Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 3
Mẹ tôi nghiêm túc đáp: “Tôi say xe.”
Sau khi tôi bảo đảm với mẹ rằng xe sang có gầm thấp, đi rất êm và không gây say, bà mới bán tín bán nghi lên xe.
Đoạn đường đến trung tâm thương mại chỉ mất nửa tiếng, vậy mà mẹ tôi đã ngủ ngon lành trên xe, tiếng ngáy vang vọng khắp nơi.
Tôi hơi xấu hổ, nhưng nghĩ lại, đó là mẹ mình, có ghét cũng không được. Vậy nên tôi bèn đùa với tài xế: “Thật ra ngáy to là tốt, càng ngáy to thì càng sống lâu, phải không?”
Tài xế: “…”
Đến nơi, tôi gọi mẹ dậy. Tài xế ở lại xe chờ, còn tôi và mẹ vào trung tâm thương mại.
Mẹ tôi vừa nhìn xung quanh đã hoảng: “Con gái, chỗ này… có phải đắt lắm không? Lỡ mình không mua nổi thì làm sao?”
Chắc bà vẫn còn ngái ngủ.
Tôi kiên nhẫn nhắc nhở: “Mẹ là ai?”
Bà ngơ ngác: “Mẹ là Dương Quế Hoa chứ ai?”
Tôi sốt ruột: “Ý con là mẹ bây giờ!”
Bà ngập ngừng: “Bây giờ… là… pháo hôi gì đó?”
Tôi không chịu nổi nữa, nói thẳng: “Mẹ bây giờ là nữ chủ nhân của tập đoàn Thẩm Thị. Còn con là con gái mẹ, đại tiểu thư danh chính ngôn thuận!”
Mẹ tôi cuối cùng cũng phản ứng lại, khí thế lập tức bùng lên.
Bà lấy từ trong túi ra một chiếc kính râm, đeo lên, thể hiện phong thái quý phu nhân hết sức tự nhiên, rồi nói: “Đi thôi, đi xem xem nào.”
Tuyệt vời!
Thế là chúng tôi khí thế ngất trời bước vào trung tâm thương mại.
Cửa hàng túi xách tối qua không thấy đâu, vậy nên chúng tôi quyết định đi dạo tùy hứng, đến đâu hay đến đó.
Đây là một trung tâm thương mại lớn ở thành phố hạng nhất, nên đồ ở đây toàn là hàng hiệu. Lúc bước vào một cửa hàng thời trang nữ, vừa nhìn thấy phong thái của hai mẹ con tôi, các nhân viên bán hàng lập tức niềm nở tiến đến.
“Xin chào, phu nhân và tiểu thư muốn tìm gì ạ?”
Mẹ tôi không nói gì, giữ nguyên dáng vẻ cao ngạo, nhìn quanh một vòng. Rồi bà bất ngờ nhấc một chiếc váy nhỏ màu hồng, ướm thử lên người tôi, quay sang hỏi nhân viên: “Cái này bao nhiêu?”
Nhân viên mỉm cười chuyên nghiệp: “Đây là mẫu giới hạn mới nhất của thương hiệu chúng tôi, do nhà thiết kế nổi tiếng X ở Ý đích thân sáng tạo. Toàn quốc chỉ có 15 chiếc…”
Những nhãn hàng cao cấp này dường như rất thích nhấn mạnh chuyện giới hạn số lượng toàn quốc hay toàn cầu, chắc là để kích thích ý muốn mua sắm của khách hàng.
Nhưng chiêu này vô dụng với người nghèo.
Hoàn toàn vô dụng.
Phải công nhận một điều, hàng xa xỉ rất tốt, vì chúng không bao giờ “móc túi” người nghèo.
Mẹ tôi nghe nhân viên nói một hồi thì mất kiên nhẫn, ngắt lời: “Tôi hỏi bao nhiêu tiền cơ mà!”
Một nhân viên khác, trông có vẻ giàu kinh nghiệm hơn, bước tới: “28 vạn 7 nghìn, thưa quý bà.”
Mẹ tôi nhíu mày, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Chốt giá 20 vạn! Không bán thì thôi!”
Tôi: “…”
Nhân viên: “…”
Khả năng mặc cả của mẹ tôi đúng là đỉnh cao. Nếu bà nhận mình là số hai, chắc chắn không ai dám nhận mình là số một.
Thói quen thành tự nhiên, bà đã áp dụng kỹ năng đó một cách không nao núng trong hoàn cảnh này.
Tôi thầm trách bản thân đã không nghĩ thấu đáo, dẫn đến tình cảnh bối rối như bây giờ. Nếu không phải vì các nhân viên có lẽ biết tôi và mẹ, chắc chúng tôi đã bị tống cổ ra khỏi cửa hàng.
Biết người biết ta, tôi vội kéo mẹ rời đi.
Ra khỏi cửa hàng, nhìn gương mặt mơ màng của mẹ, tôi thở dài: “Mẹ, mấy cửa hàng đồ hiệu không cho mặc cả đâu.”
Mẹ tròn mắt: “Hả? Đắt thế mà không mặc cả được á? Đúng là lừa đảo!”
Tôi: “…”
Mẹ xua tay: “Thôi, đi về. Mai mẹ đặt trên mạng cho con vài bộ.”
Tôi: “…”
Cuộc hành trình mua sắm của chúng tôi kết thúc như vậy.
Trên đường về, tôi thầm thề: Sau này sẽ không bao giờ đi mua sắm cùng mẹ nữa! Nếu thất hứa, tôi là đồ con chó!
Sau đó, mẹ ghé qua chợ mua rất nhiều đồ ăn, rồi cuối cùng chúng tôi mới về nhà.
Cả đoạn đường, tôi chỉ đóng vai cái máy xách đồ vô cảm.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của tài xế, tôi đã không còn sức giải thích.
Không ngờ, vừa bước vào nhà, chúng tôi liền gặp ngay Thẩm Hàm đang ăn mặc lộng lẫy, chuẩn bị ra ngoài.
Cô ta nhìn tôi và mẹ, ánh mắt như đang nhìn rác. May mà mẹ tôi còn đang mải mê chơi điện thoại lướt ứng dụng mua sắm, nếu không có khi đã xảy ra một trận “huyết chiến”.
Còn tôi, nghĩ rằng miễn không giet tôi, bị gọi là rác cũng được.
Nhưng đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói lạ: “Hàm Hàm.”
Mẹ tôi ngẩng đầu lên, liếc tôi một cái, rồi cả hai quay người lại.
Trước mặt chúng tôi là một người đàn ông với vẻ ngoài cực kỳ điển trai, đến mức suýt làm chúng tôi chói mắt.
Tôi còn đang thắc mắc anh ta là ai, thì anh ta lại nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên: “Thẩm Thiên Thiên?”
Tôi ngớ người.
Thẩm Hàm bước tới, tự nhiên khoác tay người đàn ông, dịu dàng nói: “A Ngọc, đi thôi.”
A Ngọc? Cái tên này nghe quen quá!
Não tôi thoáng khựng lại, ngay sau đó lập tức nhớ ra: chẳng phải người này chính là nam chính Mộ Dung Ngọc sao?!
Trong nguyên tác, Mộ Dung Ngọc là một điển hình của kiểu tổng tài bá đạo.
Thẩm Thiên Thiên lớn lên cùng anh ta, có thể nói là yêu anh ta đến tận tâm can. Thế nhưng, sau khi bị nữ phụ cố ý dụ dỗ, anh ta đã vô trách nhiệm hủy bỏ hôn ước, phản bội Thẩm Thiên Thiên. Thậm chí, đến cả kết cục bi thảm của cô, anh ta cũng góp một phần không nhỏ.
Nghĩ đến đây, tôi càng thấy sợ hãi.
Đây rõ ràng là hai “hung thần” cơ mà!
Không khí lúc này trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Ở giai đoạn này của cốt truyện, Mộ Dung Ngọc vẫn chưa yêu nữ phụ, ít nhất là còn chút cảm tình với Thẩm Thiên Thiên. Vì thế, khuôn mặt anh ta có chút khó xử, ngập ngừng giải thích: “Chúng tôi có chút việc cần giải quyết…”
Việc? Hẹn hò sao?
Gương mặt Thẩm Hàm lập tức sa sẩm.
Ánh mắt cô ta sắc như d//ao, đ//âm thẳng về phía tôi. Tôi lạnh cả người, vội vàng nói: “Không sao đâu, cứ từ từ giải quyết, không cần gấp. Tôi vào trước đây, chúc hai người đi đường thuận lợi nhé…”
Nói xong, tôi nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho mẹ, rồi cả hai không ngoái đầu lại mà chạy vào nhà.
Chỉ đến khi nhìn thấy hai người đó rời đi, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ tôi lập tức hỏi: “Vừa nãy cái thằng ‘Cương Đản’ đó chính là nam chính đúng không?”
Cương Đản?
Tôi thực sự không ngờ mẹ có thể đặt biệt danh hay như vậy.
Tôi ngồi phịch xuống sofa, cầm một quả táo trên bàn cắn một miếng, đáp: “Đúng vậy. Nói thẳng ra, họ chính là hai kẻ chủ mưu khiến Thẩm Thiên Thiên và mẹ cô ấy chet t//hảm.”
Mẹ tôi run tay, chiếc điện thoại rơi xuống đất.
“Thế giờ chúng ta phải làm sao? Nếu không ổn thì quỳ xuống cầu xin họ đi! Còn hơn là chet!”
Tôi: “…”
Vấn đề là cho dù có cầu xin, chưa chắc người ta đã tha cho chúng ta.
Tôi thở dài: “Từ từ tính, đến đâu hay đến đó, xe đến núi tự nhiên sẽ có đường.”
Sau cú sốc tâm lý nặng nề, mẹ tôi đã nấu một nồi canh gà. Tôi uống liền hai bát to, thì “bố Thiết Trụ” trở về.
Ông nhìn tôi ăn đến nỗi mỡ chảy đầy miệng, rồi lại nhìn mẹ tôi, người vẫn đang đeo tạp dề, đầu bù tóc rối, chẳng thèm để ý đến sự xuất hiện của ông. Cuối cùng, ông không nhịn được nói: “Nhìn xem, giống cái gì đây hả?”
Vừa nghe ông lên tiếng, từ trên lầu, mẹ Thẩm Hàm, tức Thúy Hoa, lao xuống như một cơn gió. Giọng bà dịu dàng: “Mệt rồi phải không? Muốn ăn gì để em bảo đầu bếp làm cho?”
Bố Thiết Trụ giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào.
Tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Nhưng mẹ tôi thì hoàn toàn phớt lờ, vẫn ngồi ăn thịt trong bát, vẻ mặt không chút gợn sóng.
Cuối cùng, vì không thể giữ được sự bình tĩnh như mẹ, tôi nói: “Bố, hay bố cũng ăn chút đi?”
Nghe tôi nói, sắc mặt ông có vẻ hòa hoãn hơn, rồi quay sang mẹ tôi, nói: “Ừ, đi lấy cho tôi một bát.”
Tôi: “…”
Mẹ tôi như không nghe thấy, ngồi im không động đậy.
Thấy không khí ngày càng gượng gạo, tôi không nhịn được, lén đá chân bà vài cái. Đến lần thứ ba, bà mới không kiên nhẫn đứng dậy, lườm tôi một cái, sau đó đi vào bếp.
Thực sự, tôi cảm thấy… mệt mỏi.
Sống trong căn nhà này giống như đi trên dây, không biết ngày nào sẽ ngã.
Sau khi ăn bát canh gà, tâm trạng của bố Thiết Trụ rõ ràng tốt hơn nhiều. Nhưng gương mặt của Thúy Hoa thì không được đẹp đẽ cho lắm.
Với tinh thần “công bằng”, tôi lưỡng lự rất lâu rồi hỏi: “Hay là, bà cũng ăn một bát nhé?”
Thúy Hoa lườm tôi, giọng lạnh lùng: “Không cần!”
Tôi nghĩ có lẽ do cách nói của mình không ổn, nên thử tiếp: “Thế hai bát?”
Thúy Hoa: “…”
“Ba bát thì sao?”
Thúy Hoa: “…”
Vẫn không được?
Tôi nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Không thể nhiều hơn nữa, nhiều hơn thật sự không còn đâu…”
Không ngờ lần này Thúy Hoa mở miệng, nhưng những lời nói ra không hề dễ nghe: “Cô bị đ//iên à?”
Bà ta mắng tôi một câu, rồi tức giận lên lầu.
Có lẽ là do canh gà hôm nay thực sự rất ngon, bố Thiết Trụ thậm chí còn bật cười. Nhưng rất nhanh, ông thu lại nụ cười, hỏi tôi: “Dạo này quan hệ giữa con và thiếu gia nhà họ Mộ thế nào?”
Mộ Dung Ngọc?
Tôi đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.
Hay là nhân cơ hội này, bảo bố Thiết Trụ hủy hôn ước giữa tôi và anh ta luôn?
Có lẽ, nếu hủy hôn ước, nữ phụ sẽ tha cho tôi.
Tôi còn đang suy nghĩ thì chợt nghe mẹ tôi, với giọng điệu châm biếm đặc trưng, nói: “Không biết ai mắt mù lại định ra cái hôn ước này, hại con gái tôi thế này chắc chắn sẽ bị trời phạt!”
Tiêu rồi, lại sắp có chiến tranh nữa sao?
Đang định chuồn đi, tôi thấy “bố Thiết Trụ” đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mẹ tôi với vẻ mặt bất lực: “Không phải chính bà năm xưa sống chet đòi cái hôn ước này sao…”
Mẹ tôi: “…”