Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 20
Đang lúc cảm thấy uể oải thì tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra. Ngẩng đầu lên, trước mắt tôi là Minh Hành bảo bối với mái tóc ướt rượt và nửa thân trên để trần.
Mỹ nhân vừa tắm xong kìa aaa!
Sợ bản thân sẽ chảy máu mũi, tôi vội vàng che mũi lại. Nhưng anh hình như chẳng ngạc nhiên chút nào, cũng không nói gì, chỉ tiện tay cầm khăn lau qua loa mái tóc.
Không sai đâu.
Anh chắc chắn đang cố tình quyến rũ tôi.
Tôi nhếch môi cười gian, chậm rãi bước tới gần: “Em thừa nhận, chiêu này của anh đã thành công thu hút em rồi.”
Minh Hành nhìn tôi một cái, không thèm đáp.
Ồ, ngại rồi à.
Tôi nheo mắt lại: “Hừm, đàn ông quả nhiên là kiểu miệng nói không nhưng mà mắt thì dán chặt vào người ta. Đừng giả bộ nữa, ánh mắt anh không lừa được ai đâu.”
Minh Hành: “…”
“Có khao khát em thì cũng là chuyện bình thường thôi. Đừng kìm nén tình cảm của mình, đừng sợ ánh mắt thế gian. Nào, cứ tiến tới đi!”
Minh Hành: “…”
“Chỉ cần anh nhìn em, em cũng sẵn sàng vì anh mà bỏ cả đại dương. Hãy bước vào cuộc sống của em đi!”
Minh Hành: “…”
“Mỹ nhân à, thuận theo em đi. Anh không có lựa chọn nào khác đâu.”
Minh Hành ngừng lau tóc, lặng im vài giây rồi chỉ về phía cửa. “Cửa ở kia.”
Tôi: “…”
Anh càng tỏ vẻ lạnh nhạt với tôi, tôi lại càng muốn có được anh.
Tôi xắn tay áo lên, hùng hổ tuyên bố: “Hừ, hôm nay em nhất định sẽ xử lý anh!”
Nói rồi, tôi cười nham hiểm, lao thẳng về phía anh.
Minh Hành bảo bối cực kỳ bình tĩnh.
Ngay lúc tôi sắp nhào vào người anh, anh nhẹ nhàng giơ tay ra, chặn đầu tôi lại.
“Đừng quậy.” Anh nói.
Quậy? Anh nghĩ tôi đang quậy sao?
Đàn ông à, anh quá xem thường tôi rồi.
Tôi nghiêm túc tuyên bố: “Em không quậy. Hôm nay em nhất định phải ngủ với anh!”
Minh Hành nhíu mày, rồi bất ngờ cúi đầu, vẻ mặt thoáng chút tội nghiệp: “Nhưng em chẳng định cưới tôi. Nếu bây giờ em có được tôi rồi sau này bỏ rơi tôi, tôi biết làm thế nào?”
Mỗi lần anh như vậy đều khiến người ta rất đau lòng.
Tôi hoàn toàn rối loạn, lý trí bị đẩy ra tận ngoài không trung, trong mắt tôi giờ đây chỉ còn vẻ đẹp mê hoặc của anh. Miệng tôi không tự chủ được mà hét lớn: “Kết hôn! Kết hôn! Em đời này chỉ cưới mình anh thôi! Em thề!”
Minh Hành nghi hoặc hỏi: “Thật không?”
“Thật! Rất thật!”
Tôi gật đầu như giã tỏi, muốn lập tức tuyên thệ để chứng minh lòng mình.
Minh Hành bảo bối xoa đầu tôi, mỉm cười nhẹ nhàng: “Ừm, là em nói đấy.”
Tôi háo hức hỏi: “Vậy giờ em có thể ngủ với anh không?”
Minh Hành: “Đính hôn rồi tính tiếp.”
Hả? Còn phải đợi nữa à?
Tôi hơi thất vọng, nhưng đúng lúc đó, Minh Hành bảo bối bất ngờ kéo tôi lại gần. Trước khi tôi kịp phản ứng, đôi môi ấm áp của anh đã đặt xuống môi tôi.
Tôi vẫn còn đang choáng váng thì anh đã thành thạo ôm lấy eo tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi dường như cảm nhận được thứ gì đó… không đúng lắm.
Chắc là ảo giác thôi.
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy bối rối, chỉ biết tự an ủi mình. Nụ hôn dần trở nên mạnh mẽ, xóa sạch mọi suy nghĩ trong đầu tôi. Tôi hoàn toàn trống rỗng, cho đến khi cảm giác bàn tay nơi eo mình bắt đầu trượt đi…
Tôi giật mình, mở to mắt đầy kinh ngạc.
Ánh mắt Minh Hành bảo bối thoáng hiện ý cười, nhưng anh nhanh chóng buông tôi ra.
Sau đó, anh nhẹ nhàng cọ lên mũi tôi, giọng khàn khàn: “Không phải muốn hạ gục tôi sao? Vậy mà mới thế này đã không chịu nổi rồi?”
Tôi không hiểu sao tim mình đập loạn xạ, không nói được lời nào. Anh đột nhiên ôm tôi vào lòng. Lúc này, tôi áp sát vào ngực anh, nghe rõ từng nhịp tim mạnh mẽ.
Anh thở dài, giọng nói như mang chút tiếc nuối: “Rốt cuộc đến khi nào em mới hiểu đây.”
Anh đang nói gì thế?
Tôi càng thêm bối rối, mơ hồ nghe anh thì thầm: “Không chờ nổi nữa rồi.”
Âm thanh rất nhẹ, nhẹ đến mức tôi nghĩ mình đã nghe nhầm.
Mãi đến khi tôi đỏ bừng mặt, chân tay rụng rời, lảo đảo như hồn ma bay về phòng mình, tôi mới dần nhận ra: Hình như tôi vừa bị… phản đòn rồi?!
Nghĩ đến Minh Hành bảo bối vừa nãy hoàn toàn khác lạ so với thường ngày, hai tai tôi lại nóng lên.
Aaaaa! Không nghĩ nữa! Đi ngủ thôi!
Nhưng tôi không ngủ được.
Haizz.
Hôm sau, tôi với đôi mắt thâm quầng bước xuống nhà. Minh lão gia nhìn thấy tôi, cười hỏi: “Cẩu Đản, tối qua con làm gì mà mắt thâm quầng thế?”
Nhớ đến hành động của Minh Hành tối qua, khiến tôi trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng lại dâng lên chút bực bội. Tôi giận dữ chỉ về phía Minh Hành, đang ung dung uống cà phê, hét lên: “Không phải tại anh ấy sao! Làm con mất ngủ cả đêm!”
Bầu không khí trong phòng khách trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
Minh lão gia và quản gia liếc nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Đến lúc này, tôi mới lờ mờ nhận ra, lời tôi nói có chút… gây hiểu lầm thì phải?
Vừa định giải thích thì Minh Hành đã bình tĩnh đặt tách cà phê xuống, thản nhiên nói: “Được rồi, ăn chút gì đi rồi chúng ta xuất phát.”
Tôi ngơ ngác: “Đi đâu cơ?”
Minh Hành trả lời: “Tôi đi công tác ở thành phố S, em đi cùng.”
Theo như tôi biết, công tác chẳng khác gì du lịch miễn phí.
Tôi lập tức gật đầu đồng ý: “Được ạ!”
Khi máy bay hạ cánh, tôi vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn. Đêm qua không ngủ được, giờ chợp mắt được một chút, tinh thần đã khá hơn nhiều.
Minh Hành bảo bối kéo tay tôi, vừa ra khỏi sân bay đã có người đón, đưa chúng tôi đến một khách sạn nhìn thôi đã biết đắt đỏ.
Tôi cứ tưởng phải đăng ký trước, nhưng Minh Hành trực tiếp đi thẳng qua quầy lễ tân, lên thang máy đến tầng cao nhất.
Tôi hỏi: “Anh là khách quen ở đây à?”
Minh Hành điềm nhiên đáp: “Là khách sạn thuộc tập đoàn Minh thị.”
Ồ.
Được thôi.
Ra khỏi thang máy, tôi mới nhận ra sự nghèo nàn không chỉ hạn chế trí tưởng tượng của tôi mà còn cả lòng can đảm.
Chưa bao giờ tôi thấy một phòng khách sạn nào như thế này.
Thảm trải sàn mềm mịn, ban công rộng rãi, còn có cả phòng gym và hồ bơi riêng.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, hỏi: “Một phòng thế này giá bao nhiêu một đêm?”
Minh Hành bảo bối cởi áo khoác, đáp: “Là phòng riêng của tôi.”
… Thôi rồi.
Tôi giơ ngón cái lên: “Màn khoe mẽ này của anh thật xuất sắc. Em bái phục!”
Minh Hành xoa rối tóc tôi, còn nhéo má một cái: “Cái đầu em toàn nghĩ cái gì thế?”
Sau khi tham quan phòng, chụp ảnh khắp nơi, chỉnh sửa vài tấm và hoàn thành xong nhiệm vụ sống ảo, tôi hài lòng đăng lên một bài trên mạng xã hội.
Dòng trạng thái: [Tự lập tài chính thật tuyệt!]
Rất nhanh đã có người bình luận bài đăng của tôi.
Triệu Tư Đồng: [Cậu lại bốc phét nữa à?]
Hiên tỷ: [Nhớ kê gối cao mà ngủ nhé.]
Sói Cô Độc: [Dạo này đừng về nhà, con không ở đấy thì sự chú ý của mẹ con lại chuyển sang bố rồi.]
???
Tôi trả lời Sói Cô Độc: [Bố không sợ mẹ con phát hiện à?]
Sói Cô Độc: [Không sao, bà ấy chặn bố rồi.]
Tôi: [……]
Cảm giác mấy ngày nay nhiệm vụ của tôi không thuận lợi cho lắm. Vừa định gọi điện động viên bố Thẩm Đằng, thì bất ngờ nhận được một tin nhắn trên WeChat.
[Ha ha.]
Ai đây?
Tôi mở ra xem, người gửi là “Đần độn”.
Tôi hoàn toàn không nhớ đó là ai, nhìn lại lịch sử trò chuyện thì mới phát hiện đó là Mộ Dung Ngọc.
Tên này thỉnh thoảng lại xuất hiện để làm tôi khó chịu!
Tất cả chỉ tại tôi quên chưa chặn hắn!
Tôi trả lời ngắn gọn: [Con mẹ anh.]
Sau đó dứt khoát đưa hắn vào danh sách đen.
Sảng khoái!
……
Ngoài cửa sổ, khung cảnh ban đêm đẹp đến mê người.
Đứng từ tầng trên cao này nhìn xuống, tôi bỗng dưng có cảm giác như mình đang thống trị cả thế giới.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm sữa chua AD năm 1982, tôi quay sang nói với Minh Hành bảo bối: “Nhìn xem, đây là giang sơn trẫm đã xây dựng vì chàng!”
Minh Hành bảo bối chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi, chỉ hỏi thẳng: “Muốn ăn gì?”
Á… chết tiệt thật.
Chỉ một câu nói đã kéo tôi từ thần đàn xuống mặt đất.
Dù sao thì ăn uống cũng là niềm vui lớn nhất trong đời.
Nhất là món ăn ở khách sạn này, thực sự ngon đến mức không chê vào đâu được.
Tôi rất hài lòng, cũng rất thích khoảng thời gian hai người bên nhau. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại vang lên.
Tưởng là mẹ tôi hoặc bố Thẩm Đằng, tôi chẳng thèm nhìn, cầm lên nghe luôn, vừa ăn miếng thịt kho tàu vừa đáp. Không ngờ đầu dây bên kia lại chất vấn đầy giận dữ: “Sao cô chặn tôi?!”
Giọng nói chất chứa phẫn nộ, không cam lòng, còn có cả thái độ kẻ bề trên.
Tôi nhất thời chưa kịp nhận ra là ai.
Đến khi ánh mắt lạnh lẽo của Minh Hành bảo bối liếc qua, tôi chột dạ, não nhanh chóng hoạt động.
Lại là cái tên “con mẹ anh” ấy.
Tôi hơi bực mình, nhưng vẫn giận chính mình hơn.
Sao lại chỉ chặn WeChat mà quên mất chặn số điện thoại chứ?
Bình thường tôi sẽ mắng hắn vài câu, nhưng hôm nay có Minh Hành bảo bối ở đây, tôi chẳng dám nói năng gì, vội vàng cúp máy, thêm hắn vào danh sách đen ngay lập tức.
Không khí bỗng trở nên im lặng.
Tôi nghĩ tốt nhất nên giải thích trước, bèn mở miệng: “Cái đó—”
“Là vị hôn phu cũ của em à?”
Tôi bị Minh Hành bảo bối cắt ngang, câu nói ngập tràn ý giễu cợt, đặc biệt bốn chữ “vị hôn phu cũ” như được thốt ra qua kẽ răng nghiến chặt. Tôi bất giác rùng mình.
Không ổn rồi.
“Bảo bối, em thật sự quên chặn hắn! Em không thích hắn chút nào cả! Anh không biết em ghét hắn đến thế nào đâu!”
Lần này tôi thực sự nói lời từ đáy lòng, không dám có chút gian dối nào. Nhưng Minh Hành bảo bối chẳng thèm quan tâm, chỉ lạnh lùng cười: “Không thích hắn mà vẫn đính hôn với hắn?”
Tôi vội giải thích: “Đó là chuyện từ hồi nhỏ! Từ đầu đến cuối, trong lòng em chỉ có anh! Hơn nữa bây giờ hắn cũng đã đính hôn với Thẩm Hàm rồi, không liên quan gì đến em nữa!”
Minh Hành bảo bối nheo mắt nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng quay đầu đi, hờ hững nói: “Không liên quan gì đến tôi.”
Tôi: “……”