Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 4
Không có gì đau đớn hơn việc tự lấy đá đập vào chân mình.
Mẹ nghẹn lời, quyết định im luôn.
Bố Thiết Trụ quay sang tôi, nói: “Nếu con không hài lòng, bố sẽ giúp con hủy hôn.”
Tôi suýt không kìm được mà bật cười vui sướng. Đang định đồng ý thì bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu:
Các tổng tài bá đạo thường thích những cô gái chống đối họ. Nếu tôi chủ động hủy hôn, lỡ anh ta bị kích thích bởi hành động này, rồi bám riết lấy tôi thì sao? Khi đó, muốn thoát cũng không thoát được.
Không được!
Tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra!
Tôi lấy lại bình tĩnh, hắng giọng, nói với bố: “Không cần đâu, con sẽ tự giải quyết.”
Bố Thiết Trụ gật đầu, xem như đồng ý.
Về phòng, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Nếu tôi không thể chủ động hủy hôn, chỉ còn cách làm sao để dụ anh ta tự hủy hôn với tôi.
Nhưng phải dụ thế nào đây?
Sau khi nghiên cứu kỹ càng, tôi nhận ra một điều: đàn ông luôn thích những người phụ nữ làm khó họ, nhưng lại không bao giờ thích những người phụ nữ chỉ có anh ta trong mắt.
Đúng rồi, chính là như vậy!
Vậy nên, thái độ của tôi ban ngày là hoàn toàn sai. Lẽ ra tôi phải làm mình làm mẩy, khóc lóc om sòm, thậm chí dọa chết, khiến anh ta chán ghét và nhanh chóng hủy hôn!
Sợ rằng thái độ hôm nay có thể đã khiến anh ta hứng thú, tôi vội vàng “sửa sai” bằng cách đăng một trạng thái trên WeChat chỉ cho anh ta thấy:
[Có đôi khi, tôi chỉ giả vờ không để tâm, mỉm cười trên môi, nhưng trong lòng đã đau đến xé ruột xé gan.]
Kèm theo đó là một bức ảnh “non-mainstream” với khuôn mặt khóc lóc.
Không có hồi đáp.
Nhưng tôi không lo lắng, đây mới chỉ là bước đầu.
Làm “sâu gạo” mỗi ngày cũng khá thú vị.
Ngoài ăn và ngủ, công việc của tôi là quấy rối Mộ Dung Ngọc. Tôi gửi cho anh ta vô số tin nhắn sến súa, thậm chí đổi tên WeChat thành “Kim Ngọc”.
Kim Ngọc – nhìn cái tên thôi đã thấy tôi yêu anh ta biết bao.
Ban đầu, anh ta còn khá kiên nhẫn, luôn nói rằng anh ta quan tâm tôi. Nhưng dần dần, anh ta bắt đầu trả lời qua loa, và giờ thì hầu như không trả lời nữa.
Nhìn dòng tin nhắn gửi từ tuần trước, tôi mỉm cười hài lòng.
Thực ra, tôi là một người khá đơn giản.
Điều này không có nghĩa là tôi ngốc, mà là tôi không thích suy nghĩ quá sâu xa về mọi thứ.
Tôi nghĩ đây chắc chắn là do di truyền từ mẹ.
Ví dụ như lần này, khi hai mẹ con xuyên vào sách, nếu là người khác chắc đã phát điên, hoặc ít nhất cũng phải hoang mang một thời gian dài. Nhưng mẹ con tôi, sau một chút kinh ngạc ban đầu, liền nhanh chóng trở lại với việc ăn uống và sống tiếp một cách bình thản.
Dù đôi lúc cũng tự hỏi, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ xem tại sao chuyện này lại xảy ra.
Cho đến hôm nay.
Sau khi đăng dòng trạng thái sến súa đó, tôi bước tới bên cửa sổ, kéo tấm rèm dày. Ánh nắng đầu trưa dịu dàng và rực rỡ chiếu lên mặt tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy như được Thượng Đế vuốt ve, sự ân sủng của Người đang bao bọc tôi.
Và trong khoảnh khắc đó, tôi có một ý nghĩ chưa từng có xuất hiện:
Tôi là ai?
Tôi đến từ đâu?
Và tôi sẽ đi về đâu?
Tôi ngồi trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm túc khi bắt đầu suy nghĩ về câu hỏi: “Tại sao tôi lại đến đây?”
Một câu hỏi triết học sâu sắc như vậy, tất nhiên không phải là thứ tôi có thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Vì thế, những ngày tiếp theo, tôi tự hóa thân thành một triết gia tận tụy theo đuổi chân lý, trông như một bậc cao nhân ẩn cư.
Hôm đó, khi mẹ tôi gọi xuống ăn cơm, tôi đột nhiên bật ra một câu hỏi: “Mẹ, tại sao con người cần ăn cơm?”
Mẹ tôi: “…”
Tôi cứ nghĩ rằng câu hỏi cao siêu của mình đã khiến bà phải sửng sốt, nên càng thêm đắc ý, tiếp tục hỏi: “Mẹ, con là ai? Mẹ là ai?”
Lần này, mẹ không ngây người nữa. Bà thẳng tay cho tôi một cái bạt tai, làm tôi suýt ói ra cả ngũ tạng lục phủ: “Tao là mẹ mày!”
Tôi: “…”
Đúng là con người tầm thường!
Nhưng, chỉ một cái bạt tai làm sao có thể ngăn cản bước chân tôi trên con đường truy cầu chân lý?
Một ngày khác, khi đang ngồi ăn cơm, tôi lại tiếp tục đào sâu suy nghĩ: “Tại sao con lại xuất hiện ở đây?”
Không nói không rằng, mẹ tôi lại tặng thêm một cái bạt tai nữa: “Ăn cơm đi!”
Lúc đó, bố Thiết Trụ tình cờ bước vào, tôi quay sang hỏi ông: “Bố là ai? Còn con là ai?”
Bố Thiết Trụ: “…”
Tôi nghĩ chắc lại sắp ăn thêm một cái tát, nhưng bất ngờ là lần này mẹ tôi lại không đánh. Bà bước đến trước mặt bố, hiếm khi mang theo giọng điệu yếu đuối và lo lắng: “Hay là bớt chút thời gian đưa con bé đi khám xem sao…”
Bố Thiết Trụ: “…”
Tôi: “…”
Vì sợ thật sự bị mẹ đưa đi viện, tôi đành tạm thời cất giấu suy nghĩ của một “nhà hiền triết” để trở lại làm một người phàm tục.
Nhật ký làm người phàm:
Ngày đầu tiên: Tầm thường! Nhàm chán! Không có chí cầu tiến!
Ngày thứ hai: Nhạt nhẽo! Vô vị! Lòng người khó đoán!
Ngày thứ N: Người ăn cơm! Hồn cũng ăn cơm! Ăn cơm là đỉnh cao của nhân loại!
Trong thời gian này, tôi quan sát thấy mối quan hệ giữa nữ phụ và nam chính ngày càng thân thiết. Tôi vẫn kiên trì trong việc “làm mình làm mẩy” trên WeChat để khiến nam chính chán ghét mình.
Cuối cùng, một ngày nọ, anh ta không chịu nổi nữa mà nhắn tin cho tôi.
[Em có thể đừng làm loạn nữa không? Anh với cô ta thật sự không có gì cả!]
Câu nói chuẩn chỉnh của một gã đàn ông lươn lẹo.
Tôi gửi lại một biểu cảm khóc lóc, rồi đáp:
[Nếu anh thực sự không cần em nữa, em sẽ đi chết!]
Nam chính đáp lại bằng một chuỗi dấu ba chấm. Sau đó, bất kể tôi nhắn tin hay làm phiền gì, anh ta cũng không trả lời nữa.
Câu chuyện này khiến tôi vui vẻ cả ngày.
Tôi định xem thêm vài video ngắn, nhưng không ngờ, vừa xem được một lúc đã ngủ quên.
…..
Khi tỉnh dậy, trời đã tầm năm giờ chiều, và tôi bị đánh thức bởi một cuộc gọi.
Trong cơn mơ màng, tôi bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ: “Sao đấy, Thẩm Thiên Thiên, bà đây không chủ động liên lạc thì cậu tính cả đời cũng không nhận tớ là bạn nữa đúng không?”
Giọng nói này… đầy hỏa dược.
Tôi lập tức tỉnh táo hơn một chút.
Đầu dây bên kia nói tiếp: “Hôm nay tớ vừa về nước, nếu còn coi tớ là bạn thì 8 giờ tối nay gặp nhau ở chỗ cũ. Cả Hiên tỷ nữa, cậu muốn rủ thì rủ. Tùy cậu.”
Tôi: “…”
Không chờ tôi trả lời, đầu bên kia dập máy. Nhìn dòng chữ “Đồng” trong danh bạ, tôi bỗng nhớ ra điều gì đó.
Trong nguyên tác, Thẩm Thiên Thiên có một cô bạn thân từ nhỏ, cũng là thiên kim nhà giàu, tên là Triệu Tư Đồng. Hai người còn có một người bạn chung, chính là “Hiên tỷ” mà cô ấy vừa nhắc đến.
Ba người lớn lên cùng nhau, quan hệ vô cùng thân thiết. Nhưng vì nguyên tác là truyện nữ phụ, nên họ không có nhiều đất diễn. Tôi chỉ nhớ mơ hồ rằng vì Thẩm Thiên Thiên, kết cục của hai người kia cũng chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng nghe giọng điệu của Triệu Tư Đồng vừa rồi, có vẻ như cô ấy đang giận Thẩm Thiên Thiên. Vậy cụ thể là đã xảy ra chuyện gì?
Đang suy nghĩ, điện thoại lại rung lên.
Lần này là tin nhắn WeChat từ “Hiên tỷ”: [Này cô bạn, tối nay nhớ đến đấy. Không thì… hừ hừ!]
Tôi tò mò không biết trước đây giữa ba người này đã xảy ra chuyện gì, liền bắt đầu lục lại các đoạn chat cũ.
Sau một giờ lục tìm, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Hóa ra, khi xưa, hai người bạn này dường như đã cảm nhận được sự không đáng tin từ Mộ Dung Ngọc, nên đã khuyên Thẩm Thiên Thiên chia tay anh ta. Nhưng Thẩm Thiên Thiên lại phản ứng quá kịch liệt, nói ra nhiều lời khiến họ tổn thương.
Và từ đó đến nay, mối quan hệ của họ rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh suốt nửa năm.
Tôi cảm thấy hơi xúc động.
Thật lòng mà nói, hai người này, xét trên vai trò bạn bè, thực sự rất tuyệt vời.
Vì vậy, bất kể thế nào, tối nay tôi cũng phải đi.
Hơn nữa, tôi cũng đang quá rảnh rỗi.
Nhưng vấn đề là, cái “chỗ cũ” mà họ nhắc đến rốt cuộc là ở đâu?
Không còn cách nào khác, tôi lại lục tìm trong cuốn nhật ký của Thẩm Thiên Thiên. Cuối cùng cũng biết được rằng đó là một câu lạc bộ có tên Đế Tước.
Cái tên này nghe thôi đã thấy đầy khí chất bá đạo.
Tiền tiêu xài ở đây chắc chắn không rẻ, nhưng không sao, giờ tôi có tiền.
Hẹn lúc 8 giờ tối. Bây giờ tôi xuống ăn cơm rồi chuẩn bị một chút là vừa kịp.
Tối nay, đầu bếp vẫn là mẹ tôi.
Nói thật, từ ngày mẹ đến đây, đội ngũ đầu bếp của nhà này cơ bản là “ngồi chơi xơi nước”.
Lúc đầu, mẹ chỉ nấu ăn cho hai mẹ con, nhưng không hiểu sao dạo gần đây, “bố Thiết Trụ” luôn xuất hiện rất đúng giờ tại bàn ăn. Ban đầu, mẹ tôi còn lườm nguýt, nhưng dần dần cũng coi như ngầm thừa nhận sự có mặt của ông ấy.
Nữ phụ cả ngày bận rộn ở bên nam chính, hiếm khi về nhà, nên tôi cũng chẳng mấy khi gặp. Trong nhà này, ngoài mẹ của nữ phụ – Thúy Hoa – vẫn kiên trì ăn đồ bếp chính nấu, còn lại không ai bận tâm đến bà ta.
Nhưng Thúy Hoa cũng chẳng làm được trò trống gì. Bà ta chỉ thi thoảng chế nhạo mẹ tôi, hoặc liếc tôi một cái. Với những điều này, cả tôi và mẹ đều chọn cách phớt lờ.
Giá mà mọi chuyện cứ bình lặng như vậy mãi thì tốt biết bao.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi báo với mẹ một tiếng rồi ra ngoài. Mẹ cũng không nói gì, chỉ bảo tôi nhớ mang về một ít đậu phụ thối.
Tôi: “…”