nghe được cũng không tốt.”
Mẹ tôi không chịu thua, lập tức đáp lại: “Con gái tôi, tôi thích gọi thế nào thì gọi. Còn ông, vẫn là Thiết Trụ đó, thấy buồn cười không? Ha ha ha…”
Tôi không nhịn được, phì cười. Bố tôi tức giận bỏ đi: “Đúng là không thể nói lý được mà!”
Sau khi bố đi, tôi thấy hơi áy náy, liền nói với mẹ: “Mẹ, con thấy dạo này bố đối xử với mẹ cũng không tệ lắm. Hay mẹ thử đối tốt với ông ấy một chút đi…”
Mẹ tôi trừng mắt: “Lo chuyện của mình đi! Còn không mau dọn cái ổ lợn của con! Đó mà là nơi để người ở à?!”
Tôi: “…”
“Đúng là không thể nói lý được mà!” Nói xong, tôi vội chạy biến khỏi phòng khách.
Về phòng, tôi chơi vài ván đấu địa chủ với Triệu Tư Đồng và Hiên tỷ. Đột nhiên nhớ tới anh chàng đẹp trai hôm nọ, tôi lại hỏi hai người họ. Nhưng họ cũng mới về nước, biết còn ít hơn cả tôi, nên đành bỏ qua.
Tối hôm sau, Mộ Dung Ngọc và Thẩm Hàm tới nhà.
Họ tới làm gì, tôi đương nhiên biết rõ. Điều này khiến tôi khá phấn khích.
Mẹ tôi không có ở nhà, chỉ còn tôi và bố. Mộ Dung Ngọc vòng vo một lúc, cuối cùng mới đề cập đến chuyện muốn hủy hôn.
Tôi lo rằng bố tôi sẽ không đồng ý khi nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau, liền lén đá ông một cái. Bố nhìn tôi, thở dài, rồi nói: “Được.”
Mộ Dung Ngọc ngớ người, Thẩm Hàm cũng sững sờ.
Có vẻ họ không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Trong suốt quá trình, tôi luôn cúi đầu, giả vờ là một cô gái yếu đuối, buồn bã. Không ngờ rằng vừa mới hủy hôn xong, Mộ Dung Ngọc lại lập tức cầu hôn Thẩm Hàm ngay tại chỗ.
Thật quá đáng! Vừa mới kết thúc với người này đã chuyển sang người khác, đúng là trơn tru đến phát sợ.
Không biết bố tôi có chịu được không.
Nhưng không thể phủ nhận rằng Mộ Dung Ngọc cũng rất thông minh. Hắn đưa ra ý tưởng: “Thưa chú, ai cũng biết Mộ gia và Thẩm gia đã đính hôn. Vì vậy, cháu dự định trực tiếp đính hôn với Thẩm Hàm, công khai rằng người đính hôn từ đầu là cô ấy, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến… Cẩu Đản.”
Tuyệt chiêu!
Tôi suýt chút nữa muốn vỗ tay khen hay.
Bố tôi liếc nhìn tôi. Tôi cố ra hiệu bằng ánh mắt, thúc giục ông đồng ý. Quả nhiên, ông hiểu ý, gật đầu: “Ừ, được.”
Việc lớn đã được giải quyết, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất về khoản này, tôi sẽ không cản đường nữ phụ nữa, cũng không cần giống nguyên tác, cố bảo vệ một tình yêu không xứng đáng.
Mọi thứ có vẻ rất hoàn hảo, nhưng tôi vẫn còn một điều bận tâm.
Đó là khoản bồi thường mà Mộ Dung Ngọc đã hứa.
Vì trong lòng cứ canh cánh, tối hôm đó tôi gửi tin nhắn: [Ngọc ca, anh còn nhớ lời hứa bồi thường ở quán cafe không?]
Một lát sau, Mộ Dung Ngọc nhắn lại. Tôi vội mở xem, nhưng chỉ là một chuỗi dấu chấm lửng.
…