Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 19
Có lẽ bị tôi giục đến mức không chịu nổi, anh đột nhiên cười lạnh, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lạnh lẽo đến đáng sợ. Giọng anh trầm thấp, như băng giá: “Tôi muốn xem ai có gan chó dám làm vậy với em.”
Đây chắc chắn là khoảnh khắc tôi cảm thấy an toàn nhất kể từ khi xuyên không tới đây.
Tôi xúc động vô cùng, nhào tới ôm mặt anh, hôn một cái kêu thật to. Minh Hành bảo bối liếc tôi một cái đầy chán ghét, nhưng không nói gì.
“Bảo bối, có câu này của anh, em yên tâm rồi. Từ giờ em chẳng cần lo gì nữa, thích làm gì thì làm, anh nhất định phải là hậu phương vững chắc của em đó nha!”
Xe chạy qua cánh cổng lớn của nhà họ Minh, Minh Hành khẽ nhếch môi, đáp nhẹ: “Ừ.”
Tôi thật sự cảm động.
Rất cảm động.
Cực kỳ cảm động.
Nhưng dù cảm động đến đâu, chuyện cần hỏi vẫn phải hỏi: “Anh dẫn em về nhà làm gì vậy?”
Minh Hành dừng xe, người giúp việc nhanh nhẹn chạy tới mở cửa xe. Tôi vừa bước xuống đã nhìn thấy Minh lão gia đang ngồi trong phòng khách.
“Cẩu Đản.”
Ông cười hiền từ, vẫy tay gọi tôi. Dù không hiểu chuyện gì, tôi vẫn lễ phép mỉm cười chào lại.
Minh Hành kéo tay tôi bước vào nhà. Minh lão gia nhìn chúng tôi, mỉm cười quay sang nói với quản gia: “Nhìn hai đứa nó đi, đúng là trời sinh một cặp! Tôi đã bảo mắt nhìn người của tôi không bao giờ sai mà!”
Quản gia gật đầu đồng tình: “Vâng, thiếu gia và cô Cẩu đúng là rất đẹp đôi.”
Tôi: “…”
Không thể gọi tôi là cô Thẩm sao? Nghe “Cẩu” cứ kỳ quặc thế nào ấy!
Minh lão gia kéo tôi ngồi xuống, ôn tồn nói: “Thằng nhóc này chắc chưa nói với cháu tại sao lại đưa cháu về đây đúng không?”
Hả?
Tôi lắc đầu, chẳng lẽ còn có chuyện gì chính đáng sao?
Minh lão gia liếc Minh Hành một cái, rồi giải thích: “Hôm nay là sinh nhật thằng nhóc này. Trước giờ nó chưa bao giờ chịu tổ chức, nhưng lần này không hiểu sao lại khăng khăng đòi gọi cháu tới—”
“Được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm đi.”
Minh Hành vội vàng ngắt lời, trông có vẻ hơi bối rối. Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, tự nhiên tôi cảm thấy áy náy.
Tôi thật sự quá đáng quá.
Không chỉ ít liên lạc với Minh Hành bảo bối, mà ngay cả sinh nhật của anh tôi cũng không hề hay biết. Hôm nay còn vô tâm cùng bạn bè ăn uống vui vẻ, suýt nữa thì quên mất anh.
Tôi đúng là không phải con người!
Biết sai thì phải sửa. Tôi lập tức rúc lại gần anh.
“Bảo bối, em sai rồi. Lần này em thật lòng biết lỗi. Tối nay chúng ta sẽ cùng tổ chức sinh nhật cho anh, biến anh thành người hạnh phúc nhất thế gian!”
Có lẽ vì có Minh lão gia ở đây, tai Minh Hành hơi đỏ lên. Một lát sau, anh mới nói: “Biết rồi.”
Nguy cơ đã được hóa giải.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay lại thì thấy Minh lão gia đang giơ ngón cái về phía tôi đầy hài lòng.
Tất nhiên rồi, danh chính ngôn thuận mà.
Tôi cũng cảm thấy mình thật tài giỏi.
Lúc đó vẫn còn sớm, trong bếp đã chuẩn bị xong một bữa tối thịnh soạn. May mà nãy ăn lẩu bị Minh Hành kéo đi nên tôi chưa kịp ăn no, giờ mới có bụng để thưởng thức đống mỹ vị này.
Bữa tối chỉ có ba người chúng tôi.
Vì hôm nay là sinh nhật Minh Hành bảo bối, tôi đương nhiên phải chăm sóc anh thật chu đáo. Cả bữa ăn tôi ân cần gấp bội.
Minh lão gia kể rất nhiều chuyện về thời thơ ấu của Minh Hành, tôi nghe mà mê mẩn. Càng nghe càng cảm thấy anh hồi nhỏ đáng yêu vô cùng, chỉ muốn lập tức nhào tới hôn một cái. Nhưng nghĩ lại có người lớn ở đây, tôi đành cố nhịn.
Minh Hành bảo bối ngại ngùng, nhiều lần cố đổi chủ đề nhưng đều bị tôi và Minh lão gia cản lại. Cuối cùng, anh đành bất lực từ bỏ.
Không khí trên bàn ăn rất ấm cúng, nhưng tôi vẫn nhận ra một điều lạ lùng.
Từ lúc nhắc tới tuổi thơ cho đến khi trưởng thành, Minh lão gia không hề đề cập đến cha mẹ của Minh Hành, dù chỉ một lần.
Dù rất tò mò, tôi cũng biết đây không phải là chuyện có thể hỏi bừa, nên tạm thời nén lại trong lòng.
Sau bữa ăn là đến màn thổi nến cắt bánh.
Lần đầu tổ chức sinh nhật cho Minh Hành bảo bối, tôi quyết tâm chuẩn bị thật kỹ lưỡng, không thiếu bất kỳ nghi thức nào.
Khi nhìn thấy chiếc mũ sinh nhật, tôi ngây người.
Thiết kế nhìn như làm bằng vàng ròng, chạm khắc tinh xảo, trang nhã, còn đính thêm ngọc trai và kim cương lấp lánh.
Trông cứ như vương miện của vua vậy!
Tôi hoang mang quay sang hỏi quản gia: “Cái này… chắc không phải là thật chứ?”
Quản gia mỉm cười lịch sự: “Đúng vậy, là đồ thật.”
Tôi: “…”
Thế giới của người giàu thật không thể tưởng tượng nổi.
Lúc đội mũ sinh nhật cho Minh Hành, anh hơi phản đối, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được tôi, ngoan ngoãn đội lên.
Nhìn dáng vẻ đó, quả thật rất hiếm gặp. Tôi nhanh tay lấy điện thoại chụp vài kiểu, Minh lão gia nhìn mà cười toe toét: “Hồi nhỏ nó cũng thế này!”
Minh Hành bảo bối: “…”
Sau đó là đến phần ước nguyện và thổi nến.
Bánh sinh nhật của Minh Hành bảo bối là loại hai tầng.
Dù nhỏ nhưng được làm rất tinh tế, nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
Tôi cẩn thận cắm nến lên bánh, châm lửa rồi mở điện thoại chuẩn bị quay video. Minh Hành bảo bối nhìn với vẻ mặt vô cảm: “Hay là ăn luôn đi.”
Tôi và Minh lão gia đồng thanh: “Không được!”
Tôi cười hả hê, bổ sung thêm: “Anh không những phải thổi nến mà còn phải ước trước khi thổi nến nữa.”
Minh Hành bảo bối: “…”
Rồi gần như ngay lập tức, ngọn nến trước mặt đã bị anh thổi tắt.
Tôi: “…”
“Anh đã ước chưa?”
Minh Hành bảo bối nhìn tôi, môi hơi nhếch lên: “Ước rồi.”
… Thế này thì làm sao mà biết được anh có ước thật hay không chứ? Nhưng tôi còn chưa kịp hát bài Chúc mừng sinh nhật nữa!
Để bù đắp lại “thiệt hại,” tôi nhanh tay quệt một ít kem lên má anh.
“Hahaha!”
Minh Hành ngây ra một chút, vẻ mặt anh như thể không ngờ lại có trò chơi thế này. Nhìn dáng vẻ ngây ngô hiếm hoi đó, tôi chỉ muốn cắn anh một cái.
“Hôm nay anh có vui không, bảo bối?”
Minh Hành lau kem trên mặt, liếc tôi một cái, giọng không chút cảm xúc: “Vui.”
Tôi: “…”
Lúc xong chuyện thì đã hơn 9 giờ tối.
Tôi nghĩ đã đến lúc về nhà, nếu không lại bị mắng.
Tôi chào tạm biệt Minh lão gia: “Ông nội ơi, cháu về trước nhé. Hôm khác cháu sẽ tới thăm ông.”
Minh lão gia còn chưa kịp trả lời thì Minh Hành bảo bối, người đang gác chân một cách ưu nhã trên ghế sofa, đã hờ hững liếc tôi một cái rồi hỏi: “Đi đâu?”
“Hả?” Tôi ngẩn người: “Về nhà chứ đi đâu nữa.”
Minh Hành cười nhạt: “Không cần. Tôi đã nói với bố em rồi, tối nay em không về.”
“???”
Nói rồi á?
Bảo sao mẹ tôi không gọi điện giục, chứ thường thì chỉ cần tôi về muộn một chút là trong nhà kiểu gì cũng dậy sóng.
Minh lão gia cũng tiếp lời: “Cẩu Đản, tối nay cứ ở lại đây đi. Ông già rồi, không bì được với mấy đứa trẻ. Ông đi ngủ trước đây.”
Nói xong, lão gia quay người lên lầu, quản gia cũng rời đi, để lại một căn phòng khách rộng lớn chỉ còn tôi và Minh Hành bảo bối.
Ở lại…
Tôi không kiềm được mà nghĩ vẩn vơ…
Có phải là sẽ ngủ chung với Minh Hành bảo bối không? Nằm trên giường của anh, cảm nhận hơi thở của anh, rồi…
Aaa, ngại quá!
“Đi thôi.”
Hả? Nhanh vậy sao? Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý mà!
Minh Hành bảo bối đứng dậy lên lầu. Tôi vừa hồi hộp vừa mong chờ, tim đập thình thịch, lặng lẽ đi theo sau anh.
Lên đến tầng ba, anh mở một căn phòng.
“Tối nay em ngủ ở đây. Mai đi cùng tôi.”
Đi đâu cũng không quan trọng. Quan trọng là—
“Anh ngủ ở đâu?”
Minh Hành chỉ về phía căn phòng bên cạnh.
“Ở đây.”
“???”
Tôi sai rồi, thật sự sai rồi.
Tôi cứ nghĩ ở lại đây đồng nghĩa với việc tôi có thể ngủ chung với Minh Hành bảo bối. Có thể cùng anh thân mật, và thỏa thích ôm ấp. Nhưng nhìn cánh cửa phòng này, tôi nhận ra, đúng là tôi đã nghĩ quá nhiều.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài xuống cổ tôi, vòng qua xương quai xanh tinh xảo và chiếc vòng kim cương hoàng gia lấp lánh mà tôi vừa đeo hôm nay, cuối cùng đọng lại ở vòng một cỡ C của tôi.
“Anh tàn nhẫn như vậy sao, bảo bối?”
Minh Hành bảo bối, người ngày thường ngây thơ đáng yêu, hôm nay lại lạnh lùng không chút thương xót. Anh nhếch mép cười: “Em nghĩ đẹp lắm.”
Hừ.
Hóa ra tôi đã yêu nhầm người.
Tôi tức giận đóng sầm cửa lại, nằm dài trên giường. Nhìn trần nhà một hồi vẫn thấy bực bội, tôi bật dậy, chạy thẳng đến phòng Minh Hành bảo bối.
Cửa không khóa, tôi gõ cốp cốp cốp mấy cái, nhưng không thấy ai trả lời.
Với tính cách nóng nảy của tôi, thì còn chờ gì nữa chứ? Tôi đẩy cửa bước vào như chốn không người.
Ngay khi bước vào, đập vào mắt tôi là phong cách trang trí đen trắng xám theo kiểu tối giản ở khắp nơi. Không có bất kỳ chi tiết thừa nào, gọn gàng và dứt khoát, y hệt con người anh.
Đúng là… cực kỳ mang hướng cấm dục.
Tôi bước loanh quanh nhìn ngắm, chợt nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm vọng ra.
Ồ, hóa ra anh đang tắm!
Máu nóng trong người tôi sôi sục, suýt nữa xông vào để… thỏa cơn thèm. Nhưng lý trí kéo tôi lại.
Bình tĩnh, bình tĩnh. Làm thế sẽ khiến Minh Hành bảo bối sợ mất.
Tôi hít sâu một hơi, ngồi xuống mép giường, lôi điện thoại ra xem trong lúc chờ anh ra ngoài.
Trong nhóm chat ba người, Triệu Tư Đồng và Hiên tỷ đang bàn tán chuyện gì đó, hơn cả trăm tin nhắn. Tôi lười đọc lại nội dung trước, liền gửi một dấu hỏi chấm để thông báo rằng tôi đã xuất hiện.
Nhóm bỗng chốc im ắng.
Tôi thấy kỳ lạ.
Một lát sau, Hiên tỷ tag tôi và nhắn: [Cậu còn sống à?]
[???]
Triệu Tư Đồng cũng chẳng vừa, giọng điệu mỉa mai: [Bọn này còn đang tính chỗ ngồi cho đám tang ngày mai đây này.]
Tôi: “…”
Không biết nói gì luôn.