Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 27
Tôi không ngừng gắp mấy món ăn mà tôi thấy ngon vào bát của Minh lão gia. Dù mẹ tôi nhéo tôi mấy lần cũng không ngăn được cái tâm muốn lấy lòng của tôi.
“Ông nội ơi, trước đây cháu nói sẽ mời ông và Minh Hành bảo bối ăn thử đồ mẹ cháu nấu. Hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được rồi! Ông thử món bông cải xanh này đi…”
Mẹ tôi không chịu nổi nữa, kìm nén cơn tức giận, nhỏ giọng nhắc: “Cẩu Đản, nhỡ đâu ông không thích ăn thì sao…”
Chưa nói hết câu, Minh lão gia đã cười lớn cắt ngang: “Haha, ông già này không kén ăn đâu! Cẩu Đản gắp cho ông là ông vui rồi! Ông thích mấy đứa lanh lợi như cháu lắm, không giống thằng nhóc nhà ông, đúng là một khúc gỗ!”
Nói rồi, ông ăn ngay miếng bông cải xanh tôi vừa gắp, liếc Minh Hành bảo bối một cái đầy ẩn ý.
Tôi đắc ý hừ một tiếng với mẹ, nghĩ bụng: “Dù sao con cũng rất thân với Minh lão gia mà. Tính cách của ông ấy con hiểu quá rõ, tuy không thông minh nhưng mấy chuyện này thì con nắm chắc!”
Bữa cơm trở lại yên tĩnh. Minh Hành bảo bối bất chợt kéo tay áo tôi, trông không mấy hào hứng.
Tôi khẽ hỏi: “Sao thế?”
Anh ấy điềm tĩnh đáp: “Không có gì, chỉ là tự dưng không muốn ăn nữa.”
Dựa vào quãng thời gian bên nhau, tôi biết ngay anh muốn gì. Không nói thêm lời nào, tôi gắp ngay một miếng sườn kho cho anh: “Bây giờ muốn ăn chưa?”
Không trả lời, Minh Hành bảo bối cúi đầu chậm rãi ăn.
Câu chuyện dần chuyển sang tuổi thơ của tôi.
“Cẩu Đản năm lớp sáu còn tè dầm, bị bạn cười, khóc lóc chạy về tìm tôi…”
Tôi hơi xấu hổ, trong khi Minh lão gia lại cười ha hả. Minh Hành bảo bối thì trái ngược với vẻ ngoài thờ ơ, chăm chú lắng nghe mẹ tôi kể lể.
Bố tôi nhắn tin cho tôi: [Sao bố không biết chuyện này?]
Tôi nghĩ, tất nhiên là bố không biết rồi, nhưng cân nhắc tình hình hiện tại, tôi nhắn lại: [Lúc đó hầu như con chẳng gặp được bố, làm sao bố biết được?]
Bố im lặng một lúc, rồi nhắn lại: [Bố sai rồi.]
Được đấy, dám nhận sai thẳng thắn thế này.
Sau khi bàn bạc, cuối cùng ngày đính hôn của tôi và Minh Hành bảo bối được ấn định vào tháng mười một.
Minh Hành bảo bối không ý kiến gì, còn tôi thì âm thầm thở dài.
Tháng mười một, bây giờ mới tháng tám. Tôi còn phải chờ ba tháng nữa mới được… ngủ chung với anh ấy.
Còn lâu mới đạt được ước nguyện!
Ăn tối xong, tôi kéo Minh Hành bảo bối lên phòng.
Anh chăm chú xem xét từng góc nhỏ trong phòng tôi, rồi phán: “Sao em bừa bộn thế?”
Gì chứ, còn dám chê tôi sao?!
Tôi lập tức lao tới, đẩy anh ngã xuống giường, hung dữ nói: “Thế anh không phải cũng đang nằm trên chiếc giường bừa bộn này sao?!”
Tôi rất đắc ý, dùng hết sức đè anh xuống. Anh mở đôi mắt xám xanh nhìn tôi, yên lặng. Đến lúc tôi tưởng mình đã chiếm thế thượng phong, anh đột nhiên xoay người, và thế là… tôi bị anh đè ngược lại.
Cái gì thế này…
Tôi còn chưa kịp nói gì, thì đôi môi anh đã chạm xuống.
Tôi nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn tràn đầy yêu thương và khát khao. Bỗng dưng, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếp theo đó là tiếng mở cửa.
Cả hai chúng tôi đều giật mình, cứng nhắn quay đầu nhìn về phía cửa, thì thấy… bố tôi đứng đó.
Tôi: “…”
Trong giây phút đó bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Bình thường tôi không dám nói là khéo ăn khéo nói, nhưng chí ít cũng thuộc dạng lanh lợi. Vậy mà trong tình huống này, tôi không tài nào thốt nổi một câu.
Trái lại, Minh Hành bảo bối lại vô cùng điềm tĩnh.
Anh ấy không nhíu mày lấy một lần, còn hỏi bố tôi: “Có chuyện gì sao, thưa bác?”
Bố tôi lúng túng đảo mắt khắp nơi, rõ ràng là không dám nhìn về phía chúng tôi, ấp úng đáp: “Không… không có gì. Bố đi ngay đây…”
Nói xong, ông lập tức biến mất khỏi cửa phòng.
Tôi: “…”
Đến hơn 9 giờ tối, Minh Hành bảo bối và Minh lão gia phải rời đi.
“Cẩu Đản, có thời gian thì ghé nhà ông chơi nhé. Ông già này không có cháu, ngày nào cũng buồn muốn chết.”
Tôi vội vàng đáp: “Dạ, cháu biết rồi, cháu nhất định sẽ tới mà!”
Tôi đứng đó, nhìn theo bóng xe họ dần xa khuất, mãi đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa mới luyến tiếc quay vào nhà.
Haizz, tối nay lại không được ở cùng Minh Hành bảo bối rồi.
Về đến nhà, mẹ tôi đang dọn dẹp, còn bố thì thần thần bí bí kéo tôi sang một bên.
“Lúc nãy bố tìm con là có chuyện muốn nói.”
Nhớ lại cảnh tượng khi nãy, mặt tôi đỏ bừng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản: “Chuyện… chuyện gì thế ạ?”
Bố tôi có vẻ lúng túng, ngập ngừng mãi cũng không nói ra được.
Thấy vậy, tôi càng tò mò, thúc giục: “Bố nói mau đi, không thì con đi gọi video với bảo bối nhà con đấy.”
Bố tôi lập tức nắm tay tôi, vẻ mặt bất lực, thở dài rồi mới mở lời: “Con gái à, con cũng biết đấy, bố với mẹ con chia phòng lâu rồi. Nhưng giờ quan hệ của bố mẹ đã cải thiện nhiều… bố đang nghĩ…”
“Muốn ngủ chung với mẹ con?”
Tôi buột miệng nói, bố tôi giật thót, vội liếc về phía mẹ, thấy bà không nghe được, ông mới thở phào nhẹ nhõm: “Con nói nhỏ thôi!”
Có gì đâu mà căng thẳng?
Tôi không thèm bận tâm, định góp ý vài lời thật lòng, nhưng đột nhiên nảy ra ý tưởng lợi dụng cơ hội này để kiếm chác thêm chút ít.
Cân nhắc một chút, tôi giơ năm ngón tay lên: “Số này, không thì con không giúp.”
Bố tôi không chớp mắt lấy một cái, lập tức chuyển khoản.
Đúng chuẩn bá tổng!
Nhận tiền rồi, tôi tràn đầy động lực, đương nhiên phải dốc lòng dốc sức hiến kế cho nhà đầu tư lớn của mình. Sau khi phân tích tính cách và tình hình quan hệ hiện tại của bố mẹ, tôi đưa ra một kế hoạch hoàn hảo: “Bố phải áp dụng chiêu mỹ nhân kế.”
Phản ứng đầu tiên của bố tôi là bác bỏ: “Cái gì mà mỹ nhân kế? Bố là đàn ông mà…”
“Đó là do bố nghĩ đơn giản quá thôi.”
Tôi nheo mắt, giải thích đầy bí hiểm: “Bố không biết thôi, phụ nữ mà bị dụ dỗ rồi thì đàn ông khó lòng chống đỡ nổi. Không tin, bố thử xem.”
Bố tôi rõ ràng còn do dự.
Tôi không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ. Quả nhiên, sau một hồi ngẫm nghĩ, ông lên tiếng: “Cụ thể là phải làm sao?”
Dùng sắc dụ phụ nữ, nói dễ thì dễ, nói khó cũng khó. Khó dễ nằm ở chỗ điều kiện cơ bản: ngoại hình, vóc dáng, khí chất.
Những thứ này, làm một bá tổng mẫu mực, bố tôi dĩ nhiên không thiếu. Giờ chỉ cần học vài chiêu là đủ.
“Đầu tiên, bố phải chọn thời điểm thích hợp.”
“Thế nào mới là thích hợp?”
Tôi lục lại vô số tình tiết từ phim thần tượng và tiểu thuyết, tổng kết: “Lát nữa bố lên phòng mẹ con, giả vờ đi tắm. Có tắm thật hay không không quan trọng, chỉ cần làm ướt tóc, dùng khăn lau qua để tóc hơi rối. Cảnh này sẽ tạo cảm giác mềm mại dễ thương, kích thích bản năng muốn bảo vệ của bà ấy.”
Bố tôi ngẩn người, hỏi: “Xong rồi à?”
Tôi lắc đầu, tiếp tục nói: “Bố còn phải mặc áo choàng tắm, đừng che kín quá, để lộ ngực, tốt nhất là có vài giọt nước chảy xuống. Phải tạo cảm giác ‘mỹ nhân vừa tắm xong’ mới được!”
Bố tôi: “…”
“Nhưng nếu mẹ con hỏi sao bố lại ở phòng bà ấy thì làm sao?”
Tôi không cần suy nghĩ, đáp ngay: “Cứ nói vòi nước phòng bố bị hỏng, không tắm được.”
Bố tôi tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
“Nhớ đấy, nghe tiếng mẹ vào phòng thì mới giả vờ bình thản bước ra từ nhà tắm, vừa đi vừa lau tóc!”
Bố tôi đi lên lầu, nhiệm vụ của tôi là giữ chân mẹ, không để bà về phòng quá sớm phá vỡ kế hoạch.
Khi mẹ dọn dẹp xong và chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi, tôi vội vàng gọi: “Mẹ! Con có chuyện muốn nói!”
Mẹ không quay đầu lại, thản nhiên đáp: “Để mai nói, tối nay mẹ muốn ngủ sớm.”
Nhìn chân bà đã bước lên cầu thang, tôi cuống lên, đột nhiên hét lớn: “Mẹ! Con yêu mẹ!”
Mẹ khựng lại.
Sau đó, bà từ từ quay người, nhìn tôi chằm chằm.
Thấy có cơ hội, tôi càng cố gắng: “Đôi mắt của mẹ, một bên nhìn về tương lai của chúng con, một bên soi thấu lòng chúng con; đôi tai của mẹ, một bên lắng nghe tâm sự, một bên ghi nhớ nhu cầu của chúng con. Cảm ơn mẹ, nhân ngày của mẹ, con chúc mẹ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!”
Mẹ: “…”
Không có phản ứng gì sao?
Tôi đành cắn răng tiếp tục bịa: “Trên đời này không có tình yêu nào vượt qua tình yêu của mẹ, không có bông hoa nào đẹp hơn mẹ, không có khuôn mặt nào dịu dàng hơn mẹ. Và mẹ có một cái tên đẹp nhất trên thế giới: Mẹ!”
Nói xong, mẹ im lặng bước lại gần. Tôi nghĩ chắc đã hiệu quả, định nói thêm một đoạn nữa thì bà đột nhiên hỏi: “Con lại vừa gây họa gì nữa phải không?”
Tôi: “… Không có mà.”
Mẹ thở dài thương cảm: “Không sao đâu, Cẩu Đản. Mẹ sẽ tìm một bệnh viện tâm thần tốt để đưa con vào…”
Tôi: “…”
Mặc dù hy sinh sức khỏe và danh dự, nhưng ít nhất tôi đã kéo dài đủ thời gian để bố thực hiện kế hoạch. Tôi đã góp phần không nhỏ cho sự nghiệp tình cảm của bố mẹ.
Nhìn bóng lưng mẹ đi lên lầu, tôi thầm nhủ: “Bố ơi, con đã làm hết sức rồi, phần còn lại phải xem bản lĩnh của bố!”
Tôi ngồi dưới lầu, yên lặng chờ kết quả.
Nếu sau nửa tiếng mà không có động tĩnh gì, tức là mọi chuyện ổn thỏa, kế hoạch thành công, tôi không chỉ nhận được tiền mà còn chắc chắn có được căn biệt thự mơ ước.
Nhưng nếu xảy ra chuyện bất ngờ…
Không đúng! Với kế hoạch chu đáo và logic chặt chẽ này, làm sao mà xảy ra chuyện bất ngờ được?
Cẩu Đản! Phải tự tin vào mình và bố chứ!
Tôi hết sức tin tưởng bố, vừa chơi điện thoại vừa chờ. Bên kia, Minh Hành bảo bối đã về đến nhà. Tôi định gọi video cho anh, nhưng còn chưa kịp bấm thì đã nghe tiếng động mạnh từ phòng mẹ trên lầu.
Một bóng người lao ra, tôi ngẩng đầu nhìn, hóa ra là bố tôi – bình thường lịch lãm, phong độ, giờ lại trông vô cùng thảm hại.
Bố lao xuống cầu thang như tên bắn, gương mặt méo mó, hét lớn: “Chạy! Chạy mau!”
Trời ơi!