Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 26
Nhìn thái độ của mẹ tôi, giấc mơ về căn biệt thự nhỏ của tôi hẳn vẫn còn rất xa vời.
Ngày hôm sau, Thẩm Hàm cùng mẹ cô ta dọn ra khỏi nhà họ Thẩm. Dù bí mật thân thế đã bị phơi bày, nhưng Thẩm Hàm tiểu thư đây vẫn cao ngạo như trước.
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ghét bỏ.
Tôi hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Thẩm Hàm: “…”
Tôi không thích đánh kẻ ngã ngựa, nhưng đánh chó rơi xuống nước thì lại khác.
Tôi cười, nói tiếp: “Sau này gặp lại, phải gọi cô là Trương Hàm à?”
Câu này đúng là chạm đến nỗi đau của cô ta.
“Câm miệng!” Cô ta gào lên, mất sạch vẻ cao quý lạnh lùng thường ngày.
Hừ.
Chuyện nhanh chóng lan truyền trong giới.
Công ty của Thẩm Hàm chịu cú sốc lớn, địa vị thương trường tụt dốc không phanh, vì trước đây cô ta hoàn toàn dựa vào cái mác nhà họ Thẩm.
Ngoài ra, tin tức về đám cưới giữa cô ta và Mộ Dung Ngọc cũng bặt vô âm tín.
Nghe đâu mẹ của Mộ Dung Ngọc phản đối kịch liệt, thậm chí đòi tuyệt thực để bắt con trai từ bỏ. Nhưng Mộ Dung Ngọc lại không nghe, khiến bố anh ta tức giận suýt đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Tôi nghĩ bụng, không ngờ tên ngốc đó lại si tình như vậy. Đã thế, tôi càng không thể thua anh ta được.
Tôi lập tức nhắn tin cho Minh Hành: [Bảo bối, nhà em giải quyết xong hết rồi!]
Phía bên kia, Minh Hành bảo bối trả lời ngay: [Ừ.]
Tôi tiếp tục nhắn: [Bảo bối, em sẽ yêu anh cả đời!]
Minh Hành bảo bối đáp lại: [Anh không tin.]
Tôi: “…”
Đêm đó, tôi mơ thấy một giấc mơ.
Vẫn là hệ thống kia. Nó nói: “Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.”
Nghe xong, tôi không những không vui mà còn có chút hoảng hốt: “Không phải là định đưa tôi về chứ?”
Trong mấy cuốn tiểu thuyết đều như vậy, hoàn thành nhiệm vụ là bị gửi trả về nơi ban đầu. Nếu tôi thật sự phải rời đi, vậy Minh Hành bảo bối của tôi phải làm sao?
Tôi đã chuẩn bị tinh thần, dù chết cũng không đi, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng hòng đưa tôi đi! Sống, tôi là người của Minh Hằng bảo bối; chết, tôi là ma của anh ấy!”
Hệ thống: “…”
Nó cười lạnh: “Cô nghĩ hay lắm! Cô có biết chi phí để đưa một người trở về không? Tôi đâu rảnh rỗi mà làm chuyện đó. Cứ ở đây mà sống tiếp đi!”
“Thật sao?” Tôi nghi hoặc.
Hệ thống có vẻ bực bội: “Ai rảnh đi lừa cô.”
Tôi hỏi tiếp: “Hoàn thành nhiệm vụ có phần thưởng không?”
Hệ thống tỏ vẻ khó chịu: “Cô còn muốn gì nữa? Cho cô gia đình tốt, bạn trai xịn, vậy chưa đủ à? Cô nên biết điều đi. Trước đây, đời cô chắc tám trăm năm nữa cũng chẳng sờ được đến mép mấy thứ này!”
Tôi: “…”
Dù nó nói đúng, nhưng sao nghe vẫn thấy khó chịu?
“Thôi biến đi, tạm biệt… À không, mãi mãi không gặp lại!”
Tôi: “Ừ, cút đi.”
Hệ thống: “…”
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy rất sớm.
Xuống nhà, thấy bố tôi vẫn chưa đi làm. Tôi nhìn ra ngoài, thấy hôm nay thời tiết rất đẹp, chỉ hơi se lạnh vì đã vào thu.
Vừa xoa tay định lên tầng ngủ thêm, thì bố tôi đột nhiên nói: “Hôm nay chúng ta sẽ ăn tối với nhà họ Minh.”
“???”
Tôi ngạc nhiên: “Hả?”
Cùng… ăn tối?
Quyết định này của bố tôi đúng là đột ngột, tôi gần như không phản ứng kịp: “Thật… thật sao?”
“Đương nhiên.”
Bố tôi tỏ vẻ rất tự nhiên: “Chiều nay, bố sẽ mời Minh lão gia qua. Chúng ta cùng ăn tối, tiện thể bàn chuyện đính hôn.”
Bất ngờ đến quá nhanh làm tôi ngỡ ngàng.
Tôi lập tức lên lầu thông báo tin vui cho Minh Hành bảo bối.
Nhưng Minh Hành bảo bối lại rất bình tĩnh, chỉ đáp: [Anh biết rồi.]
Tôi: “…”
Hiển nhiên mẹ tôi cũng biết chuyện này, vừa dậy đã bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Trông bày biện khá long trọng.
Tôi hỏi: “Mẹ biết chuyện từ khi nào vậy?”
Chẳng lẽ sáng nay bà nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi với bố?
Mẹ tôi nhìn tôi như thể tôi nói gì kỳ quặc lắm: “Cái gì mà mẹ biết từ khi nào? Đây là mẹ bàn với bố con.”
Thật không ngờ. Cả hai người cùng bàn bạc chuyện này, xem ra quan hệ của họ tiến triển rất nhanh.
Nghĩ đến căn biệt thự nhỏ sắp thuộc về mình, tôi cười hí hửng hỏi: “Mẹ, có phải mẹ cảm thấy bố dạo này cũng không tệ lắm, có chút rung động rồi đúng không?”
Mẹ tôi dừng tay, quay sang nhìn tôi, một tay chống hông, một tay cầm chổi lông gà: “Rảnh rỗi thì đi chỗ khác chơi, làm phiền nữa là mẹ quét cho một trận đấy!”
Thái độ này mà cũng hỏi tiếp thì đúng là làm liều. Tôi vội vàng chuồn lẹ.
Thời gian còn sớm, tôi ngủ thêm một giấc. Khi mở mắt đã là buổi trưa, mẹ tôi ở dưới gọi tôi xuống ăn cơm.
Vừa xuống, nhìn thấy căn nhà sáng bóng như mới, tôi không khỏi cảm thán mẹ tôi quả thực rất giỏi, quét dọn ngôi nhà lớn thế này mà chẳng than mệt, còn nấu cơm nữa chứ.
Chiều, bố tôi báo tin: Minh Hành bảo bối và Minh lão gia sẽ đến vào bảy giờ tối. Tôi nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, liền quyết định chơi thêm một lát.
Đã vài ngày không liên lạc với Triệu Tư Đồng, không biết cô ấy đã về chưa, tôi liền gọi điện hỏi: “Cậu về nhà chưa?”
Đầu dây bên kia, Triệu Tư Đồng ấp úng cả nửa ngày chẳng nói được câu gì, ngược lại, tôi lại nghe thấy một giọng nam từ xa vọng lại: “Ai thế?”
Triệu Tư Đồng đáp lại một câu, rồi hạ thấp giọng nói với tôi: “Bên này mình đang có việc, để hôm sau giải thích cho cậu nhé.”
Nói xong cô ấy cúp máy luôn.
Tôi cầm điện thoại, sững sờ một lúc rồi bật cười lạnh lẽo.
Giải thích? Chuyện này còn cần phải giải thích nữa sao?! Mọi thứ đã quá rõ ràng rồi, chỉ thiếu nước công bố cho thiên hạ thôi.
Cái tên đàn ông đó, dù dùng ngón chân để nghĩ tôi cũng biết là Lâm Khôn. Tôi đã nói rồi, hai người này chắc chắn không bình thường mà, rõ ràng là đang phát triển theo hướng giống mấy bộ phim thần tượng. Giờ thì đúng y như dự đoán!
Tôi lập tức gọi điện cho Hiên tỷ. Vừa kết nối, giọng cậu ấy đã vang lên, nghe có vẻ yếu ớt như vừa thức dậy: “Người ta đang ngủ, gọi làm gì thế?!”
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Cậu có thấy Triệu Tư Đồng dạo này có gì bất thường không?”
Hiên tỷ trả lời qua loa: “Béo lên à? Mấy hôm trước xem ảnh trông có vẻ thế.”
Tôi: “…”
Hiên tỷ: “Còn gì nữa không?”
Tôi: “Hết rồi, ngủ tiếp đi.”
Hứng thú chia sẻ chuyện tám nhảm của tôi bị dập tắt không thương tiếc, thật khó chịu. Không còn cách nào khác, tôi nghĩ đến Minh Hành bảo bối.
Tôi gửi cho anh ấy một biểu cảm để thăm dò xem anh bận không. Rất nhanh anh đã trả lời: [Sao thế?]
Tôi gõ nhanh trên bàn phím: [Triệu Tư Đồng với Lâm Khôn ở bên nhau rồi!]
Một lúc lâu sau, Minh Hành bảo bối gửi lại một dấu hỏi chấm: [?]
Rồi lại hỏi tiếp: [Họ là ai? Anh cần phải biết họ sao?]
Tôi: “…”
Quên mất là anh ấy gần như chẳng quen biết ai ngoài tôi.
Tôi thở dài, trả lời: [Không có gì, anh làm việc tiếp đi.]
Minh Hành bảo bối: [Ừ.]
Năm giờ chiều, bố tôi về nhà.
Tôi liếc nhìn ông: “Hôm nay tan làm sớm thế?”
Bố nhìn tôi một cái, cau mày nói: “Con vẫn còn thế này sao? Mặt chưa rửa à?”
Mặt chưa rửa?
Tôi phản bác: “Con rửa mặt rồi mà!”
Bố không vui: “Nhà họ Minh sắp đến rồi, con còn không sửa soạn chỉnh tề một chút? Để bộ dạng này dọa người ta chạy mất thì sao? Lớn tướng rồi mà chẳng biết chừng mực gì cả!”
Tôi cảm thấy kỳ lạ: “Cũng không đến nỗi chứ… Dù con có thế nào, Minh Hành bảo bối vẫn thích con mà.”
Bố: “…”
Cuối cùng, tôi vẫn không cãi lại được, đành ngoan ngoãn lên lầu thay đồ và trang điểm nhẹ nhàng.
Nửa tiếng sau, mọi thứ đã xong xuôi. Khi bước ra, tôi thấy mẹ tôi – người chẳng mấy khi trau chuốt – hôm nay ăn mặc như một quý bà tao nhã, tôi không khỏi ngẩn người.
Đúng lúc đó, bố từ phòng đi ra, tay cầm hai chiếc áo sơ mi, hỏi mẹ: “Áo này hay áo kia đẹp hơn?”
Mẹ tôi tùy tiện chỉ vào chiếc màu be, bố gật đầu rồi quay vào phòng. Khung cảnh này khiến tôi hơi hoang mang.
“Hai người làm gì thế này?” Tôi vỗ vai mẹ hỏi.
Mẹ tôi quay lại, không trả lời mà nhìn tôi với vẻ không hài lòng: “Con mặc đồ gì thế này? Nhìn cái quần nhăn nhúm kia kìa, thay chiếc váy trắng của con ngay đi!”
Tôi không vui: “Con thích mặc bộ này…”
Mẹ nhếch môi cười nhẹ, sau đó quát lớn: “Thay!”
Tim tôi run hẳn ba nhịp.
Đây là mẹ tôi thật sao? Rõ ràng là một con hổ cái!
Khi tất cả đã chỉnh tề, còn mười phút nữa là bảy giờ.
Mẹ tôi đã chuẩn bị xong bữa tối, tất cả đều do bà tự tay làm. Giờ chỉ còn chờ Minh Hành bảo bối đến.
Đúng bảy giờ, họ đến.
Minh lão gia mặc một bộ trường sam, còn đội thêm một chiếc mũ, trông đúng chuẩn một quý ông quyền quý.
Vừa vào cửa, ông đã tháo mũ, mỉm cười gật đầu: “Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.”
Bố tôi nói gì tôi không để ý, chỉ chăm chăm nhìn mái tóc được chải bóng loáng của Minh lão gia, sáng đến mức có thể soi gương được.
Đây… đây là dùng bao nhiêu keo vuốt tóc vậy?
Minh Hành bảo bối bước vào sau, tay ôm một đống quà, chắc là lễ vật. Trên đầu anh ấy cũng bóng loáng không kém, mặc một bộ vest kiểu cổ điển, hoàn toàn khác với hình tượng thường ngày.
Tôi càng nhìn càng muốn cười, nhất là khi anh ấy nghiêm túc gọi bố tôi là “Bác trai”, cuối cùng không nhịn được, phải quay người đi để không bật cười thành tiếng.
Cứu với! Sao trông cứ như đi diễn hài thế này?!
Nói thật, tối nay ai cũng trông rất trịnh trọng, chỉ mỗi tôi là chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, cứ lạc lõng như một kẻ ngoài cuộc.
Mãi đến khi bình tĩnh lại, tôi kéo Minh Hành bảo bối ra một góc hỏi nhỏ: “Hôm nay sao anh lại ăn mặc thế này?”
Minh Hành bảo bối cau mày, liếc nhìn Minh lão gia, có vẻ bất đắc dĩ: “Do ông nội sắp xếp đấy.”
Tôi thừa nhận, vẻ mặt ấm ức đáng yêu đó của anh khiến tôi muốn xoa đầu anh ngay lập tức, nhưng lại sợ làm rối tóc anh, nên đành dừng lại. Tôi ghé sát, khẽ nói: “Không sao đâu, dù thế nào anh vẫn là người đẹp trai nhất thế giới!”
Minh Hành bảo bối nghe vậy, khẽ nhếch môi cười, nhưng khi thấy tôi nhìn, lại lập tức lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, bình thản đáp: “Ừm.”
Xem kìa, cái tên giả vờ lạnh lùng này!
Trên bàn ăn, hai nhà bắt đầu trò chuyện.