Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 21
Dựa trên hiểu biết của tôi về anh, câu này mà nói ra thì dù đang giận cũng không quá nghiêm trọng nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ đến việc tối nay hai chúng tôi ở chung một phòng…
Tôi không kìm được liếc nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng…
Nếu thực sự là như vậy, thì tối nay có phải tôi sẽ bước lên đỉnh cao của cuộc đời không?
Tôi vừa hồi hộp vừa phấn khích, sau khi tắm xong bèn hỏi Minh Hành bảo bối: “Chúng ta… tối nay có phải sẽ ngủ chung không?”
Minh Hành bảo bối điềm nhiên đáp: “Ừm.”
???
Chẳng lẽ anh ấy cuối cùng đã chấp nhận sự thật rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi chiếm đoạt sự trong trắng rồi sao?
Có được giác ngộ này cũng không dễ, hơn nữa tôi phải tranh thủ cơ hội, nếu để đến ngày mai anh ấy đổi ý thì hỏng bét.
Nghĩ vậy, tôi lập tức nhảy lên giường, tạo dáng quyến rũ nhất, cất giọng ngọt ngào: “Lại đây nào, bảo bối! Em sẵn sàng rồi!”
Minh Hành bảo bối mặt không cảm xúc đi tới, tim tôi đập mỗi lúc một nhanh. Đến khi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh ấy đứng bên giường, bình tĩnh nói: “Dịch qua bên kia một chút, đừng chạm vào tôi.”
??? Anh ấy vừa nói gì cơ?
Tôi nghi ngờ tai mình, hỏi lại: “Hả?”
Minh Hành lặp lại: “Dịch qua bên kia.”
Tôi: “……”
Đêm đó, cuối cùng tôi cũng được ngủ chung giường với Minh Hành bảo bối.
Nhưng tôi không hề vui chút nào.
Giường thì lớn, mà giữa chúng tôi lại như có cả một dải Ngân Hà chắn ngang.
Người ta, dù là Ngưu Lang Chức Nữ, ít ra cũng còn có ngày gặp nhau trên cầu, còn tôi ư? Mỗi lần vừa nhích sang gần một chút là lập tức nhận ngay ánh mắt cảnh cáo của Minh Hành bảo bối.
Sau hàng chục lần vùng vẫy trong bất lực, tôi đành từ bỏ.
Thôi vậy, ít ra cũng là cùng nằm chung một giường, so với trước đây đã là một bước tiến nhỏ rồi.
Sớm muộn cũng sẽ ngủ được với anh ấy!
Tôi tự đặt cho mình một mục tiêu lớn, rồi chẳng biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, trong mơ màng, tôi cảm thấy có ai đó đang chạm vào mặt mình, ngứa ngáy kỳ lạ.
Cả cơ thể tôi như bị nhốt trong một không gian chật hẹp, không thể cử động, bốn phía đều là tường đồng vách sắt. Bản năng khiến tôi giãy giụa, nhưng ngay sau đó, một cái vỗ nhẹ vào mông kèm theo giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm vang lên bên tai: “Đừng cựa quậy.”
Giọng khàn khàn, nguy hiểm lạ thường.
Được rồi.
Tôi không dám động đậy nữa, rồi chìm vào giấc ngủ sâu hơn.
Sáng hôm sau, khi mở mắt, tôi phát hiện mình gần như một mình chiếm trọn cả chiếc giường, tay chân dang ra hết cỡ, còn Minh Hành bảo bối thì đã biến mất từ bao giờ.
Không lẽ… anh ấy bị dáng ngủ của tôi dọa chạy mất rồi?
Tôi hoảng hốt.
Không phải tôi không tự tin vào tình cảm giữa mình và Minh Hành bảo bối, tôi chỉ không tự tin vào dáng ngủ của mình thôi.
Tôi vội vàng bấm số gọi cho anh ấy.
Điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy. Tôi vội vàng hỏi: “Bảo bối! Anh đang ở đâu?!”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi Minh Hành trả lời: “Đang họp.”
À…
Nhìn lại đồng hồ, đã gần mười một giờ rồi, tôi dậy muộn hehe.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, đến gần mười hai giờ, Minh Hành bảo bối trở về.
Anh ấy nói: “Chiều nay không có việc gì, em muốn đi đâu chơi không?”
Câu hỏi này như chạm đến trái tim tôi.
Dẫu làm gì cũng không giỏi, nhưng nói về khoản chơi bời, tôi đây chắc chắn là quán quân!
Tôi nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý: “Bảo bối, anh từng đi công viên giải trí chưa?”
Minh Hành lộ vẻ bối rối.
Quả nhiên là chưa!
Đúng hai giờ chiều, chúng tôi đứng trước cổng công viên giải trí.
Minh Hành nhìn vào trong, thấy các trò chơi liền nuốt khan: “Hay là… đừng chơi mấy cái này nữa?”
“Không được!”
Tôi lập tức bác bỏ: “Anh chưa từng đến công viên giải trí nên hôm nay em sẽ bù đắp cho tuổi thơ thiếu sót của anh!”
Minh Hành vẫn không muốn vào. Tôi bèn châm chọc: “Chẳng lẽ anh… sợ à?”
Anh ấy hơi sững lại, rồi nở nụ cười cao ngạo: “Hừ, sợ sao?”
Tốt lắm. Hôm nay không chơi hết tất cả các trò ở đây thì tôi không mang họ Thẩm!
Đầu tiên là vòng quay ngựa gỗ.
Dù Minh Hành cảm thấy trò này thật ngớ ngẩn, nhưng dưới sự nài nỉ của tôi, anh vẫn miễn cưỡng tham gia.
Bộ dáng ngượng ngùng hiếm thấy của anh thật sự khiến tôi càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Tận dụng cơ hội này, tôi chụp hàng loạt ảnh và quay video làm kỷ niệm, còn gửi vài tấm cho Minh lão gia.
Tiếp theo là vòng quay mặt trời.
Trò này tạm được, nhưng lúc chơi, mặt Minh Hành bảo bối cứ nhăn nhó. Khi lên đến điểm cao nhất của vòng quay mặt trời, tôi bất ngờ hôn anh ấy.
Minh Hành bảo bối hơi sững sờ. Tôi cười giải thích: “Nghe nói khi người yêu hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng quay, họ sẽ mãi mãi bên nhau đó.”
Anh ấy nghe xong, ánh mắt có chút kỳ lạ.
“Em chắc chắn muốn mãi mãi ở bên tôi chứ?”
Tất nhiên rồi!
Tôi gật đầu chắc nịch.
Anh ấy đưa tay vuốt nhẹ cổ tôi.
Bàn tay anh ấy mịn màng, thon dài, các khớp ngón rõ ràng, đẹp đến mê hoặc.
“Tốt nhất là em nên giữ lời.”
Tiếp theo, chúng tôi chơi tàu lượn siêu tốc, thuyền cướp biển, và cả cái đu quay khổng lồ.
Trò nào càng kích thích, mặt của Minh Hành bảo bối càng tái xanh. Đến lúc chuẩn bị vào ngôi nhà ma, anh ấy bắt đầu… bày chiêu.
“Tôi khát rồi.”
Tôi nhìn sang máy bán nước tự động ven đường: “Để em mua nước cho anh.”
“Không phải, tôi đói.”
Lúc này tôi hiểu ra ngay.
Tôi nháy mắt trêu: “Không lẽ… anh sợ ma?”
Minh Hành bảo bối giật mình, nhưng không thừa nhận: “Không, đừng vào nữa, đi nghe nhạc kịch đi.”
Nghe nhạc kịch cái gì mà nghe!
Nhạc kịch vừa dài vừa buồn ngủ, tôi chắc chắn sẽ ngủ gật mất. Nhưng nhìn anh ấy như vậy, thôi, tôi đành tha cho anh lần này.
Tôi quyết định dẫn anh ấy đi xem phim.
Phim chiếu rạp! Lần đầu tiên Minh Hành bảo bối đến rạp chiếu phim.
Dạo này không có bộ phim nào thật sự xuất sắc, tôi tiện tay chọn đại một bộ “Tiểu binh Trương Dát đại chiến Lợn Peppa Hoang Dã” rồi kéo Minh Hành bảo bối vào rạp.
Người xem khá đông. Minh Hành nhíu mày, trông như không quen với không khí này.
Tôi nhẹ nhàng nắm tay anh ấy trấn an, rồi lấy một miếng bỏng ngô đưa cho anh.
Minh Hành bảo bối nhìn nhìn, cuối cùng cũng ăn. Thậm chí còn thử coca—thứ mà anh ấy chưa bao giờ uống.
“Đây là loại nước giải khát huyền thoại! Thử một ngụm đi!”
Sau vài lời quảng cáo nhiệt tình, cuối cùng anh ấy cũng chịu uống. Cảm giác như đang dắt theo một đứa trẻ con vậy.
Người trong rạp ngày càng đông. Anh ấy hỏi tôi: “Sao em lại thích những nơi như thế này?”
Tôi trả lời: “Các cặp đôi khác hẹn hò đều như vậy, đây là cuộc sống của người bình thường mà.”
Anh ấy cúi đầu nhìn tôi: “Em thích cuộc sống của người bình thường?”
Tôi hỏi lại: “Anh không thích sao?”
Minh Hành bảo bối nhìn tôi rất lâu, rồi đáp: “Không thích, nhưng tôi thích ở bên em.”
Trời ơi!
Chỉ một câu nói, máu trong người tôi như sôi lên.
Nếu không phải vì địa điểm không phù hợp, tôi nhất định đã lao vào anh ấy ngay tại đây!
Phim vừa bắt đầu, tôi lập tức bị thu hút hoàn toàn.
Tưởng đâu chỉ là một bộ phim hài nhảm, không ngờ lại hay đến vậy!
Xem xong, tôi vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc, đến mức Minh Hành bảo bối phải nhắc: “Em thích xem kiểu này sao?”
Tôi lau nước mắt, gật đầu. Anh ấy im lặng nhìn tôi một lúc, không nói gì.
Ra khỏi rạp, điện thoại reo.
Tôi nhìn màn hình—là ông bố già gọi. Chẳng lẽ lo lắng cho con gái bảo bối này?
Tôi cảm động vô cùng. Nhưng vừa nghe máy, đầu bên kia đã vang lên giọng nói cuống quýt: “Làm sao đây? Mẹ con vừa chặn luôn nick phụ thứ bảy của bố rồi!”
Tôi: “……”
Do sự cố khẩn cấp từ phía ông bố già, tôi đành phải chia tay Minh Hành bảo bối trong tiếc nuối để về nhà.
Về đến nơi, không như tôi tưởng tượng rằng sẽ có một trận bão lớn, ngôi nhà lại yên tĩnh đến lạ thường.
Không một bóng người.
Tôi gọi điện cho mẹ, nhưng chuông reo mãi không ai nghe. Hết cách, tôi gọi cho bố.
Lần này thì bắt máy.
“Bố, mẹ con đâu? Sao không nghe điện thoại?”
Giọng bố đầy thản nhiên: “À, gần đây bà ấy tham gia một đội nhảy mới, chắc lại đi nhảy rồi.”
Tôi: “……”
Tôi lại hỏi: “Vậy còn bố? Bố đang ở đâu?”
Bố tôi đáp: “Ở công ty chứ còn đâu nữa.”
Tôi: “……”
“Vậy tại sao bố làm ầm lên như có chuyện gấp lắm rồi gọi con về?”
Bố tôi im lặng một lúc, sau đó nói: “Lúc đó bố lo quá, nhưng sau khi nói với con xong, cảm giác lo lắng đã chuyển sang con, giờ bố thấy bình tĩnh hơn rồi.”
???
Đối với cái gia đình thiếu tin cậy này, tôi thật sự không còn lời nào để nói.
Quăng túi xuống ghế, tôi nằm phịch ra sofa như một con cá chết.
Sau khi chơi vài ván bài, tôi nghe thấy tiếng động ở cửa. Nghĩ là mẹ đã về, tôi rướn cổ nhìn ra, nhưng người bước vào lại là… Thuý Hoa.
Thấy tôi, bà ta rõ ràng giật bắn mình.
“Hết hồn! Sao trông cô như ma vậy?!” Bà ta ôm ngực, trợn mắt nhìn tôi.
Tôi đảo mắt: “Là bà có tật giật mình thì có.”
Thuý Hoa ngẩn người, rồi mắng một câu: “Thần kinh.”
Nói xong, bà ta lập tức đi thẳng lên lầu. Nhìn bóng lưng Thuý Hoa, tôi cứ cảm thấy gần đây bà ta hơi kỳ lạ. Nhưng kỳ lạ chỗ nào thì tôi không nói rõ được. Dù sao tôi cũng không phải con giun trong bụng bà ta.
Khoảng 5 giờ chiều, tôi ngủ dậy thì thấy mẹ đã về.
Mẹ đang dọn dẹp phòng khách, nhìn tôi bước xuống lầu, liền nhíu mày khó chịu: “Sao con về sớm vậy?”
Tôi cố gắng phớt lờ sự ghét bỏ rõ ràng trong câu nói ấy, đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, mẹ với bố rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Mẹ tôi ngạc nhiên: “Chuyện gì là chuyện gì?”
Bà ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, thản nhiên nói: “Gần đây bố con cứ quấy rối mẹ mãi, mẹ chịu không nổi nên báo cảnh sát rồi.”
???
“Báo cảnh sát?”
Tôi kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống đất, còn mẹ thì tiếc nuối nói tiếp: “Mẹ bảo có người quấy rối mình, lúc đầu cảnh sát rất quan tâm. Nhưng khi biết người đó là bố con, họ chỉ buông một câu ‘Chuyện gia đình chúng tôi không can thiệp’.”
Tôi: “……”
“Thế là mẹ chẳng còn cách nào, đành chặn luôn ông ấy.”
Tôi: “……”